*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơ thể mập mạp của Anthony đã cứu ông ta một mạng.
Tuy vùng bụng ông ta bị huyết thi cào rách toạc một lỗ, nhưng phần bị đào đi đều là mỡ. Lớp mỡ rất dày bảo vệ giúp ông ta chỉ bị trầy xước ngoài da, ngay cả màng bụng cũng không thương tổn.
Mà huyết thi dường như rất thích ăn mỡ, nó một tay tóm lấy tảng mỡ lẫn máu nuốt chửng, trông rất vui vẻ.
Đang mê đắm với mỡ, tất nhiên nó không tiếp tục tấn công Anthony.
Sự sợ hãi đối với cái chết khiến Anthony là người đầu tiên tỉnh táo lại. Ông ta ôm lỗ máu trên bụng, cũng không kịp để Lâm Dương Dương chữa trị mà lập tức phản ứng, vắt chân lên cổ chạy!
Lâm Dương Dương đuổi theo ông ta, dùng năng lực thẻ chữa thương cho ông ta một chút, có điều tình hình khẩn cấp, cô chỉ có thể bịt mạch cầm máu mà không cách nào tu bổ da thịt cho ông ta, đành chờ xong trận chiến này rồi tính.
Hiện tại, việc quan trọng nhất chỉ có một chữ – chạy!
Ngoại trừ Lâm Việt, Lâm Dương Dương và Uông Tư Thần đang bám trên lưng Lâm Dương Dương, bốn người mới trong nhóm đều liều mạng chạy, chỉ sợ sẽ tụt lại phía sau. Lâm Việt và Lâm Dương Dương không dốc toàn lực, bởi sức chiến đấu của họ khá cao, tốc độ chạy trốn tương đối nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi theo những người mới kia, không cần quá lãng phí thể lực của mình. Hơn nữa với sức chiến đấu của họ, nếu bị huyết thi bắt kịp vẫn có thể ngăn cản một hai, sẽ không lập tức bỏ mạng, vậy có thể cho nhóm người mới thêm chút thời gian chạy trốn.
May sao huyết thi còn đang chìm trong hương vị của mỡ, nó vừa định truy đuổi theo họ, khối mỡ trong tay nắm không chắc đã rơi thành một đống trên mặt đất. Không đành lòng uổng phí mỹ thực, nó liền quỳ rạp trên mặt đất say mê liếʍ láp.
Chuyện này giúp đội ngũ Lâm Việt tranh thủ chạy được một đoạn đường. Anthony vừa rồi vốn còn thở hổn hển không ra hơi, nhưng vừa bị thương, ông ta bỗng như được bấm nút tăng tốc, không còn biết cái gì là mệt mỏi đau đớn, cắm đầu lao về phía trước, toàn thân thịt mỡ cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của ông ta.
Sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Anthony vậy mà lại vượt qua cả ba người mới còn lại!
Ông ta không đoái hoài tới vợ mình nữa, Margaret cũng không quan tâm, vất vả đuổi theo sát phía sau chồng.
Người chậm nhất trái lại là Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền. Hai người họ vừa mất máu quá nhiều, thực sự đã rất yếu, chạy không nổi nữa.
Bọn họ đã từng chạy trốn như vậy rồi, hơn mười phút trước họ cũng bị huyết thi đuổi theo, thế nên khi con huyết thi này xuất hiện, họ ngược lại mất cảm giác hoảng hốt, trong lòng như chết lặng.
Nói là chết lặng, chẳng bằng nói là tuyệt vọng.
Bởi từng bị huyết thi đuổi, bọn họ biết mình không chạy đua được với nó, chạy nhanh thế nào cũng không thoát, cũng không còn động lực lớn lao gì nữa.
Cơ thể Tiểu Cơ thật sự đã không gắng gượng được, cô ta vừa chạy chốc lát đã hoa mắt, hơn nữa thiếu một cánh tay khiến cô ta rất khó giữ cân bằng, chực ngã lăn xuống đất.
Cô ta lảo đảo đứng vững lại, quay đầu nhìn Lâm Việt, ủ rũ nói: “Không chạy nổi… Tôi không chạy… Các anh đi đi.”
Dù sao cũng đã mất một cánh tay phải, cô ta cảm thấy mình đã là kẻ bỏ đi rồi.
Thấy Tiểu Cơ ngừng lại, Tiểu Tuyền vội chỉ vào đôi vợ chồng già trước mặt, hét lớn…
“Chỉ cần chạy vượt được hai người họ! Chúng ta vượt họ là thắng!”
Tiểu Cơ sửng sốt, ghét bỏ nhìn Tiểu Tuyền.
Nhưng lời này của cậu ta vẫn thành công khiến cô ta lấy lại tự tin.
Không sai, cô ta không cần chạy nhanh hơn huyết thi, chỉ cần chạy nhanh hơn cậu ta là đủ.
Tiểu Cơ lần nữa nhấc chân chạy.
Nhìn bốn người mới liều mạng chạy phía trước mình, Lâm Việt không bỗng không đúng lúc mà nghĩ tới một câu chuyện cười cũ…
Giáp: Nếu anh với tôi gặp phải hổ ở nơi hoang vu thì chúng ta phải làm sao?
Ất: Chạy.
Giáp: Nhưng chúng ta không chạy nhanh hơn hổ được.
Ất: Tôi chạy vượt được anh là được.
Ở thời bình, câu chuyện này sẽ khiến người ta cảm thấy hài hước, nhưng khi màn kịch hài hước đó xảy ra trước mắt, đó lại là một cảnh tượng tàn khốc khiến người ta không cười nổi.
Mọi người đã vòng qua sát rìa khu khám bệnh, chẳng mấy chốc sẽ tới chỗ rẽ.
Lâm Việt quay đầu nhìn huyết thi. Trong tay nó còn một khối mỡ, hẳn họ còn có thể kéo thêm nửa phút.
Bên cửa chính khu khám bệnh vẫn còn vài người không rõ tình hình đang đứng xem. Có người đã gọi cảnh sát, một số người ỷ có cảnh sát bên cạnh, bản thân lại đang đứng trước cửa, có thể lập tức chạy trốn nên vẫn liều lĩnh đứng đó vừa chụp ảnh vừa bàn luận.
NPC trong tòa nhà khám bệnh kỳ thực đã được sơ tán gần hết, khi nhóm Lâm Việt đột nhiên xuất hiện trước cửa chính, những người vây xem rốt cuộc tìm được đối tượng quan tâm mới, vội lấy điện thoại di động ra chĩa về phía họ mà quay phim, còn bình phẩm thêm nữa.
Một vài kẻ không biết chân tướng vẫn cười.
Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã không cười nổi nữa.
Khi huyết thi đuổi theo, trong đám người chợt vang vọng tiếng thét chói tai!
Những người đứng xem đa phần chỉ cho rằng có tên côn đồ nào đó đánh người, chẳng ngờ kẻ hành hung chẳng phải côn đồ mà là quái vật!
Mọi người chen nhau bỏ trốn, trong lúc chạy có vài người yếu ớt bị đυ.ng ngã nhào trên nền đất, bị người khác giẫm đạp. Ngay cả cảnh sát được gọi tới cũng không cách nào khống chế tình hình này, bọn họ cũng luống cuống muốn chạy trốn, thế nhưng đồng phục trên thân lại ngăn cản họ.
Là cảnh sát, là quân nhân, họ không thể trốn!
Hơn mười cảnh sát chỉ có thể kiên trì đứng tại chỗ quan sát tình huống, đồng thời liên lạc khẩn cấp tới những cục cảnh sát khác, gọi người tới cùng ứng phó.
Huyết thi đã ăn xong hai khối mỡ trong tay. Nó lao tới truy đuổi theo hướng đội Lâm Việt chạy, hai con ngươi trên bả vai không ngừng chuyển động, đường nhìn lia qua lại giữa nhóm Lâm Việt và những người vây xem, tựa hồ đang suy tính rốt cuộc nên ăn bên nào trước.
Xem ra nó rất nhàn nhã.
Dù đám người cạnh cửa bỏ chạy hết, tốc độ của nó cũng hoàn toàn đuổi kịp họ, vậy nên điều khiến nó băn khoăn là trước tiên ăn bên nào chứ không phải chỉ chọn một bàn tiệc.
Lâm Việt vốn tưởng ở đó nhiều NPC như vậy, huyết thi nhất định sẽ chọn nơi nhiều người, kết cục NPC lại không hấp dẫn được nó, thứ mà nó muốn vẫn là lớp mỡ trên người Anthony.
Do dự một hồi, nó quyết định truy đuổi Anthony!
Tốc độ của nó nhanh như gió, bởi không có hứng thú với mấy con mồi “gầy còm” như Lâm Việt, nó trực tiếp vượt qua bọn họ đẩy Anthony dẫn đầu đội ngũ ngã xuống đất!
Hai “tay” nó lần nữa ấn tới bụng ông lão. “Phụp” một tiếng, bụng ông ta lại bị nó thô lỗ xé ra một vết thương!
Mắt thấy Anthony sắp bị huyết thi ăn sạch, Lâm Việt móc ra một thanh dao thái thịt trong nhẫn không gian ném cho ông ta, gào lớn…
“Cắt thịt! Cho nó ăn!”
Bọn họ chắc chắn không đấu lại con huyết thi này, cách ấy cũng là bất đắc dĩ.
May thay Anthony hiểu rõ tình cảnh của mình, cũng là kẻ tàn nhẫn với bản thân. Vừa nghe Lâm Việt nói vậy, ông ta không chút do dự bắt lấy cây dao thái thịt bay tới, cắt lìa mảng thịt bụng đang bị huyết thi tóm được!
Cho nó ăn! Chẳng qua là một đống thịt mỡ thôi! Ông ta không cần!
Cơn đau đớn khi cắt da cắt thịt khiến ông ta kêu lên thảm thiết, hơn nữa lưỡi dao không mấy sắc bén, phải cứa vài lần mới có thể cắt đứt, cảm giác khủng khϊếp đó cả đời ông ta chưa từng trải qua.
Nhưng vì sinh mệnh, không thể không nhịn cơn đau này!
Huyết thi có được thịt mỡ lại lần nữa bị khống chế. Nó cầm tảng mỡ dày cắn từng miếng lớn, tham lam tựa đứa trẻ được cho kẹo.
Năng lực trị liệu của Lâm Dương Dương lập tức kịp thời phóng ra, giúp Anthony ngăn máu đang ròng ròng chảy. Ông lão đứng lên, hoàn toàn không để tâm đến vết thương của mình, tiếp tục chạy như điên!
Chạy trong chốc lát, Anthony dường như sợ huyết thi tiếp tục đuổi mình. Ông ta hạ quyết tâm, thô tục nguyền rủa vài câu rồi cởϊ qυầи ra, cắt hai khối mỡ trên đùi ném xuống đất.
Ông ta vừa cắt vừa thét lên, nhưng đau đớn cũng không làm chậm tốc độ xả thịt của ông ta. Vì sống sót, động tác của ông ta dứt khoát vô cùng.
Lâm Dương Dương đúng lúc phát hiện, cầm máu cho ông ta, sau đó đoàn người cũng không quay đầu mà chạy thẳng về phía nhà xác.
Anthony vừa chạy vừa gào khóc: “Tao cũng chịu đủ đống thịt béo này rồi! Fuck you! Cho mày! Cho mày tất!”
Vóc người mập mạp vẫn luôn ảnh hưởng tới sức khỏe của Anthony, hiện tại cũng trở thành gánh nặng cản trở ông ta chạy trốn, nếu quái vật kia thích thì cho nó là được, ông ta không tiếc đâu!
Trên bụng thiếu một tảng mỡ dày, hai đùi thiếu hai khối lớn, vài nhát cắt này của Anthony đã chém bay gần mười cân mỡ.
Cũng phải nói, sau khi bỏ được đống mỡ đó, Anthony cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như yến, cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có.
Nhưng lúc này, hai tảng mỡ ông ta quăng ra lại không thu hút được huyết thi.
Nó dường như… chán ngấy rồi.
Sau khi ăn xong khối thịt bụng, huyết thi liền xông tới Lâm Dương Dương!
Đáng mừng là nhờ có miếng thịt kéo dài thời gian, Anthony, Margaret, Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền đều đã thuận lợi tới được nhà xác, hiện tại chỉ còn Lâm Việt và Lâm Dương Dương phụ trách bọc hậu còn ở bên ngoài.
Lâm Dương Dương chỉ cách nhà xác hơn mười mét nữa, thế nhưng tốc độ của huyết thi thật sự quá nhanh! Ngay khi cô sắp chạm tới cửa chính khu nhà, huyết thi đã quật cô ngã xuống, Uông Tư Thần trên lưng cô cũng bị hất rơi theo.
Lâm Việt nâng Lâm Dương Dương dậy, huyết thi lần nữa nhào lên!
Hai anh em lúc này ăn ý không ngờ. Họ dốc hết toàn bộ sức lực, mỗi người một cước, hai chân đồng loạt giáng một cú đá trúng ngực quái vật!
Huyết thi ngỡ rằng hai người họ cũng chỉ là người thường có lực chiến đấu trên dưới 5 điểm, bởi vậy đã đánh giá quá thấp sức mạnh của
họ. Tuy nó rất mạnh, thể trọng cũng gần trăm cân, nhưng hai cước của Lâm Việt và Lâm Dương Dương đã đá nó bay thẳng ra xa mấy chục mét!
Lâm Việt vội vã mở cửa nhà xác, đẩy Lâm Dương Dương vào.
Cánh cửa này chỉ là cửa ngoài, không mấy chắc chắn, bên trong còn một lớp cửa phòng ngừa hơi lạnh rò rỉ cứng rắn vô cùng, chỉ cần vào được trong đó sẽ tránh được huyết thi tấn công.
Sợ Lâm Dương Dương và những người khác bị lạnh, Lâm Việt còn nhân cơ hội ném mấy tấm chăn vào, cũng không quên chút thức ăn nước uống cho cả nhóm. Xong đâu đấy, anh mới tóm lấy Uông Tư Thần bên cạnh…
Mà khi Lâm Việt toan nhét cậu bé vào nhà xác, cánh cửa đột ngột kêu “cụp” một tiếng, bị khóa trái.
Đứng sau cửa chính là Tiểu Tuyền.
Tiểu Tuyền vừa rồi vẫn luôn yên lặng bỗng mang gương mặt vô cùng dữ tợn. Cách một cánh cửa, cậu ta chỉ vào Lâm Việt, đầy vẻ đắc ý…
“Muốn vào? Anh cầu xin tôi đi?”