*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yulia đưa Lâm Việt và Phong Mặc về địa bàn của mình. Trụ sở bang hội cô ta nằm chính giữa khu phố phía nam, chiếm trọn bốn mươi lăm mảnh đất.
Chủ nhân của bốn mươi lăm mảnh đất này đều nghe theo Yulia chỉ huy, tình nguyện cải tạo nhà của mình theo ý cô ta. Trên bốn mảnh chính giữa khu đất xây một tòa nhà bê tông bảy tầng, trong đó tính cả Yulia cũng chỉ có thể cho tối đa bốn người ở, tuy hiệu suất sử dụng không cao nhưng lại là một cách biểu thị thân phận.
Để nhiều người có thể vào ở hơn, quanh bốn mươi mốt mảnh đất còn lại đều quây tôn tấm, nhưng mỗi mảnh đất bên trong lại chỉ có trần nhà và tường vây, bảo đảm mỗi căn nhà đều không bị “khóa”, tạo thành những căn “phòng khách”, lợi dụng quy tắc để nơi này có thể che chắn cho mấy trăm người. Tuy vậy, cách này cũng đồng thời khiến địa bàn của Yulia tương đương khu đất vô chủ, nhà cửa bên trong đều nằm trong trạng thái không được quy tắc bảo vệ, ai cũng có thể tấn công. Bởi vậy, họ vẫn luôn cắt cử người đi tuần quanh khu vực này, một khi phát hiện có người có ý định tấn công, người tuần tra sẽ lập tức xua đuổi hoặc tiêu diệt kẻ đó.
Lâm Việt theo Yulia vào phòng khách. Góc sâu nhất trong đại sảnh là khu làm việc có lưới sắt ngăn cách, chỉ có một số ít người có thể đi vào.
Yulia thu nhận rất nhiều người mới tới, những người này vừa thấy cô ta đến liền nhiệt tình chào hỏi, đàn ông nhìn cô ta cháy bỏng, phụ nữ lại nhìn cô ta sùng bái.
Yulia hòa nhã đáp lời tất cả bọn họ, nét mặt cười tươi tắn như hoa khiến người nhìn vui vẻ thoải mái vô cùng.
Lâm Việt và Phong Mặc ngồi chờ trên bộ ghế salon cũ đã qua cải tạo, Yulia lấy một xấp tài liệu từ giá sách bên cạnh xuống, đưa cho Phong Mặc.
Phong Mặc lật qua tài liệu một lần, chỉ mỉm cười không nói rồi đưa cho Lâm Việt.
Khi xem đến một nửa, chân mày Lâm Việt cau chặt, thế nhưng xem thêm một phần phía sau, vẻ mặt anh lại bình thản trở lại.
Nội dung xấp tài liệu này rất đơn giản, thậm chí có thể gọi là đơn sơ, chín phần trong đó cũng chỉ là phỏng đoán.
Yulia và nhóm của cô ta phỏng đoán rằng: khu Bạch Cốt có một số quy tắc ngầm, phải loại bỏ thiên tai của núi Tứ Quý rồi mới có thể tháo gỡ được những quy tắc đó.
Những người luân hồi trong khu Bạch Cốt hầu hết đều đã trải nghiệm Thế giới luân hồi không chỉ một lần, thậm chí có người đã tiến vào đó đến mười mấy lần. Yulia cũng đã sống sót qua sáu lần, mà mỗi khi từ Thế giới luân hồi trở lại điểm trung chuyển là khu Bạch Cốt này, cô ta và một vài người luân hồi khác đều cảm thấy kỳ lạ…
Nơi này không phải chỉ là trạm trung chuyển sao, theo lý thuyết nó phải là nơi cho người luân hồi nghỉ ngơi, tại sao trái lại còn nguy hiểm thâm độc hơn cả Thế giới luân hồi?
Những người có cùng suy nghĩ đó ngày một nhiều, Yulia liền đứng lên tập hợp họ lại, cùng nhau tiến hành một vài nghiên cứu, cuối cùng tìm ra một cửa vào thần bí trên núi Tứ Quý.
Nội dung duy nhất có thể chứng thực trong tập tài liệu chính phần ghi chép của những người luân hồi đã chết. Trong nhóm của Yulia có một người sở hữu thẻ luân hồi “sách lâm chung”. Tấm thẻ này có thể đánh dấu ba mục tiêu một lần, nếu như mục tiêu chết thì tất cả những gì người đó từng trải qua trong vòng một giờ trước khi chết sẽ tự động xuất hiện trong cuốn sách dưới hình thức chữ viết. Yulia đã từng phái hơn mười tốp người mới vào núi Tứ Quý thăm dò, thế nhưng một người cũng không sống sót nổi. Trải nghiệm một giờ trước khi chết của họ tuy không hẳn giống nhau, nhưng tất cả đều có liên quan tới các yếu tố môi trường tự nhiên, ví như bị đầm lầy nuốt chửng, bị băng tuyết vùi lấp, bị ánh mặt trời nướng đến mất nước khô héo, bị lũ dìm chết đuối, ngã xuống vách đá chết… Hơn nữa, từ những vết tích trên thi thể họ có thể suy đoán, một số người không chỉ trải qua một lần tai nạn mà thôi.
Đáng tiếc rằng sách lâm chung không thể ghi lại biến đổi tâm lý, vì vậy đội của Yulia cũng không biết quy tắc của núi Tứ Quý cụ thể là gì.
Lâm Việt trả lại tài liệu cho Yulia, nhàn nhạt hỏi: “Chúng tôi không có quyền từ chối, đúng không?”
Yulia vắt chéo đôi chân dài, tao nhã tựa trên lưng ghế: “Tôi cứu mạng các anh, là ân nhân của các anh, tuy tôi muốn thay đổi quy tắc của khu Bạch Cốt, nhưng cũng chả phải loại thánh mẫu muốn cứu độ chúng sinh, chỉ là tôi ghét cái tình trạng trước mắt này thôi. Nếu hai anh không thể đáp ứng yêu cầu của tôi, cách gϊếŧ người của Lưu Tử Minh tôi cũng biết dùng đấy.”
Yulia không hề giống một ả lẳиɠ ɭơ ngu ngốc, ngược lại cô ta rất thông minh. Cô ta biết cân nhắc giá trị của bản thân, cũng biết mình nắm bao nhiêu phần thắng.
Đã nói đến đây, Lâm Việt tất nhiên không có lời nào phản bác. Yulia là ân nhân, bọn họ báo đáp ơn cứu mạng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hai bên không ai nợ ai. Chân lý này rất đơn giản, rất hiển nhiên, không có gì không ổn.
Còn những thiên tai khắc nghiệt mà tài liệu ghi lại… Lâm Việt cảm thấy mình có thể cố gắng vượt qua.
Anh đưa ra vài yêu cầu nhỏ: “Thẻ của tôi là thẻ không gian, nếu thăng tới cấp 3 thì có thể mở rộng không gian đến 100 mét vuông, cũng trang bị được nhiều thứ hơn, muốn thăng cấp cần bảy tấm thẻ cấp 2, ba tấm thẻ cấp 1. Còn cả một vài món cần thiết khác nữa cần cô tìm giúp tôi, tìm đủ được là tốt nhất, lát nữa tôi đưa danh sách cho cô.”
“A? Thẻ không gian? Tốt quá, anh rất thích hợp với nhiệm vụ này. Thứ anh yêu cầu tôi sẽ cố gom đủ, tôi cũng hy vọng hai người thành công! Nào, viết danh sách luôn đi!!”
Yulia nở nụ cười rạng rỡ, lấy giấy bút cho anh. Cô ta thả lòng người trên ghế mềm, chống cằm nhìn anh viết từng chữ.
Gương mặt Lâm Việt góc cạnh anh tuấn, lại thêm phong thái lãnh đạm, ánh mắt chăm chú khiến Yulia phải thầm nghĩ “thật đẹp trai”. Cô ta xinh đẹp, cũng thích những thứ xinh đẹp, đối với cô ta đàn ông hay đàn bà đẹp đều đáng nhìn ngắm, phong cảnh tươi đẹp đều đáng say mê.
Cũng bởi vậy, khu Bạch Cốt khiến cô ta căm ghét tận xương tủy.
Không chỉ có bề ngoài xấu xí, ngay đến bầu không khí cũng thật bẩn thỉu, cô ta không thể chịu đựng được mỗi lần trở về từ Thế giới luân hồi lại phải tiếp tục cuộc sống tại đây. Nếu còn không thay đổi nơi này, cô ta sẽ phát điên mất.
Sáu “vệ sĩ” sau lưng cô ta trước sau đều duy trì trạng thái căng thẳng, đôi mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Việt và Phong Mặc.
Lâm Việt nhanh nhẹn liệt kê xong một đống thứ, đưa danh sách cho Yulia. Cô ta nhận lấy tờ giấy xem qua, ánh mắt nhìn anh không khỏi tán thưởng: “Ô, có vẻ chuyên nghiệp đấy chứ! Lại còn ứng với tình hình trong khu Bạch Cốt nữa, không có yêu cầu quá đáng nào, không tồi không tồi. Mấy thứ này… Quần áo và đồ dùng hàng ngày, thực phẩm thì dễ thôi, tôi sẽ góp đủ, thuốc cũng tìm được, công cụ thì… Tôi sẽ yêu cầu vài người có thẻ có thể đun chảy kim loại đúc đồ gì đó để làm ra hình dạng giống thứ anh cần, nhưng mà họ không chuyên nghiệp, chỉ dùng tạm được thôi, anh thấy sao?”
Lâm Việt suy nghĩ một chút, gật đầu. Yulia liền sai bốn vệ sĩ “hộ tống” Lâm Việt và Phong Mặc đi tìm hai chỗ ngả lưng tạm thời trong đại sảnh, còn cô ta và những đồng đội khác thì đi tìm đồ được ghi trên danh sách.
Khi trời tối không được rời khỏi khu Bạch Cốt, phải đợi bình minh mới có thể đến núi Tứ Quý, Lâm Việt và Phong Mặc rốt cục đã có chút thời gian ngủ một giấc thật yên tâm.
…
Sáng sớm hôm sau, Yulia đã chuẩn bị xong những thứ Lâm Việt cần. Một tập thẻ được xếp ngay ngắn đặt vào tay anh, sau khi dung hợp hết mớ thẻ này, chiếc nhẫn không gian của anh liền được nâng lên cấp 3.
Những món đồ khác cũng được chồng chất thành một tòa núi nhỏ trước mặt Lâm Việt. Anh kiểm tra một lượt, ghi nhớ số lượng và công dụng của chúng rồi cất tất cả vào nhẫn. Không gian 100 mét vuông gần như được lấp đầy, chỉ còn thừa hai mét vuông phòng khi trên đường “nhặt” được thứ gì khác.
Trước khi hai người xuất phát, Yulia mời Lâm Việt và Phong Mặc một bữa sáng đơn giản. Trước mặt họ bày thịt rán, trứng chiên, cháo gạo trắng, còn trước mặt Yulia chỉ có rau dưa thanh đạm.
Bầu không khí trên bàn ăn coi như thoải mái, Yulia tuy cứng cỏi nhưng không phải kiểu người ưa ra vẻ, cũng không có hứng thú gây thêm áp lực cho hai người. Cô ta luôn khiến người khác cảm thấy vừa khôn khéo lại hồn nhiên, hai cảm giác mâu thuẫn cùng tồn tại trong một con người, ấy vậy mà không hề quái dị.
Giải quyết xong bữa ăn, Lâm Việt và Phong Mặc tới nhà vệ sinh công cộng một lần, sau đó theo sau Yulia bước trên đường nhỏ đi tới núi Tứ Quý.
Khu Bạch Cốt lúc sáng sớm hoàn toàn khác với khi bóng tối bao trùm. Sau cả một đêm hỗn loạn, “thành phố” này giờ yên tĩnh đến kỳ lạ, đám người mệt mỏi đều tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi, không ai muốn đi quấy rầy ai nữa.
Thái dương vừa lên, những thi thể và vết máu loang lổ trên đường đều tan biến, những căn nhà mất chủ cũng trở lại hình dạng khung thép lẻ loi, im lìm chờ người chủ mới tới xây đắp lại.
Những vết tích của bóng đêm được gột rửa sạch sẽ, dường như mười hai tiếng đồng hồ sinh tử trước đó chỉ là ảo mộng. Lúc này trong khu Bạch Cốt không còn mấy người qua lại, Yulia và sáu vệ sĩ nhanh nhẹn xuyên qua khu rừng, vừa đi vừa xóa dấu vết, vô cùng cẩn thận.
Để không khiến người khác chú ý, hôm nay Yulia mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, mái tóc dài chói mắt quấn lại nhét trong mũ, vẻ ngoài xinh đẹp được giấu kín trong bộ đồ thô sơ, chỉ có vẻ lão luyện thành thạo là còn nguyên không thể che khuất.
Suốt dọc đường đi, Lâm Việt và Phong Mặc không nói một lời.
Nhóm của Yulia dẫn hai người tiến vào một hang động bí ẩn. Sau khi bò hơn mười mét, họ tới cuối hang, nơi đó đã được đào thành một khoảng không rộng rãi đủ cho mười mấy người đứng, cuối đường là một cánh cửa hình tròn.
Cánh cửa này thoạt trông như được ứng dụng công nghệ cao, kim loại đen bóng loáng lấp lánh ánh sáng xanh biếc, đúng là cùng một chất liệu với cổng lớn khu Bạch Cốt.
Thảo nào Yulia và đồng đội lại đoán rằng nơi này có thể thay đổi quy tắc. Quả thực một thứ xuất hiện trong lòng núi Tứ Quý lại có bề ngoài kỳ dị như thế khó mà không khiến người nảy sinh hứng thú, tò mò muốn thăm dò bên trong.
Yulia chỉ vào vết lõm hình tròn trên cánh cửa: “Áp tay vào là có thể xác nhận thông tin rồi đi vào trong. Chúc các anh may mắn.”
Lâm Việt đặt tay lên vết lõm kia. Một sức mạnh nào đó bỗng lao ra từ phía sau, cánh cửa thoáng chốc mềm mại như nước, mặt cửa gợn lên từng vòng sóng, mở lối cho sức mạnh kia nắm lấy tay anh kéo về phía trước.
Hai mắt Lâm Việt hoa lên. Khi anh lần nữa nhìn lại xung quanh, hang động tối tăm đã mất tích, anh đã đi tới một xứ sở chìm trong màu trắng.
Lạnh giá, đó là cảm nhận đầu tiên của anh về nơi này. Dưới chân là lớp tuyết rất dày, xa xa là núi non trùng điệp, mỗi đỉnh núi đều trắng xóa như nhau, sắc màu ảm đạm kéo dài vô tận.
Lâm Việt đang đứng trên một trong những sườn núi tuyết ấy. Anh vội vàng lấy đồ mùa đông từ trong nhẫn không gian ra, dùng áo phao quàng lên, nhân lúc cơ thể còn ấm áp nhanh chóng thay quần áo, kịp thời giữ lại thân nhiệt của mình.
Lâm Việt vừa thay đồ xong liền thấy Phong Mặc xuất hiện sau lưng. Hắn ngạc nhiên nhìn anh “võ trang đầy đủ”, không ngờ bản thân mới nán lại nói vài lời với Yulia, tổng cộng còn chưa đến một phút mà anh đã mặc xong từ áo phao tới giày đi tuyết rồi.
Thấy Phong Mặc tới, Lâm Việt lại moi bộ đồ mùa đông của hắn ra, thúc giục: “Thay nhanh lên.”
Phong Mặc cười cười nhận lấy quần áo bắt đầu thay, có điều tốc độ thay đồ của hắn hơi chậm, Lâm Việt nhìn thôi cũng có chút sốt ruột. Anh vốn xuất thân quân ngũ, thay quần áo nhanh cũng là một trong những kỹ năng cần thiết trên chiến trường, anh đã quen với tốc độ này từ lâu. Thế mà Phong Mặc thì sao? Mười giây trôi qua mà hắn mới cởi được đôi tất!
Lâm Việt đoán nhiệt độ hiện tại chí ít cũng âm 50 độ, lạnh đến thế này, chậm một giây cũng có thể khiến cơ thể bị tổn thương vì giá rét. Anh rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn tay giúp hắn.
“Thay áo đi, tôi thay quần cho cậu.”
Phong Mặc hoảng: “Ấy ấy ấy? Anh đừng cởϊ qυầи tôi!”
Lời còn chưa dứt nửa người dưới đã chỉ còn qυầи ɭóŧ, Phong Mặc hết cách, chẳng biết làm gì khác hơn là bắt đầu thay áo. Cái cảm giác này khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ mãi cũng không biết khó chịu chỗ nào.
Khi Phong Mặc vừa tròng chiếc áo gi lê lên mình, khóa còn chưa kéo hết thì Lâm Việt đã giúp hắn mặc xong ba lớp quần trong quần ngoài, còn thay giày đi tuyết, buộc dây tử tế.
Cảm giác khó chịu vừa rồi trong lòng Phong Mặc phai đi không ít, hắn vừa cười vừa tỏ vẻ thán phục: “Lợi hại. Anh đúng là nhanh* hơn tôi nhiều.”
Lâm Việt: “…”
Câu này nghe qua có vẻ không có vấn đề gì, nhưng sao anh lại thấy là lạ?
Cứ có cảm giác ám chỉ gì đó…
Mà thôi, anh cũng lười nghĩ nhiều.
Khi Phong Mặc cuối cùng cũng đến được bước kéo khóa áo phao, Lâm Việt chỉ mấy dòng chữ xuất hiện trên bầu trời, nhắc hắn ngẩng đầu nhìn.
[Bạn đã tới Thế giới luân hồi (đặc thù).]
[Thế giới này là thế giới đặc thù, không tuân theo quy luật thời gian bình thường.]
[Nhiệm vụ của bạn là tìm một lữ khách gặp nạn trong núi tuyết. Phải là người được chỉ định, nếu cứu hộ sai mục tiêu cũng sẽ coi là nhiệm vụ thất bại, tin tức về mục tiêu được bảo mật.]
[Chỉ cần bạn không chết, sau khi nhiệm vụ thất bại bạn sẽ tự động quay về thời gian bắt đầu, lặp lại nhiệm vụ cho tới khi hoàn thành.]
[Tất cả người luân hồi đều nhận nhiệm vụ giống nhau, có thể tiến hành hợp tác. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, bạn sẽ được đưa tới bối cảnh tiếp theo, nhận nhiệm vụ kế tiếp.]
Phong Mặc nhếch môi: “Đây cũng là một Thế giới luân hồi? Có vẻ thú vị đây.”
Lâm Việt im lặng, nheo mắt nhìn một vòng xung quanh.
Nhiệm vụ là tìm một lữ khách gặp nạn trên núi? Vị trí của đối phương, hình dáng, tuổi tác, quần áo,… tất cả đều không biết?
Trong dãy dãy núi tuyết mênh mông đi tìm một người như vậy, chẳng khác nào xuống biển mò kim!
—
*Có ai không hiểu cái câu Phong Mặc khen Lâm Việt “nhanh” có cái gì mờám không? Chính là cái vấn đề
mà đàn ông rất chi là nhạy cảm, chuyện giường chiếu
ấy há há há~ Thật sự
100%
ẻm Gió
ẻm không có ý đấy đâu, nhưng mà anh Rừng anh í nhột há há~
Nhân tiện thì bình loạn xíu cái “cảm giác khó chịu” của Gió lúc bị
tụt quần, chắc tại
ẻm mặc định mình mới là người đi tụt quần người khác nên bị
tụt thì nó nhột, dù anh Rừng thật sự
không có ý gì:p (đây là tớ
tự
suy từ
kinh nghiệm đọc đam của bản thân, không có bằng chứng anh em nhé.)
*Đây là áo phao.*Còn đây là gi lê.
(Tôi chú thích 2 cái này làm mèo gì í nhỉ -,-)
—