Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 352: TRẢ CON CHO TÔI!
Cảnh Liêm Uy bộ dạng vest đen đuôi tôm, cực kỳ đẹp trai, Mộc Yên Nhiên váy cưới trắng hở lưng, lần đầu tiên kinh diễm tất cả mọi người, khiến người ta sâu sắc cảm nhận được câu ‘phụ nữ mặc áo cưới xinh đẹp nhất’!
Đứng trên bậc thềm, cả quá trình Cảnh Liêm Uy đều trầm mặt không nói chuyện, Mộc Yên Nhiên kéo đuôi váy cưới dài thướt tha lên bậc, xoay người hoa lệ đứng bên cạnh anh, như chim non nép vào người đứng cạnh anh, dung mạo tinh tế, lễ phục hoàn mỹ khiến cô ta càng như tiên nữ xinh đẹp động lòng người, giơ tay muốn ôm cánh tay Cảnh Liêm Uy, đám người vang lên náo loạn.
Bà cụ Cảnh luôn ở cạnh xem không nhịn được nhíu mày sai người đi lên ngăn cản, lại bị Cảnh Thiên Ngọc truyền đạt tin tức, dẫn tới chuyện này không thể thu hồi lại.
Ân Thiên Thiên trên người vẫn mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, sắc mặt nhợt nhạt đứng trước mặt tất cả mọi người, tóc có chút tán loạn, cô thậm chí vẫn đang thở hổn hển, đôi mắt trắng đen rõ ràng lại nhìn chằm chằm đôi nam nữ như thần tiên đứng trước khách sạn xa hoa lộng lẫy.
Dép lê số lớn trên chân khẽ tiến về phía trước một bước, Ân Thiên Thiên không quan tâm vết thương phẫu thuật của mình cũng khẽ rách ra, đã nhìn thẳng Cảnh Liêm Uy như vậy, hỏi: “Cảnh Liêm Uy, anh mang con tôi đi đâu rồi? Trả cho tôi!”
Đèn flash xung quanh chớp lóe điên cuồng, nhưng lại không ai bước ra ngăn cản, vệ sĩ đối diện với đám nhà báo dần mất khống chế có chút khó ứng phó, nhưng cuối cùng vòng vậy vẫn nhỏ đi, ít nhất họ đều có thể nghe thấy lời nói của hai phía.
Cảnh Liêm Uy kinh ngạc nhìn Ân Thiên Thiên đứng trên thêm thê thảm lại kiên định hỏi mình, lúc ánh mắt rơi vào bụng nhỏ bằng phẳng của cô, cả người ngây ngốc!
Nhà báo xung quanh lập tức ào lên hỏi.
“Cậu ba Cảnh, tối qua lúc cô Ân được khẩn cấp đưa vào bệnh viện Nam Tự sinh con, cậu đang ở đâu?”
“Cậu ba Cảnh, có phải vì cậu biết trong bụng cô ấy mang thai bé gái nên mới ly hôn với cô Ân không?”
“Cậu ba Cảnh, con của cô Ân mất tích, xin hỏi chuyện này có phải do cậu làm không?”
“Cậu ba Cảnh, lúc cô Ân ở trong bệnh viện xém chút một thi hai mạng cậu đang đầu ấp tay gối với cô Mộc sao?”
…
Từng vấn đề trực tiếp lướt qua 2, nổ tung khiến cả người anh cũng không kịp xử lý tin tức…
Thiên Thiên nhập viện…
Cô sinh đứa bé…
Họ có một bé gái xinh đẹp đáng yêu…
Không cho Cảnh Liêm Uy chút thời gian suy nghĩ dư thừa nào, đôi môi Ân Thiên Thiên trắng bệch, tiến về phía trước một bước nhìn anh hỏi: “Cảnh Liêm Uy, trả con tôi cho tôi! Nhà họ Cảnh anh muốn con trai, Ân Thiên Thiên tôi không sinh được! Trả con gái cho tôi!”
Từng tiếng thấp giọng gào thét, Ân Thiên Thiên dùng hết sức lực nói, thậm chí thân thể cũng khẽ run rẩy, vết thương dưới bụng nhỏ cũng càng thêm đau đớn, cô thậm chí cảm thấy được máu tươi đã thấm đẫm quần mình, nhưng cô bây giờ lại chỉ muốn tìm lại con của mình!
Lúc cô vừa tỉnh dậy quay đầu thấy trong giường trẻ con bên cạnh không có bé, cô sợ đến mức cả người cũng phát run, nhanh chóng tỉnh táo lại để chân trần tìm con khắp bệnh viện, biết bao người xem cô là người điên, biết bao người xem cô là biếи ŧɦái, nhưng cô chỉ muốn tìm thấy con mình.
Cho tới khi, có người uyển chuyển nói cho cô biết, có lẽ là nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên không quan tâm gì cả xông ra khỏi bệnh viện.
Vào lúc chặn taxi cô vẫn không biết mình muốn đi đâu, nhưng bây giờ khắp thành phố T đều là tin tức hôm nay Cảnh Liêm Uy kết hôn với Mộc Yên Nhiên, mở miệng là nói nhà hàng Thịnh Đào, Ân Thiên Thiên liền xuất hiện ở đây.
Đứa bé mất tích đã lâu, trong lòng Ân Thiên Thiên cũng rất lo lắng.
Lúc này, cô thậm chí không có cả thời gian để ý khung cảnh như tranh vẽ trước mắt, trong lòng cảm giác đau đớn kịch liệt! Chỉ là cố chấp muốn tìm lại con mình!
Dường như ngay lập tức, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng chạy xuống khỏi cầu thang, động tác nhanh chóng đến mức loạng choạng một chút, nhưng vẫn khó che giấu sự kích động trong lòng đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, vươn tay giữ vai cô, trong đôi mắt phương tràn đầy kinh hỉ hỏi: “Thiên Thiên, chúng ta có con rồi? Bé…”
Ân Thiên Thiên vươn tay phất tay Cảnh Liêm Uy, cô lúc này không muốn nghe anh nói gì cả, nói thẳng: “Cậu ba Cảnh, xin anh trả lại con cho tôi! Tôi chỉ muốn đón con tôi, tôi lập tức sẽ rời khỏi nơi này, tôi sẽ không làm phiền hôn lễ của anh!”
Sự hưng phấn trên mặt Cảnh Liêm Uy cứng lại, nhìn Ân Thiên Thiên thật lâu không thể hồi thần.
Nhà báo xung quanh lại bu lên hỏi hai người.
“Cậu ba Cảnh, hôm qua lúc người nhà họ Lâm đưa cô Ân vào bệnh viện, cậu đang ở đâu?”
“Cậu ba Cảnh, nghe nói cô Ân bị cậu giam lỏng, là thật sao?”
“Cậu ba Cảnh, xin hỏi có phải cậu muốn ba vợ bốn nàng hầu?”
…
Cảnh Liêm Uy lại căn bản như không nghe thấy những lời này, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ân Thiên Thiên rất mẫn cảm cũng rất đa nghi, thậm chí cảm giác an toàn của cô rất yếu ớt, có lẽ là vì lớn lên trong gia đình thiếu sự quan tâm như nhà họ Ân thời gian dài, mặc dù cô lương thiện kiên cường nhưng lại cũng có một đống khuyết điểm, không cách nào hoàn toàn tin tưởng người khác chính là một trong số đó.
Cảnh Liêm Uy lúc đầu chưa từng làm chuyện tổn thương cô, cô có thể tùy ý để mình rơi vào trong tình cảm thử toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nhưng sau lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy không tin cô, sự tùy ý này đã bị thu hồi lại!
Cô không có ba mẹ yêu thương, chỉ có một người anh trai xa cách một đại dương, thiếu thốn cảm giác an toàn khiến cô rất nhiều lúc chỉ tin tưởng chính mình!
Hai người đứng trước ống kính nhìn nhau như vậy, không ai nói gì.
Sắc mặt Ân Thiên Thiên ngày càng tái nhợt, trên trán Cảnh Liêm Uy cũng đầy mồ hôi.
Một người vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ miệng vết thương rách ra, một người thân thể vốn có bệnh, bây giờ tình huống càng tệ đi.
“…trả cho em, là có ý gì?” Cuối cùng Cảnh Liêm Uy tìm lại được suy nghĩ của mình, giọng khẽ run rẩy hỏi, tại sao Thiên Thiên sẽ nói ra lời như vậy, chẳng lẽ đứa bé không phải ở trong bệnh viện sao?
Ân Thiên Thiên trào phúng nhếch môi, lùi về phía sau một bước duy trì khoảng cách an toàn với Cảnh Liêm Uy, đôi mặt không có chút cảm xúc nào, nói: “Cậu ba Cảnh, nhà họ Cảnh các người muốn đứa bé thế nào mà không có, tại sao nhất định muốn con tôi?”
Nhớ tới đứa bé nho nhỏ mềm mại, tim Ân Thiên Thiên liền đau.
Bé còn nhỏ như vậy, thậm chí ra đời con chưa đủ hai mươi bốn giờ đã đi bắt đi!
Cô đã từng muốn cùng con mình lén rời đi, nhưng bây giờ cô không có suy nghĩ như vậy nữa, con mình lại bị người khác bắt đi rồi! Không biết họ có cho bé ăn không, có ghét bỏ bé khóc không, có đối xử mạnh bạo với bé không…
Ân Thiên Thiên tràn nước mắt, nhìn Cảnh Liêm Uy mặc tây trang thẳng tắp trước mặt, hai tay nắm chặt!
Cô có thể tin Cảnh Liêm Uy không phản bội cô, cô có thể tin Cảnh Liêm Uy kết hôn với Mộc Yên Nhiên là vì có nỗi khổ, cô có thể tin tất cả những gì Cảnh Liêm Uy làm bây giờ là vì tốt cho cô, nhưng cô lại không thể tiếp nhận việc Cảnh Liêm Uy ôm con đi! Đó cũng là con cô, anh bây giờ thâm chí cũng sắp kết hôn với Mộc Yên Nhiên rồi, nhưng lại ôm con cô đi…
Ân Thiên Thiên không dám tin lúc tất cả mọi người trong bệnh viện đó đều nói cho cô biết Cảnh Liêm Uy dẫn đứa bé rời đi, bản thân có tâm trạng gì, mà cô bây giờ lại dâng lên dũng khí đứng ở đây!
“Cảnh Liêm Uy, anh tự đến bệnh viện trộm con tôi đi, chẳng lẽ không định thừa nhận sao?” Ân Thiên Thiên khẽ chất vấn, nhìn khuôn mặt Cảnh Liêm Uy tràn đầy hoài nghi: “Tất cả người trong bệnh viện đều nhìn thấy! Anh còn muốn biện hộ sao?”
Cảnh Liêm Uy căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đứng đó bị Ân Thiên Thiên hung hăng khiển trách.
“Đó cũng là con anh, sao anh có thể như vậy! Cảnh Liêm Uy!” Nước mắt không nhịn được rơi xuống, Ân Thiên Thiên giờ khắc này giống như chiếc lá rụng cuối cùng vào ngày thu, không nơi nương tựa, cô đơn đáng thương: “Anh cũng sắp kết hôn với người phụ nữ khác rồi, tại sao còn muốn giành con với tôi, anh rõ ràng biết tôi bây giờ ngoại trừ đứa bé thì không còn gì cả…”
Ân Thiên Thiên nghẹn ngào, vô cùng tủi thân, tiến lên phía trước hung hăng kéo quần áo Cảnh Liêm Uy, ngước mắt nhìn anh to tiếng chất vấn: “Tại sao, tại sao! Tại sao anh đối xử với tôi như vậy! Bé vừa mới ra đời! Thậm chí không tới một ngày!”
Cảnh Liêm Uy vươn tay đỡ Ân Thiên Thiên trước mặt, bàn tay to bất giác chạm vào eo cô, lập tức cảm giác dính dáp, rũ mắt nhìn quần áo thùng thình của Ân Thiên Thiên cũng dính chút máu tươi, lúc này quần cô đã nhuộm màu hơi đen, khiến cả người anh chấn động đến sắp phát điên…
“Thiên Thiên!” Hét lên một tiếng, lúc này cuối cùng có người phát hiện sự bất thường của Ân Thiên Thiên.
Vết thương phẫu thuật của cô bị rách!
Cảnh Liêm Uy vô cùng nôn nóng, xoay người muốn đưa Ân Thiên Thiên đến bệnh viện, nhưng Ân Thiên Thiên lại tránh thoát tay anh tiếp tục hỏi: “Cảnh Liêm Uy, trả con tôi lại cho tôi, trả cho tôi!”
“Không phải anh, không phải anh! Thiên Thiên, thật sự không phải anh!” Cảnh Liêm Uy lớn tiếng phản bác, đau lòng nhìn cô, trong đầu mặc dù đau khổ vô cùng nhưng vẫn nhanh chóng suy nghĩ, tiềm thức dời ánh mắt đến chỗ bà cụ Cảnh ở một bên bởi vì đám người chen chúc mà không thể vào: “Thiên Thiên, tin anh, không phải anh! Anh sẽ tìm lại con, bé sẽ không có chuyện gì, tin anh, có được không?”
Ba chữ cuối cùng, Cảnh Liêm Uy nói có chút tủi thân, có chút lạc lõng…
Nhà báo điên cuồng ghi lại thời khắc lịch sử này, ai cũng không cắt ngang…
Mộc Yên Nhiên đứng trên bậc thềm cao cao như một nữ vương nhìn xuống tất cả, chỉ là tất cả những chuyện này lại khiến cô ta không nhịn được trầm mặt, bó hoa trong tay cũng bị cô ta hung hằng dùng sức bóp đến khẽ biến dạng!
Ân Thiên Thiên!
Sự xuất hiện hôm nay của cô, giỏi lắm!
Đã như vậy, cô ta sẽ hung hăng xát muối lên vết thương của cô!
Phá hoại hôn lễ của cô ta, vậy cô ta sẽ khiến cô vĩnh viễn nhớ sự hung ác của cô ta!
Dời mắt, màn hình tinh thể lỏng cực lớn ở cửa khách sạn đột nhiên sáng lên, sau đó bên trên xuất hiện một người phụ nữ đẹp đến chấn động, toàn bộ đều là hình anh hoặc là hình chụp lén một bên, Tô Nương trên màn hình đẹp đến mức không giống người phàm…
“Tô Nương? Đó là Tô Nương nhỉ?”
“Tô Nương hơn hai mươi năm trước chấn động thành phố T?”
“Sao đột nhiên lại có hình ảnh thế này, là có chuyện gì lớn sao?”
“Tôi phát hiện nhà họ Ân thế mà cũng được mời tham dự hôn lễ lần này, có phải có quan hệ với nhà họ Ân không?”
“Tôi nhớ trong tình huống được báo cáo, dường như chỉ có nhà họ Ân vẫn chưa giải quyết, phải không?”
“Sau nhà họ Ân, sẽ là ai?”
…