Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 223: SỰ KIÊN CƯỜNG CỦA ÂN THIÊN THIÊN
Ân Nhạc Vy nổi giận, tiến lên một bước đứng trước mặt Ân Thiên Tuấn chất vấn: “Anh, em cứ mãi không hiểu, vì sao em mới là em gái của anh, nhưng anh lại luôn không nhìn thấy sự tồn tại của em? Hai người chúng ta mới cùng một mẹ sinh ra mà. Trong xương chúng ta chảy cùng một dòng máu, thậm chí chúng ta còn có nhiều chỗ giống nhau như vậy, nhưng vì sao anh lại không thương em chứ? Từ nhỏ đến lớn, trong mắt anh chỉ có một mình Ân Thiên Thiên!”
Ân Thiên Tuấn quay đầu nhìn cô ta không nói một lời.
Nếu lòng dạ Ân Nhạc Vy trong sáng tốt bụng, sao anh có thể không thương? Nhưng từ nhỏ đến lớn cô ta từng làm chuyện gì để anh hài lòng chứ?
Lý Mẫn cũng nhíu chặt mày tiến lên hỏi: “Thiên Tuấn, Nhạc Vy mới là em gái thật sự của con, nhưng con xem thử mình đang làm gì đi? Từ nhỏ không thân thiết với Nhạc Vy chưa tính, nhưng chuyện nào con cũng thiên vị giúp đỡ người ngoài là Ân Thiên Thiên, chuyện nó không phải người nhà họ Ân chúng ta từ nhỏ đã không giấu diếm con, nhưng con thì sao? Con vẫn luôn đối xử tốt với nó như vậy, thậm chí Nhạc Vy còn không bằng nó! Con thật sự khiến mẹ quá thất vọng!”
Thất vọng?
Đúng vậy, là rất thất vọng, nhìn thấy bọn họ, anh cũng rất thất vọng.
Đối xử tốt với Ân Thiên Thiên?
Nếu anh thật sự đối xử tốt với Ân Thiên Thiên thì đã bảo vệ cô kỹ càng từ nhỏ, ai cũng đừng nghĩ bắt nạt cô dù là một chút! Nếu thật sự đối xử tốt với Ân Thiên Thiên, anh sẽ không ra nước ngoài năm năm không trở về, còn ngu ngốc cho rằng cô sống rất tốt! Nếu thật sự đối xử tốt với Ân Thiên Thiên, vậy lúc trước khi biết người cô phải gả là Cảnh Liêm Uy, anh nên cố hết sức ngăn cản!
“Con chưa bao giờ cho rằng chuyện mình làm sai ở đâu.” Ân Thiên Tuấn nhỏ giọng đáp, hờ hững nhìn người trong phòng khách, gằn từng tiếng chất vấn: “Các người không xem Thiên Thiên như người một nhà, nhưng tôi không giống thế, tôi cho rằng tốt xấu gì em ấy cũng sống trong cái nhà này hai mươi ba năm, ít nhiều gì các người cũng sẽ mềm lòng. Nhưng thế nào chứ, tôi mới vừa về nước lại nghe thấy tin tức gì? Mẹ, mẹ lợi dụng danh nghĩa của con muốn đưa Thiên Thiên lên giường Giám đốc Trương! Mẹ có nghĩ tới cuối cùng Giám đốc Trương là loại người gì hay không, nếu Thiên Thiên xảy ra chuyện có thể chấp nhận đả kích như vậy sao? Ba, ba vì lợi ích của mình, lần đầu tiên tặng em ấy cho Giám đốc Trương, lần này vì một chút ơn huệ về vận chuyển hàng hóa mà lợi dụng con đến đây, muốn cưỡng ép mang Thiên Thiên đi phá đứa nhỏ, ba chưa từng nghĩ em ấy sẽ không thể chấp nhận được à? Nhạc Vy, cả em nữa, em và Thiên Thiên học chung một trường đại học, rõ ràng em biết Hướng Thực là bạn trai em ấy qua lại bốn năm, nhưng em lại làm thế nào? Em cướp bạn trai của em ấy chưa tính, còn nói xấu em ấy cướp bạn trai của em!”
Từng câu từng chữ rơi vào trong phòng khách, lời nói mạnh mẽ, trên khuôn mặt đẹp trai bình thản đều là nghiêm túc và phẫn nộ!
Ân Bách Phú cực kỳ tức giận, xông lên tát một cái lên mặt Ân Thiên Tuấn!
Một tiếng “chát” vang lên rõ ràng trong phòng khách, khiến Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy đều hoảng hốt run rẩy.
“Đứa con bất hiếu này! Con có biết con đang nói chuyện với ai không? Ba là ba của con, bà ấy là mẹ con, còn đây là em gái con đấy!” Ân Bách Phú chỉ vào Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy nói: “Đây mới là người thân của con, người thân có cùng dòng máu với con! Kết quả con lại là một con sói mắt trắng khó dạy dỗ, một lòng chỉ vì Ân Thiên Thiên kia! Nó là ai hả? Nó là người ngoài! Nếu không phải năm đó mẹ nó hèn hạ, ba sẽ nuôi con gái giúp bà ta hai mươi ba năm sao? Nếu Ân Thiên Thiên nó nhận ơn của nhà họ Ân này, đương nhiên nên trả giá vì nhà họ Ân rồi!”
Ân Thiên Tuấn hít một hơi thật sâu, chỉ nhìn thoáng qua Ân Bách Phú chứ không nói gì cả, Lý Mẫn vừa thấy Ân Thiên Tuấn bị đánh lập tức tiến lên kéo hai người xa ra, cho dù nói thế nào Ân Thiên Tuấn cũng là đứa con trai bà ta đắc ý nhất, đâu từng bị uất ức như vậy chứ?
“Đau không? Ba con cũng đúng là, sao tự nhiên lại ra tay chứ!” Nói xong, Lý Mẫn hơi bất mãn nhìn thoáng qua Ân Bách Phú.
Ân Bách Phú còn đang nổi nóng, hừ mạnh một tiếng nói: “Ba không quan tâm con làm thế nào, chuyện Ân Thiên Thiên con đi tìm Cảnh Liêm Bình nói xem, đây hoàn toàn không phải trách nhiệm của chúng ta, ai bảo người nhà họ Mộc chỉ dẫn sai lầm chứ, là ai bảo người nhà họ Cảnh không quan tâm. Cả thế giới đều đối xử như vậy, có thể trách ba đối xử như vậy hay sao? Huống chi trước kia danh tiếng của Ân Thiên Thiên đã không tốt, bây giờ đồn ra thế này cũng không có gì kỳ lạ!”
Ngay cả Lý Mẫn cũng nói xen vào: “Thiên Tuấn à, chuyện này con thật sự phải tìm cậu cả Cảnh nói một chút, đây đâu phải trách nhiệm của chúng ta chứ, bảo nhà họ Cảnh bọn họ đừng ra tay với chúng ta, tốt xấu gì mọi người cũng từng là người thân mà, mẹ thấy Thiên Thiên có thai đứa nhỏ của cậu ba Cảnh, sớm muộn gì cũng sẽ cưới lại, may mà đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì, con phải đi nói rõ ràng…”
Ân Thiên Tuấn cười nhạo một tiếng, khẽ lắc đầu, bây giờ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn bọn họ một cái.
Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Ân Thiên Thiên có thể trở thành dáng vẻ hiện tại.
Thế giới này chính là như thế, bạn không trở nên kiên cường, thì bạn chỉ có thể bị loại bỏ!
Sống ở một nơi tựa hang sói như nhà họ Ân, cô phải trở nên kiên cường, còn phải luôn giữ tấm lòng tốt bụng rất khó, cô gái như vậy đáng để mọi người quý trọng!
Nhưng bọn họ đã trở thành thế này từ lúc nào vậy? Thay đổi đến anh cũng sắp không nhận ra nữa…
Ân Nhạc Vy cũng biết nếu nhà họ Ân xảy ra chuyện, vậy cô ta sống ở nhà họ Hướng sẽ càng khó khăn hơn, cũng dẹp đi sự nóng nảy của mình, vội vàng dỗ dành Ân Thiên Tuấn: “Anh, anh đừng giận, ba cũng chỉ nóng giận quá thôi.”
Ân Thiên Tuấn không nói một lời, xoay người rời khỏi nơi khiến anh cảm thấy khó thở này.
…
Trong Tứ Phương Thực Phủ, Trình Thiên Kiều đã đợi ở đây từ lâu, lúc Ân Thiên Tuấn đi vào sắc mặt vô cùng khó coi.
Rót cho anh ấy một ly rượu, Ân Thiên Tuấn không thèm nhìn đã ngửa đầu uống cạn.
Trình Thiên Kiều than nhẹ một hơi, cũng không gấp gáp nói cái gì, chỉ uống rượu giải sầu cùng anh ấy rất lâu.
Có lẽ vì say rượu, cũng có lẽ vì nhịn đã lâu, cuối cùng Ân Thiên Tuấn vẫn không nhịn được mở miệng, trong mắt cũng mang theo chút mê man: “Thiên Kiều, cậu nói xem Thiên Thiên nhà tôi sao có thể kiên cường như vậy chứ?”
Trình Thiên Kiều không nói gì, động tác rót rượu cũng khựng lại.
Thật sự người bình thường đều không thể theo kịp sự kiên cường của Ân Thiên Thiên, nhưng phía sau nó lại khiến người ta cực kỳ chua xót.
Nếu cô thật sự là một đại tiểu thư được nhà họ Ân cưng chiều trong lòng bàn tay, cô cần gì phải học kiên cường chứ? Sau lưng mọi sự kiên cường đều là bị ép buộc thôi, cô bị bắt nạt, cô bị hiểu lầm, cô bị chỉ trích, sau mọi chuyện, nếu cô không học kiên cường, cũng chỉ có thể hối hận, nói không chừng một ngày nào đó suy nghĩ mơ hồ sẽ thật sự hương tiêu ngọc vẫn.
Có người nói số mạng của Ân Thiên Thiên không tốt, nhưng nói theo một cách nào đó, số mạng của cô cũng cực kỳ tốt.
Mặc dù cô có một người mẹ như Tô Nương, nhưng cô gặp được Ân Thiên Tuấn yêu thương mình, gặp được Đào Ninh quý trọng mình, tuy cô đυ.ng vào dòng họ như nhà họ Cảnh, nhưng cô lại gặp được Cảnh Liêm Uy nhớ nhung mình…
Rất nhiều chuyện đều là như thế, suy nghĩ theo một góc độ khác có lẽ sẽ là một vùng trời rộng lớn khác.
Một phần lớn nhất trong sự kiên cường của Ân Thiên Thiên chính là có tâm lý như thế.
Cô hiểu rõ than thở cũng không thể giải quyết chuyện gì, chỉ có đối mặt mới là cách duy nhất để giải quyết mâu thuẫn!
“Nếu lúc đó tôi không nhát gan hèn yếu rời đi năm năm, như vậy Thiên Thiên sẽ không gặp phải Hướng Thực, sẽ không có xung đột với Nhạc Vy, cũng sẽ không bị ép gả cho Giám đốc Trương, không gặp được Giám đốc Trương, em ấy sẽ không gặp phải Cảnh Liêm Uy! Như vậy bây giờ em ấy sẽ không trở thành thế này…” Chỉ cần nghĩ đến mình rời đi năm năm, Ân Thiên Tuấn hận không thể đâm mình chết: “Thiên Kiều, Thiên Thiên mang thai rồi, mang thai đứa nhỏ của Cảnh Liêm Uy…”
Một người đàn ông trưởng thành, lúc nói tới đây cũng không nhịn được đỏ mắt.
Thiên Thiên của anh, mới chỉ có hai mươi ba tuổi đã ly hôn, nhưng sau khi ly hôn còn phát hiện mình mang thai rồi.
Bây giờ người trên cả thế giới đều nhìn chằm chằm vào bụng cô, nói xấu cô đủ điều, nói cô không đứng đắn, không tự trọng, nhưng những thứ này đều không phải là Ân Thiên Thiên!
Yết hầu Trình Thiên Kiều hơi động đậy, ngẩng đầu uống một ngụm rượu rồi nói: “Thiên Thiên định làm thế nào?”
Ở trong mắt bọn họ, đứa nhỏ này đều không thể giữ lại.
“Tôi không biết…” Tuy lúc đầu Ân Thiên Thiên thật sự nói muốn phá đứa nhỏ này, nhưng chuyện xảy ra ở Nam Uyển hôm nay anh cũng nhìn thấy, cũng nghe thấy Ân Thiên Thiên nằm trong lòng Cảnh Liêm Uy nói muốn sinh đứa nhỏ này ra.
Trong chốc lát, hai người đều trở nên im lặng.
Sinh đứa nhỏ này ra, thật sự có quá nhiều trở ngại…
Nhà họ Cảnh.
Bà cụ Cảnh hoảng hốt đứng lên từ trên sofa, ngạc nhiên hỏi: “Cậu nói cái gì? Người nhà họ Ân dám đυ.ng đến chắt của tôi hả?”
Bà cụ Cảnh dứt lời cũng không đợi người đến trả lời đã muốn ra ngoài tìm người nhà họ Ân tính sổ! Trong miệng còn lẩm bẩm: “Đúng là phản rồi! Bây giờ người nhà họ Cảnh của tôi cũng có kẻ dám động vào, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà! Có phải tưởng tôi chết rồi không, nếu bọn họ đã quên sự tồn tại của tôi, vậy tôi sẽ đi ra để bọn họ xem thử bà già này có sức sống đến mức nào!”
Vi Gia Huệ nghe thế vội vàng tiến lên đỡ bà cụ, đồng thời cũng chặn đường bà cụ lại, nhỏ giọng nói: “Mẹ, bây giờ chúng ta đi làm ầm ĩ cái gì chứ? Đã lúc nào rồi, hơn nữa bây giờ đứa nhỏ trong bụng Thiên Thiên rất khỏe, mẹ đừng sốt ruột, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau nhé?”
“Ngày mai nói sau? Đã mấy lần ‘ngày mai nói sau’ rồi? Chính là vì ‘ngày mai nói sau’ của các người mà chắt tôi suýt chút nữa xảy ra chuyện đấy!” Lúc này bà cụ đang cực kỳ tức giận, bà đã tám mươi tuổi rồi, ai biết còn có thể sống được bao lâu, khó khăn lắm mới có một đứa chắt đương nhiên phải để ý: “Không phải Cảnh Liêm Uy ngăn tôi không cho tôi ra ngoài sao? Bây giờ xem đi, xem đi, chắt của tôi suýt chút xảy ra chuyện rồi!”
“Mẹ, chúng ta từ từ, từ từ đã, hơn nữa Liêm Uy còn bảo chúng ta đợi tin tức mà, nếu lúc này đi làm hỏng chuyện của thằng bé thì phải làm sao?” Vi Gia Huệ cố gắng kiềm nén cơn giận của bà cụ, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa lúc này chúng ta đi thăm con bé cũng không thích hợp lắm, cho dù muốn đi cũng phải là người khác đi thăm…”
Vừa nói ra ba chữ “không thích hợp”, mặt bà cụ hơi đỏ lên.
Mới đuổi người đi, bây giờ lại nhằm vào đứa nhỏ trong bụng người ta, có thể không xấu hổ ư?
Mặt có dày hơn nữa cũng không phải thế này!
Cảnh Liêm Bình nhìn hết mọi chuyện, cuối cùng chỉ có thể buông rượu vang đỏ trong tay mình chậm rãi đi đến nắm tay bà cụ nói: “Bà nội, bà đừng vội, cháu đi xem thử giúp bà, tốt xấu gì quan hệ của cháu và Thiên Thiên vẫn không tệ.”
Bà cụ nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ.
Lúc này Cảnh Liêm Bình đúng là một “trạm trung chuyển” không tệ!