"Tô Mộc" Tôi vui vẻ nói.Cho dù hiện tại vẫn không thấy rõ người ôm tôi là ai, nhưng âm thanh này, giọng điệu này có biến thành bụi tôi cũng có thể nhận ra!"Anh không sao chứ? Anh có biết em lo lắng cho anh biết nhường nào không! Hơn nữa anh bỏ em một mình ở lại trong xe, đêm hôm khuya khoắt, còn có ma tóc đến dọa nạt nữa, em suýt chút nữa bị sợ chết khϊếp anh có biết không, đợi đến khi em chết anh sẽ không nhìn thấy em nữa đâu..." Tôi vùi đầu vào trong ngực anh, cho dù vừa rồi bị Vy Vy tóm lấy như nhổ cây hành tôi cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy anh, những cảm xúc tích tụ bao ngày nay lặp tức bị phóng thích, lúc trước vẫn còn lo lắng, nhưng bây giờ thì nghĩ mà thấy sợ."Cho dù em có chết đi, anh vẫn có thể tìm được em, kiếp này em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh, anh không hề nói giỡn với em đâu" Tô Mộc ôm tôi chặt hơn, sau khi nghe được những ấm ức của tôi, sự thương xót trong giọng anh càng thêm rõ ràng, hận không thể dung hòa tôi vào trong cơ thể anh."Hơn nữa anh cũng sẽ không để em chết đâu, em chết rồi, anh cũng sẽ không thể ở lại dương gian nữa" Tô Mộc nói.Cảm xúc vừa mới giải tỏa được một chút của tôi lập tức lại nghẹn lại, đưa tay đẩy anh ra: "Tô Mộc, đã đến tận lúc này, anh vẫn nhất định muốn nhắc nhở em là anh đang lợi dụng em sao? Nói mấy câu dễ nghe chút không được à?"Nói rồi tôi lại thấy khó chịu, lập tức hất anh ta ra, quay đầu trở về.
Bà cụ Cảnh rất thoả mãn với phong thái rực rỡ vừa rồi của Ân Thiên Thiên, bây giờ đang cười híp cả mắt, lặng lẽ liếc nhìn mọi người một cái, Ân Thiên Thiên liền phát hiện mấy quý bà vừa nói chuyện đã hơi rụt cổ lại, nhẹ giọng hỏi: “Ừm, Thiên Thiên thật ngoan, người nhà cháu lúc nào thì tới vậy?”
Ân Thiên Thiên hơi đờ người ra, căn bản không thoát khỏi ánh mắt của bà cụ Cảnh, chỉ là không đợi họ mở miệng, Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh cũng đã lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Lát nữa là tới, nói là có chuyện phải trì hoãn.”
Ân Thiên Thiên vô thức quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, trong đôi mắt đầy vẻ khó tin, người nhà họ Ân sẽ tới tham gia lễ đính hôn của cô? Đừng nói giỡn! Lễ đính hôn này là do nhà họ Cảnh tổ chức đó! Nhà họ Ân từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện!
Bà cụ Cảnh nhoẻn miệng cười, cũng không để ý nữa mà dẫn Ân Thiên Thiên đi ra xung quanh, lại làm quen với không ít người.
- Ánh mắt của cháu bà tốt thật đấy, cô gái xinh đẹp trong sáng biết bao.
- Dáng dấp thật là xinh đẹp, bây giờ cô gái biết thùy mị giữ gìn như vậy ít lắm đó...
- Bà sắp được hưởng phúc có cháu dâu rồi...
...
Xung quanh không ít người đều đang nói như vậy, rõ ràng cũng không thỏa mãn mấy với xuất thân của Ân Thiên Thiên, nhưng lại rất thích tính cách truyền thống, giữ mình của Ân Thiên Thiên, dù sao trong giới này người đáng ghét nhất chính là kẻ tiểu nhân thành thị chỉ biết tính toán mưu mô, nhưng Ân Thiên Thiên lại không hề dính phải tạp chất.
Đến lúc này, Ân Thiên Thiên mới biết được, người nổi tiếng của nhà họ Ân đúng là không ít, càng thu nhỏ phạm vi trong giới, mọi người đương nhiên càng hiểu rõ sự việc, chí ít ban đầu Lý Mẫn dắt con vào nhà họ Ân cũng chính là một 'việc trọng đại' của thành phố T rồi!
Trường hợp như vậy, bất kể là vì nền giáo dục của họ hay là vì phong thái của nhà họ Cảnh trong hôm nay, đều sẽ không có ai lại không biết điều mà nhắc tới chuyện này, để nhà họ Cảnh ghim lại, sống cũng không được yên, ai cũng biết, không được đắc tội với nhà họ Cảnh, cho dù người ta có biết phân biệt phải trái, thì cũng không có nghĩa là bọn họ dễ bắt nạt!
Gần như đi theo bà cụ Cảnh hết một lượt cả hội trường xong, Ân Thiên Thiên rốt cuộc cũng về bên cạnh Cảnh Liêm Uy, chờ có cơ hội, Ân Thiên Thiên bèn hỏi ra câu hỏi trong lòng mình: “Cảnh Liêm Uy, bố mẹ tôi thực sự sẽ đến sao?”
Dù nói sao, Ân Thiên Thiên vẫn mong, chí ít vào trường hợp như ngày hôm nay, Ân Bách Phú và Lý Mẫn có thể suy nghĩ cho cô dù chỉ một chút thôi, chỉ cần một chút là đủ rồi!
Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ắp mong đợi cỉa Ân Thiên Thiên, chuyển mắt sang hướng khác mà nhẹ giọng trả lời: “Bọn họ sẽ không tới.”
Dứt lời, sắc mặt Ân Thiên Thiên không che giấu nổi vẻ thất vọng...
Cô là con gái đầu của nhà họ Cảnh, lại thật sự còn không bằng người xa lạ...
Khẽ sửng sốt một chút, Ân Thiên Thiên mới tiếp tục hỏi: “Vậy ai sẽ đến?”
Cảnh Liêm Uy nhìn thấy hi vọng đang tan vỡ từng chút một trong mắt Ân Thiên Thiên thì có chút không nỡ, cũng không để Ân Thiên Thiên phải quá đau lòng, bèn nhanh chóng trả lời: “Anh trai em sẽ tới, hôm nay anh ấy chính là người chứng kiến cho em.”
Tiếng nói vừa dứt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm quyến rũ của Ân Thiên Thiên bèn lộ ra một nụ cười, rất lôi cuốn.
Trước đó cô cũng từng nghĩ tới chuyện tìm Ân Thiên Tuấn, nhưng cuối cùng vẫn không đi tìm, nhưng bây giờ dường như trừ Ân Thiên Tuấn ra nhà họ Ân sẽ không có ai xuất hiện cả, thế cũng coi như một việc tốt nhỉ.
Nhanh chóng xốc lại tinh thần, Ân Thiên Thiên vẫn tươi cười một cách tự nhiên đối mặt với mọi người.
“Cô Ân, xin chào.” Còn chưa kịp suy nghĩ gì, bên cạnh đã có người qua đây chào hỏi, Ân Thiên Thiên nhớ hình như đây là bà chủ nhà họ Tề, gia tộc có quan hệ lâu đời với nhà họ Cảnh rồi, cô vội vã xốc tinh thần lên nói chuyện với người đó.
Bà chủ Tề liếc nhìn xung quanh, lơ đãng hỏi một câu: “Cô Ân, sao bác không thấy người của nhà họ Ân đâu cả?”
Khóe miệng đang cười của Ân Thiên Thiên khẽ cứng lại, nói thẳng: “Rất xin lỗi bà chủ Tề, người của nhà họ Ân còn chưa tới.”
Bà chủ Tề hơi kinh ngạc một chút, cũng không ngờ tới tình huống này, bà chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, thấy mọi người xung quanh đều đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, bà ngại ngùng khẽ nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi.”
Ân Thiên Thiên nhếch miệng lên, nói vẻ không sao cả: “Không sao, dù sao người lập gia đình là cháu, không phải người nhà của cháu, không phải sao?”
Bà chủ Tề nhìn Ân Thiên Thiên, đôi mắt có chứa cảm xúc mà Ân Thiên Thiên không hiểu, sau đó hai người lại nói chuyện tán gẫu một lát rồi tách nhau ra, ngay đúng lúc đó, tin tức người nhà họ Ân không đến cũng hoàn toàn bị truyền ra ngoài, hơn nữa còn có người nói, nhà họ Ân hôm nay sẽ không ai tới cả.
Lúc lời đồn đãi nổi lên, người dẫn chương trình đã đứng lên sân khấu, nhẹ nhàng tuyên bố nghi thức đính hôn sắp bắt đầu.
Ân Thiên Thiên đứng lên sân khấu cùng Cảnh Liêm Uy, nhìn cặp trai tài gái sắc mà mọi người phía dưới lại một lần nữa cảm thán, cũng không nhịn được suy nghĩ, con của hai người kia trông sẽ như thế nào.
“Cảm ơn các vị, hôm nay vội vã tổ chức lễ đính hôn đã làm rối loạn kế hoạch của mọi người rồi.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng mở miệng, giọng nói trầm thấp mê người, thái độ thì nho nhã lịch sự: “Cảm ơn mọi người đã tới tham gia lễ đính hôn của tôi và Thiên Thiên.”
Dứt lời, dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay, tựa như lời chúc chân thành nhất dành cho hai người trên sân khấu.
Ngay sau đó, Cảnh Liêm Uy nói tiếp: “Tôi và Thiên Thiên dự định sẽ tổ chức đám cưới vào ba tuần sau, cũng chính là ngày cuối tuần đầu tiên sau khi Thiên Thiên tốt nghiệp, hy vọng đến lúc đó mọi người có thể tới, đồng thời cùng ngày với đám cưới, Cảnh thị cũng sẽ tổ chức hoạt động tương ứng, nếu thấy hứng thú có thể đi xem thử, coi như món quà đầu tiên mà tôi tặng người vợ mới cưới của mình.”
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ hội trường đều không nhịn được mà khẽ giật mình, Cảnh thị kinh doanh lớn như thế nào, mọi người đều biết, công ty con của nó cũng gần như trải rộng cả nước liền, dùng Cảnh thị để tổ chức hoạt động còn lấy danh nghĩa là tặng món quà đầu tiên cho Ân Thiên Thiên, bây giờ cho dù danh tiếng Ân Thiên Thiên có dính tí tạp chất nào trước đó, thì cũng sẽ bị vinh dự to lớn này chôn lấp hết...
Lần trước Cảnh thị tổ chức hoạt động, nghe nói là lúc Cảnh Nguyên Phước cưới Vi Gia Huệ, con gái đầu nhà họ Vi làm vợ, cùng ngày những doanh nghiệp dưới danh nghĩa của Cảnh thị đều tổ chức hoạt động, vận dụng hàng triệu nhân viên của Cảnh thị ở từng nơi có doanh nghiệp của Cảnh thị, dựng một đoạn phim liên quan đến việc Cảnh Nguyên Phước hứa hẹn với Vi Gia Huệ rằng khi về hưu rút khỏi Cảnh thị sẽ dẫn Gia Huệ đến từng nơi mang danh nghĩa của Cảnh thị, thậm chí vươn ra cả thế giới...
Mà hôm nay, Cảnh Liêm Uy cũng nói ra câu đó, lập tức khiến người ta bắt đầu tưởng tượng xem, Cảnh Liêm Uy sẽ tặng món quà gì, phải biết rằng, trước đây Cảnh Nguyên Phước vừa nói ra lời hứa xong, tới tận bây giờ, toàn bộ Cảnh thị đã chuyển hướng kinh doanh sang ngành du lịch, kéo theo hàng loạt doanh nghiệp du lịch trong và ngoài nước nhanh chóng tăng trưởng, không ít công ty kinh doanh các ngành dịch vụ liên quan cũng vớ được bao nhiêu là lợi...
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn Ân Thiên Thiên cũng dần thay đổi, phải biết rằng, có thể được nhà họ Cảnh coi trọng như thế, đã cho thấy rõ địa vị của Ân Thiên Thiên ở nhà họ Cảnh tuyệt đối không thể khinh thường! Những ánh mắt vốn còn khinh bỉ cô đều thu lại...
Chỉ dựa vào những lời này, dường như cũng đã làm người ta quên mất còn có giai đoạn người lớn hai bên gặp nhau nữa, Ân Thiên Thiên thở phào một cái, nhưng còn chưa kịp vui mừng, phía dưới đã có người lên tiếng.
“Cô Ân đúng là được chiều ghê, nghe bảo cô ở nhà họ Ân được anh trai coi trọng lắm, quả đúng thế thật.” Người nói chuyện là một cô gái trẻ tuổi, chỉ là trông bộ dạng kia thật sự không rõ là đang giúp cô, hay là muốn hại cô đây: “Tôi nghe nói cậu cả nhà họ Ân đã về nước rồi, không biết hôm nay liệu có thể gặp được anh ấy không nhỉ?”
Người cậu cả nhà họ Ân thương yêu nhất chính là cô em gái cùng bố khác mẹ này, toàn bộ thành phố T mọi người đều biết, thật sự không có lý do gì mà lại không đến tham dự lễ đính hônn của em gái!
Bên dưới hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đang chờ Ân Thiên Thiên trả lời.
Phải biết rằng, người nhà họ Ân không đến không chỉ làm mất mặt Ân Thiên Thiên, mà càng tổn hại đến mặt mũi của nhà họ Cảnh! Toàn bộ thành phố T bao nhiêu danh gia vọng tộc muốn làm thông gia với nhà họ Cảnh, nhưng hai cậu chủ nhà họ Cảnh đều giữ mình trong sạch, tại lễ đính hôn, nếu đến một người nhà họ Ân cũng không có, vậy thì thật sự đã đạp thẳng mặt mũi nhà họ Cảnh xuống đất rồi!
Ân Thiên Thiên bị ép đứng trên sân khấu, mở miệng khẽ nói: “Tôi rất xin lỗi, hôm nay nhà họ Ân...”
Bỗng nhiên, Cảnh Liêm Uy bên cạnh lại nắm chặt lấy eo cô, ngay sau đó Ân Thiên Thiên liền thấy cánh cửa đối diện lại mở ra lần nữa, sau đó nghe thấy giọng nói dù có nghe bao nhiêu lần cũng có thể khiến Ân Thiên Thiên yên tâm.
“Các vị, thật xin lỗi, tôi đã tới muộn.” Ân Thiên Tuấn ngắt lời Ân Thiên Thiên mà bước đến, tuy chỉ có một mình anh ấy nhưng cũng mang theo vẻ uy nghiêm không thể khinh nhờn.
Ân Thiên Tuấn xuất hiện lập tức khiến bầu không khí tại hội trường thay đổi, đi lên sân khấu, Ân Thiên Tuấn nhìn Ân Thiên Thiên chỉ nói một câu: “Em gái của anh thật xinh đẹp, em đính hôn, anh trai tới chủ trì lễ đính hôn cho em, đích thân đưa em đến nhà họ Cảnh, được không?”
Một câu nói, khóe mắt Ân Thiên Thiên chợt đỏ lên, đôi môi căng mọng mím thật chặt.
Xoay người lại, Ân Thiên Tuấn nhìn vào Cảnh Liêm Uy đang đứng bên người Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: “Em gái tôi nghịch ngợm, cậu nhớ phải nhường nhịn nó một chút nhé, đừng bắt nạt nó đấy.”
Đôi mắt đẹp híp lại, Cảnh Liêm Uy khẽ đồng ý, trông vẻ như Ân Thiên Thiên đã gả sang đó rồi vậy.
Sau đó, Ân Thiên Tuấn bèn xoay người tự mình đi về phía mấy người nhà họ Cảnh, giây phút ấy, không cần bóc tách hết ra trước mặt mọi người, nên dù hôm nay chỉ có một mình Ân Thiên Tuấn tới, người ngoài cũng không ai nói gì.
Nhịn xuống xúc động muốn khóc của mình, Ân Thiên Thiên quay lại hỏi Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, từ nay về sau tôi không có anh trai, không có gia đình, anh tuyệt đối phải nhớ kỹ, phải bảo vệ tôi cho tốt nhé.”
Mỗi chữ đều là thật, mỗi câu đều rất yếu đuối...
Đây là bức vẽ chân thật nhất về Ân Thiên Thiên lúc này, cho dù Ân Thiên Tuấn có kịp thời xuất hiện cũng không thể thay đổi được sự thực...