Chương 3
Hạ Ai Cập……………….- Các người có thể đi khỏi đây – Asisư mở cửa phòng giam, nói với chủ tớ hoàng tử Izumin.
- Thử chúng tôi? – Izumin nhếch mép – Không phải bà đã rất tốn công để bắt chúng tôi sao? Giờ dễ dàng thả ra như vậy, không sợ Hitaito sẽ đem quân sang đánh Ai Cập sao?
- Phải. Ta đã muốn bắt ngươi để phục vụ cho kế hoạch của ta. Nhưng bây giờ, kế hoạch thay đổi. Ta không cần đến ngươi nữa. Ta không thừa thời gian, cơm gạo để giữ ngươi ở đây. Còn việc Hitaito đánh Ai Cập, ngươi nghĩ có thể không? – Asisư cười nhẹ - Nếu ngươi muốn ở lại thì cứ việc, ta không bắt ép – Nói xong, nàng quay người đi về phía điện chính
- Hoàng tử, bây giờ phải làm thế nào? – Bọn thuộc hạ của chàng khẽ hỏi – Nữ hoàng Asisư dễ dàng cho chúng ta đi như vậy, ắt là một cái bẫy
- Nhưng những thứ nữ hoàng yêu cầu, ta đâu có thực hiện, vậy mụ phải muốn giữ chúng ta lại chứ - Một người khác ngắt lời
- Cứ làm theo lời mụ ta đi, ta muốn đến Têbê, nhanh lên, không thì muộn mất – Izumin và đám cận vệ bước ra ngoài. Một đàn ngựa đã được chuẩn bị sẵn. “Bà ta thực sự tốt thế sao?”.
Asisư đứng từ xa nhìn làn khói mù mịt do những con ngựa tạo ra. Khẽ thở dài “Ta đã làm theo lời em rồi. Có thật là có thể thay đổi số phận không?”
---------------Flash Back----------------
- Chị - Một giọng nói vui vẻ vang lên khi thấy người mình hẹn đến
- Xya – Một giọng nói trầm hơn - gọi chị ra đây làm gì, không phải Tê Bê đang chuẩn bị đám cưới cho Menfuisư và Carol sao? – Giọng phảng phất chút gì đó gọi là căm hận
- Vâng, nhưng chị Asisư, em có chuyện muốn báo với chị - Người nói chuyện với Xya, không ai khác, là Asisư, vị nữ hoàng xinh đẹp, lạnh lùng của vương quốc Ai Cập. Asisư đúng là đã từng rất quí cả hai chị em Xya, những khi Menfuisư đòi từ hôn với nàng để lấy Carol thì trong lòng nàng dâng lên ngọn lửa của sự ghen tị. Nàng muốn gϊếŧ Carol em trai trở về bên mình. Lần này bắt Izumin cũng vì kế hoạch đấy. Sáng nay, bỗng một bức thư gắn trên bông hướng dương được ném vào phòng nàng. Loài hoa hướng dương này, chỉ có một người thích.
- Chuyện gì – Giọng nàng không có chút cảm xúc
- Chị còn nhớ xác ướp của Menfuisư mà chị muốn bảo vệ không? Chị từ bỏ ý định tìm ra nó rồi sao?
- Không. Nhưng em biết mà……. Tấm phù điêu đất sét
- Nó đã bị vỡ. Chị có thể tự do đi lại giữa hai thế giới
- Hừ - Nàng nhếch mép – Sao em lại nói với chị điều ấy? Em có nghĩ chị nên tin đó là một cái bẫy không?
- Đơn giản là em muốn thực hiện mục đích của cả hai thôi. Em thì muốn thay đổi quá khứ, chị thì muốn có được anh Menfuisư. Nếu được, hãy ở bên người đàn ông nào yêu chị thực lòng. “Thà lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu”
- Thôi được, em muốn chị làm gì – Asisư thở dài. Nàng luôn hạn chế nói chuyện với Xya cũng chỉ vì Xya luôn có cách thuyết phục được nàng. Nàng không muốn. Nàng muốn mình là Asisư mạnh mẽ, luôn làm thoe ý kiến của mình. Nhưng có lẽ, lần này nàng phải chịu thua cô bé rồi
- Chị biết mà. Trời gần sáng rồi, em phải trở lại Thượng Ai Cập đây. Chúc chị may mắn – Xya lao vυ't đi trong màn đêm.
0o0o0o0o0oo0o0o0o0o0
Thượng Ai Cập…………….
- Nhanh lên, nàng sẽ lên thuyền rồng, xem ta săn sư tử tế thần Amen – Menfuisư nắm tay Carol – Ta đi chuẩn bị đây
- Đây là các nước lân bang sao? – Carol thầm nghĩ. Giờ đây, nàng chỉ đứng một mình. Tất cả các sứ giả nhìn chằm chằm vào nàng, làm nàng thấy thật khó chịu
- Tôi là sứ giả Atsiria – Một cánh tay nắm lấy cổ tay nàng khiến nàng giật mình, quay người về phía tiếng nói ấy. Đôi mắt đen nhìn nàng một cách ham muốn. Hắn khẽ liếʍ môi khi nhìn nàng ngạc nhiên vì thấy hắn “Thật là một cô bé dễ thương”
“Thật là khiếm nhã” – Carol thầm nghĩ
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Gần đó, trên một đỉnh núi cao, nới có thể dễ dàng quan sát được chuyến đi săn của Menfuisư……………
Vừa đi lên đến đỉnh núi, Xya nghe thấy tiếng nói của một chàng trai
- Carol. Để ta đưa nàng về Hitaito và làm nàng hạnh phúc
Trước mặt Xya, một người đẹp như một vị bức tượng được điêu khắc kĩ lưỡng từng chút một vậy. Mái tóc vàng trắng được mảnh vải che đi phần tóc đằng sau theo phong tục người Hitaito. Đôi mắt xanh sâu thăm thẳm, thật khiến cho người ta muốn biết sâu trong ánh mắt ấy là gì. Dù đi qua rất nhiều nơi những chàng vẫn có làn da trắng của người dân Châu Âu. “Tim mình …… sao thế này? Đập nhanh quá đi. Khoan đã, anh ta….. đang định bắn………… MENFUI SƯ???”
- Dừng lại – dứt mình khỏi dòng suy nghĩ, giọng nói vô cảm nhưng vẫn trong trẻo một cách lạ thường
Giật mình vì nghe thấy có người ra lệnh cho mình, Izumin quay lại. Chàng sững người. Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc màu tím hồng bồng bềnh, đôi mắt tím nhạt trong veo, môi hồng như trái sơry khẽ mím vào. Ánh nắng mặt trời chiếu vào chiếc váy mỏng màu trắng làm hiện rõ làn da trắng như những viên ngọc trai quí giá. “Dễ thương quá, đây là thiên thần chăng?”
- Cô gái, cô là ai, cô biết ta là ai không mà dám ra lệnh cho ta?
- Kính chào hoàng tử Izumin của đất nước Hitaito, tôi là Xya, công chúa Ai Cập. Được biết hoàng tử đến tham dự lễ cưới, tôi thay mặt tân lang tân nương xin cám ơn ngài – Đã chuẩn bị kĩ từ trước, không một chút bối rối, nàng đáp lại
- Ồ, hóa ra là công chúa Ai Cập, thất lễ quá. Nàng đã làm ta lỡ cơ hội, phải đền cho ta cái gì tương xứng chứ
- Cơ hội bắn anh rể tôi? Tôi không nghĩ nó là của hoàng tử, cũng không là của ai cả. Anh ấy còn phải sống để chăm sóc chị tôi chứ
- Nàng không thấy sao? Ta đã bắn được Menfuisư nếu không phải nàng làm ta giật mình
- Vậy ư, thế thì……. Xin hoàng tử thứ lỗi. Chẳng hay điều kiện của chàng là gì
- Đơn giản thôi. Ta phải có được một trong hai viên ngọc quí của Ai Cập. Nếu nàng không muốn ta làm hại anh chị nàng thì chi bằng theo ta về Hitaito? – Izumin chợt cảm thấy cô gái này thật thú vị
- Được thôi. 2 tuần nữa hãy quay lại đón tôi – Xya bước đi, để lại chàng hoảng tử vẫn còn ngạc nhiên vì được đồng ý dễ dàng như vậy.