Cảm Giác Em Mềm Lòng

Chương 3

Bên ngoài văn phòng tổng tài, tất cả mọi người đều làm việc đến sức đầu mẻ trán, ở chỗ làm việc rộng lớn như vậy, vẫn như cũ nhìn đến dòng người lui tới, mỗi người đều vội vàng làm xong công việc, ai cũng sẽ không chú ý tới, ngay tại cách bọn họ không xa, tổng tài Đường Liệt trong văn phòng, một tiểu bạch thỏ chịu đủ loại khi dễn của sói hoang.

Cửa sổ cao cấp che khuất đại bộ phận ánh sang bên ngoài, ánh sang mỏng manh theo rèm cửa sổ trong khe hở chiếu vào.

“A… A…” Hai tay bị trói ở trên sô pha, Nhậm Tuyết Nhi phát ra thở dốc dồn dập, cặp đùi trắng noãn rộng mở cũng không tự chủ liên tiếp mở bụng, đơn giản là hai ngón tay đang trong cơ thể cô tàn sát bừa bãi, khống chế toàn bộ thần kinh của cô.

Nhậm Tuyết Nhi trên người Đường Liệt, lưỡi linh hoạt lưỡi true đùa nhũ hoa. Anh dùng lực hút, trêu đầu nhũ hoa.

“Bảo bối, đã ẩm ướt như vậy sao.” Anh chuyển đọng hai ngón tay đang trong cơ thể cô, cảm giác từ trong cơ thể cô tuôn ra dục triều phối hợp cùng ngón tay của anh phát ra thành âm da^ʍ mỹ. Anh dùng ngón cái ngăn chận âm hạch của cô, lặp lại xoa nắn ma sát, không ngừng kìm, kỹ xảo cao minh làm dưới thân Tuyết Nhi phát ra càng mạnh liệt thở dốc cùng thét chói tai.

“Không… Không cần… Cầu anh… Em chịu không nổi… A… A a…” Cô hút một ngụm khí, cô căn bản là không phải đối thủ của anh.

Đường Liệt từ trong cơ thể cô rút ra ngón tay, cũng đem ngón tay dính đầy dịch ẩm ướt thâm nhập vào miệng cô, mang theo biểu tình đùa bỡn nhìn cô hút ngón tay mình, ánh mắt đãng tứ tà khí.

“Bảo bối, em nếm thử tư vị khát vọng của anh.” Anh ôn nhu nói.

Anh xoay người nâng than thể của cô, dùng sức tách hai đùi của cô, làm cho nơi riêng tư ướt sũng chống lại hạ phúc nam tính của anh, sau đó anh rất nhanh kéo khóa quần, phóng thích chính mình dâng trào, dùng sức thả hung hăng đem phúc hạ nóng thiết xuyên vào chỗ sâu nhất của cô.

“A –!” Tiếng thét điên cuồng chói tai lập tức phát ra trong văn phòng. Tuyết Nhi đùi run run ở trên thắt lưng của anh, lại tìm không thấy điểm chống đỡ.

Đường Liệt không chút do dự đem hai chân thon dài của Tuyết Nhi danbs chặt trên lưng anh, trong nháy mắt mông liền triển khai động tác, hai tay nắm giữ vòng eo của cô, một lần lại một lần thẳng đảo nhập vào trong cơ thể cô.

“A… Liệt… Rất… rất nhanh … A…” Cô run giọng cầu xin , hai mắt xinh đẹp đáng thương nhìn phía anh, hai đồng tử thủy tinh chứa đựng một tầng nước.

“Anh thích em bộ dáng dưới thân.” Đường Liệt hướng tới da thịt tuyết trắng phun khí, tựa tiếu phi tiếu ngẩng đầu, hai mắt tinh quang bức người gần gũi nhìn cô, “Em không nên có dũng khí công khai kháng cự anh?”

Nhậm Tuyết Nhi bị dục hỏa hừng hực nam tính của anh va chạm khóc không ra nước mắt, căn bản không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào.

“Em, Em không có… A!”

“Nói dối.” Anh trừng phạt hai vυ' của cô, ngón cái cùng ngón trỏ bỗng nhiên nắm đỉnh mẫn cảm, đùa bỡn.” Vừa rồi ở mọi người trước mặt mọi người chỉ trích anh, hiện tại như thế nào không nói?”

Nhậm Tuyết Nhi không tự chủ được hút không khí, tay nhỏ bé khoát lên trên vai rộng lớn của anh, tưởng đẩy được anh, khí lực như con kiến.

“Em… Em chỉ là cảm thấy bọn họ rất đáng thương… A … !”

Đường Liệt nghe được trả lời của cô, lại hung hăng đỉnh tiến. Nhậm Tuyết Nhi hô hấp càng ngày càng dồn dập, cô tái nhợt mặt bản thân bị dần dần đưa lên cao, nhiệt độ cơ thể nhuộm thành màu hồng, búi tóc tao nhã cũng buông ra, sợi tóc mềm mại làm tô đậm khuôn mặt tinh xảo, đẹp làm cho nam nhân tâm động lại càng động hơn.

Anh cũng là một nam nhân bình thường, cũng sẽ bởi vì mị lực của cô mà tâm động. Nhưng anh tức giận, nữ nhân ở trong lòng anh thở gấp cư nhiên dám bởi vì nam nhân khác mà cùng anh nói chuyện!

Được rồi, anh thừa nhận, cô phản kháng đối với anh căn bản không đáng nhắc tới, nhưng hắn cũng không biết vì sao, nghĩ đến cô vì người khác mà cùng anh lý luận, khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên tràn đầy khẩn trương lại một bộ dáng bất khuất, cô có biết hay không cái dạng này cảu cô có bao nhiêu mê người, mà nữ nhân không biết trời cao đất rộng này cư nhiên dám ở trước mặt nhiều nam nhân lộ ra vẻ mặt mê người như vậy!

Càng nghĩ càng giận, anh nhìn tiểu nữ nhân ở dưới thân rêи ɾỉ, khuôn mặt xinh đẹp quật cường lại yếu ớt, ánh mắt Đường Liệt thâm trầm.

Cô là tình nhân dài nhất, lâu nhất trong danh sách của anh, theo anh suốt ba năm.

Tuy rằng ngay từ đầu chỉ là vì cô nhất thời xông tới thấy anh đang làʍ t̠ìиɦ nhìn thấy con thỏ nhỏ ánh mắt chịu đủ kinh hách mà muốn trêu cợt cô, liền đem cô ở bên anh, nhấm nháp khẩu vị không chút true đùa. Không nghĩ tới sau khi ở với cô, thường nêm tự vị ngọt lành của cô, anh liền không muốn xa rời hương vị này.

Lấy diện mạo cùng bối cảnh của anh, có rất nhiều nữ nhân cam tâm tình nguyện vì anh mà hai chân ra, chờ anh đến phát tiết, nhưng đổi qua từng người, anh cảm thấy đần độn vô vị, cũng chỉ có cô, mới có thể khiến cho anh nổi lên hứng thú cùng “Tính thú” .

“Anh phát hiện…” Anh âm điệu trầm thấp, khởi động nửa người trên, đem cô vây ở trên sô pha dài, “Em càng ngày càng thích hợp anh .”

Anh lạnh như băng cười, làm cho cô không khỏi run run.

“Tuyết Nhi…” Anh gọi , cố ý đong đưa phần eo nhẹ nhàng va chạm vào hoa huyệt của cô.

“Ngô… Ân…” Cô nhíu mi thở phì phò, hai vυ' cao ngất cuộn sóng, xuân thủy ướŧ áŧ lại không kiêng nể gì mà tuôn ra.

“Tuyết Nhi, nhũ tiêm của em lại hồng lại vừa cứng, anh rất muốn nhấm nháp nó. Em ở câu dẫn anh sao?”

“Em không có…” Cô nức nở , cả người phảng phất lửa.

Nhiệt độ cao liên tục hướng lêи đỉиɦ điểm, Nhậm Tuyết Nhi mất lý trí, ngọn lửa vô hình đưa cô đốt thành tro.

“Không có?” Anh tà tà cười, con người lưu chuyển kỳ dị, “Bảo bối chỉ biết nói dối.” Nói xong, thắt lưng Đường Liệt bắt đầu phóng đãng luật động, lửa đạn toàn bộ khai hỏa va chạm dưới thân thể mềm mại.

“A, a, a…” Mỗi một tiếng nhộn nhạo tâm hồn Nhậm Tuyết Nhi khéo léo chu môi, nam nhân trừu sáp mỗi một lần đều lực lớn như vậy, nếu không anh bắt lấy vòng eo của cô, nâng lên, không ngừng đem cô hướng anh cầu xin, cô sẽ bị lực bá đạo kia đưa đến đỉnh điểm.

Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rất nóng, anh muốn dung phương thức thô bạo mà cuồng dã cô, căn bản không hiểu che chở. Anh cường hãn đoạt lấy mêm mại nọt ngào mềm mại của cô, đem đùi ngọc thon dài của cô nâng đến trên vai, bắt đầu một trận kịch liệt.

Nhậm Tuyết Nhi khóc kêu, trong cơ thể mật thủy lien tục xuất ra, anh quá lớn, cũng làm cho anh đang trong thân thể mềm mại của cô, không ngừng phát ra thanh âm làm người ta thẹn thùng vạn phần.

“Liệt… A… A…” Cô bất lực kêu tên của anh, rơi lệ càng nhiều, cao trào tập kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, làm cho bản thân cô bất lực run rẩy.

“Bảo bối, còn không chấm dứt, người nói dối sẽ bị trường phạt.” Thanh âm của anh càng ngày càng thấp, nhiệt khí phất qua da thịt bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà phiếm hồng.

“Ô… Không cần…” Cô van xin, run run vẫn đang tiếp tục , bắt tại trên vai anh, chân vô lực buông xuống, giống như búp bê khí lực bị biến mất, chỉ có thể để anh đùa nghịch.

“Không cần? Tuyết Nhi của anh, em như vậy là không ngoan.” Lời nói của anh mang theo ý cười, vùi vào giữa hai chân cô tốc độ càng dâng trào, sửa lấy nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trước tiên lui ra một chút, vừa mạnh mẽ thẳng tiến. Anh liếʍ cắn lỗ tai của cô, thống khoái đầm đìa mê người trong thân thể của cô phát tiết tinh lực.