Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng

Chương 42: Ngủ cùng nhau!

Tôn Hạo Ba phê bình họ vài câu rồi cho ngồi xuống: "Sau này không được chơi cờ ca rô trong giờ học, lại bị tôi bắt được lần nữa, sẽ cho hai anh xuống đại sảnh tầng một ngồi cả ngày thứ bảy."

Sau đó, y dùng bài thi gõ mặt bàn, nhìn về phía những bạn học khác, nói: "Thầy biết vừa thi giữa kỳ xong, tâm trạng các em đều buông thả, nhưng các em phải hiểu rõ, bây giờ các em là lớp mười một, không phải lớp mười hai, phải học được cách làm thế nào để nhanh chóng quay lại trạng thái học tập..."

Có người nói leo: "Thầy ơi, lúc nào đi du lịch mùa thu ạ?"

Tôn Hạo Ba thoải mái nhàn nhã nói: "Rất tiếc phải thông báo với các em, tất cả ngày nghỉ theo luật định trong tháng cuối năm của các em đã kết thúc, học sinh lớp mười một không thống nhất tổ chức du lịch mùa thu."

Trong lớp thở than.

"Thầy ơi, có phải trường chúng ta khác người không, lớp mười hai trường chuyên khác cũng có du lịch mùa thu."

"Có thể kháng nghị với phòng giáo dục không!"

"Nhưng mà ——" Tôn Hạo Ba chuyển giọng nói, cười một cái, bảo: "Thứ sáu tới không đi học, cộng với hai ngày nghỉ cuối tuần là ba ngày, các em có thể tự ra ngoài chơi. Dù sao nơi các em du lịch mùa thu từ nhỏ đến lớn đều là vài chỗ cũ, chắc chắn cũng không có cảm giác mới mẻ gì."

"A a a em yêu Tam trung!"

"Lãnh đạo nhà trường thật săn sóc!"

Tôn Hạo Ba gõ xuống bàn: "Trật tự, vẫn đang học." Sau đó ra hiệu Tạ Tinh Lan và Giang Qua ngồi xuống, quay lên bục giảng.

Sau khi buổi tự học tối kết thúc, Tạ Tinh Lan và Giang Qua đến canteen ăn bữa khuya, lúc trở lại phòng ngủ phát hiện một đám con trai chen chúc bên trong.

"Lão Tạ về rồi."

Tạ Tinh Lan ừ một tiếng: "Chúng mày ở đây làm gì, còn không về tắm rồi ngủ?"

"Đang thương lượng cuối tuần đi đâu chơi, tổ chức home party cỡ lớn?"

Cố Lãng nói: "Chỉ có mấy người chúng ta có gì thú vị, tao nói không thì làm cái hội liên nghị, gọi cả mấy em gái lớp khác tới."

(hội liên nghị là khác giới hẹn hò, số lượng nam nữ bằng nhau)

Đám con trai phát ra âm thanh chộ ôi mập mờ, Tạ Tinh Lan chê bọn họ một đám đàn ông thối vướng víu, đuổi hết người đi, Cố Lãng nói: "Lão Tạ, Giang Qua, sao hai ông không kích động tí nào vậy, đây chính là cơ hội tốt để làm quen với gái."

Giang Qua không để ý tới hắn, tiện tay cầm cái áo thun Tạ Tinh Lan thay ra, đi ra ngoài giặt quần áo.

Vẻ mặt Cố Lãng nhiều chuyện ủi Tạ Tinh Lan một cái: "Mày nói có phải lớp trưởng lãnh cảm không."

Tạ Tinh Lan lườm hắn một cái: "Cậu ấy có lãnh cảm hay không tao không biết, mày là bà tám thì tao rất chắc chắn."

"Tao nói thật, trừ mày ra tao chưa bao giờ thấy ổng nhiệt tình với người ngoài, hai bây thật sự là gay đến không nhìn nổi, lúc nào mày nói với tao hai đứa mày ở bên nhau, tao tuyệt đối không kinh ngạc."

Sau khi ba người lần lượt rửa mặt, thời gian tắt đèn phòng ngủ cũng đến.

Tạ Tinh Lan trong thời gian ngắn không ngủ được, mở điện thoại ra muốn chơi trò chơi một lát.

Cậu kéo Lý Tiểu Bân: [ Tối nay đã định trước mất ngủ. ]

[ Thi lọt top hai mười khiến này đắc ý. ]

[ Ừ, đây là độ cao mày chỉ có thể ngưỡng vọng. ]

[ Nếu Giang Qua chịu giảng đề cho tao, tao cũng có thể thi top hai mươi. ]

[ Hi hi hi ngại quá cậu ấy chỉ chịu giảng đề cho tao, mày đừng nghĩ nữa. ]

Hai người tán dóc vài câu, đột nhiên một tin nhắn nhảy vào.

[ "Tinh" yêu cầu thêm bạn làm bạn trong game. ]

Tạ Tinh Lan nhìn cái ảnh đại diện kia, suy nghĩ vài giây, nhớ ra cái ảnh này là nam sinh hôm qua add cậu, bị cậu chuyển sang nhóm người xa lạ.

Cậu tiện tay nhấn xác nhận, đúng lúc tối nay Vương Chinh không online, bọn họ đã quen chơi ba người, Tạ Tinh Lan liền mời người xa lạ này.

"Tinh" vào đội rất nhanh.

Lý Tiểu Bân chát riêng với Tạ tinh Lan: [ Anh bạn kia là? ]

Tạ Tinh Lan: [ Chính là người được vợ mày thổi phồng đến mức trên trời có dưới đất không đồng thời có ý kia với tao. ]

Lý Tiểu Bân: [ Đã trò chuyện rồi? ]

[ Chưa. Không ai online, kéo người góp đủ số. ]

Chẳng mấy chốc trò chơi bắt đầu.

Bọn họ chơi game tận thế, vượt các cấp độ đánh Zombie, tiếp cận cấp độ khu trung tâm từ một cấp độ bên ngoài cùng thành phố, mà càng đi vào bên trong càng nhiều Zombie tụ tập.

Mấy cấp độ phía trước đều rất đơn giản, đến phần sau Zombie bắt đầu đông đúc lên, Tạ Tinh Lan vốn không ôm hy vọng gì với thực lực của "Tinh", không ngờ mặc dù người này im ỉm, thực lực lại rất mạnh, đến cuối cùng gần như là Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân ở phía sau cọ kinh nghiệm cọ đầu người, "Tinh" ở phía trước xông pha chiến đấu.

Trước kia có Vương Chinh cản trở, bọn họ chưa bao giờ đánh vào trong mười hai thành lũy, mắt thấy lần này ba người một mạch quá quan trảm tướng sắp xông vào vòng trong, Tạ Tinh Lan cũng hết buồn ngủ, rất có tinh thần.

Vừa vào vòng trong, đẳng cấp Zombie tăng vọt, Tạ Tinh Lan vẫn chưa từng tra chiến lược vòng trong, bị Zombie tập kích, "Tinh" không đánh về phía trước, mà một đường bảo vệ Tạ Tinh Lan, Zombie đến gần đều bị một súng của hắn bắn nổ.

[ Tinh: Đi theo tôi. ]

Tạ Tinh Lan nhướng mày.

Người anh em này còn rất cường thế?

[ Tinh: Tôi bảo vệ cậu. ]

Tạ Tinh Lan: "..."

Được thôi, dù sao hắn rất lợi hại, Tạ Tinh Lan yên tâm thoải mái tát nước sau lưng hắn.

Lý Tiểu Bân đã không máu ngã xuống đất, chat riêng với Tạ Tinh Lan, xỉa xói nói: [ Vị đại ca này đúng là có ý với mày, tao cũng bị vây đánh hắn cũng không liếc tao lấy một cái, chỉ bảo vệ mày, đãi ngộ khác biệt cũng quá rõ ràng đấy. ]

Chỉ còn hai người, cửa này không vượt qua được, sau khi Tạ Tinh Lan rời khỏi trò chơi nhìn thấy, trả lời cậu ta: [ Mày quá cùi bắp, bảo vệ mày không có ích. ]

Lý Tiểu Bân: [ Thoát đây, hẹn gặp lại! ]

Tạ Tinh Lan cười, ngẫm nghĩ, nhấn mở khung chat của "Tinh": [ Ngày mai lại hẹn? ]

Vốn là cậu chơi trò này cũng chỉ để gϊếŧ thời gian, lần đầu tiên xông vào vòng trong thành phố sau đó phát hiện cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

[ Tinh: Ừ, cậu kéo tôi là được. ]

Tạ Tinh Lan: [ Cậu lớp mấy? ]

[Tinh: Muộn rồi, ngủ đi. ]

Xem ra người này như là không muốn nói, Tạ Tinh Lan cũng không vặn hỏi, tắt trò chơi.

Lúc này có người gửi một link vào nhóm, đang xin nhấp vào, Tạ Tinh Lan tiện tay nhấp vào, bên trong đầu tiên là trống rỗng, load mấy giây, Tạ Tinh Lan đã sắp hết kiên nhẫn, trang web đột nhiên nhảy ra.

Một ma nữ dữ tợn khuôn mặt toàn là vết máu, đầu cắm đầy dao, Tạ Tinh Lan bị bất thình lình thế này dọa hết hồn chim én, điện thoại cũng bị ném đi, cả người giật mình suýt nữa thét chói tai.

Tao đệt! Thằng ngu nào!!!

Cậu sắp tức điên rồi, trong thời gian ngắn cũng không dám đi tìm điện thoại trong bóng tối, trực tiếp kéo chăn che đầu, cuộn tròn ở trong chăn run lẩy bẩy.

Trời tối vắng người, nhịp tim của Tạ Tinh Lan sắp giống như muốn nhảy ra từ trong cổ họng, cậu nhắm chặt mắt lại, hai tay ôm đầu, cả người co lại như con tôm.

Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa, giả đó đều là giả đó!

Càng không muốn nghĩ, một màn khủng bố tràn ngập lực xung kích càng rõ ràng, sau lưng Tạ Tinh Lan đổ một lớp mồ hôi lạnh, lông tơ toàn thân dựng đứng, cuối cùng không nhịn được, chui ra khỏi chăn, yếu ớt gọi Cố Lãng đầu đối đầu: "Cố Lãng, Cố Lãng."

Cố Lãng không ừ hử gì, còn ngáy khò khè.

Tạ Tinh Lan lại gọi Giang Qua ở giường dưới: "Giang Qua, cậu còn thức không?"

Bây giờ cũng hơn mười hai giờ, bình thường Giang Qua hầu như không thức đêm, Tạ Tinh Lan căn bản không ôm hy vọng gì, không ngờ trong bóng tối, giường dưới phát ra tiếng kẽo kẹt có người ngồi dậy.

"Sao vậy?"

Lúc này giọng nói của Giang Qua với Tạ Tinh Lan mà nói không khác gì tiếng trời, Tạ Tinh Lan cũng sắp sợ phát khóc rồi, vội vàng vén chăn lên, lập tức bò xuống từ giường trên như lửa thiêu mông, sau đó chui vào trong chăn Giang Qua.

Toàn thân Giang Qua cứng đờ, Tạ Tinh Lan đã lộn qua từ trên người hắn: "Cho tôi ngủ bên trong, tôi sợ."

Cậu nói chuyện giống như sắp khóc, tim Giang Qua siết chặt, vươn tay ôm lấy cậu, mình xê dịch ra ngoài, nhường chỗ cho cậu.