Nhưng Khương Hiểu Tuệ nhớ lại, Trang Tiểu Cúc rõ ràng coi nguyên chủ là đồ ngốc.
Thường xuyên hỏi nguyên chủ xin xỏ đồ đạc chiếm lợi đã đành, làm chuyện xấu cũng đổ hết lên đầu nguyên chủ, bản thân thì giả bộ vô tội.
Thậm chí còn mượn nguyên chủ ba mươi tệ chưa trả, đó là ba mươi tệ đấy!
Trang Tiểu Cúc cười gượng gạo, vừa nói vừa đi đẩy cửa: "Hiểu Tuệ không ở phòng mình, tình cảm của cô ấy và Hiểu Hồ rất tốt, chắc chắn ở phòng này."
"Ăn nói lung tung gì đấy? Phòng này có khách, cô đừng có động tay, tránh xa ra. Nếu đắc tội phó bí thư thì lát nữa ba mẹ cô xử lý cô đấy."
Trang Tiểu Cúc nghe vậy rụt cổ lại, ngượng ngùng nói: "Vậy Hiểu Tuệ đâu? Cô ấy không thể ra ngoài được."
Mất mặt như vậy, còn dám ra ngoài sao?
Chị dâu cả Khương liếc mắt khinh thường: "Sao tôi biết được."
Trang Tiểu Cúc đảo mắt, bỗng lộ vẻ khó xử: "Chị dâu, thật ra..."
"Có gì thì nói." Chị dâu cả Khương sốt ruột nói.
"Vâng." Trang Tiểu Cúc cắn rang: "Thật ra Hiểu Tuệ ở trong phòng này. Sáng nay cô ấy nói với tôi, phó bí thư đẹp trai lại trẻ tuổi, muốn ngủ với anh ấy. Tôi ở nhà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới đến xem."
Chị dâu cả Khương nghe xong suýt chút nữa sinh non, giọng run run: "Cô, cô nói gì?"
"Chị dâu mau vào khuyên cô ấy đi." Mặt Trang Tiểu Cúc khổ sở: "Hiểu Tuệ không nghe tôi, bây giờ cô ấy mê muội rồi, nhất định đòi gả cho phó bí thư, nói như vậy mới có mặt mũi."
Chị dâu cả Khương nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ngực không ngừng phập phồng, hai tay ôm bụng, hận không thể nhìn thủng cánh cửa.
Con em chồng không phá tan cái nhà này thì không thôi à?
Khó khăn lắm mới vào được trường đại học công nông binh, kết quả lại lăng nhăng với nam sinh bị đuổi học.
Bây giờ đến cả phó bí thư xã cũng dám ngủ, cô không sợ liên lụy đến ông nội sao?
Thảo nào buổi trưa nhất định bắt ông nội ra ngoài đưa ông hai!
Hóa ra là để lăn giường!
Sao cô dám chứ?
"Chị dâu, chúng ta mau vào đi, bây giờ vẫn còn kịp." Trang Tiểu Cúc lại đưa tay ra, hăm hở muốn đẩy cửa.
Chị dâu cả Khương nắm lấy tay cô ta, dùng sức kéo người sang một bên, lạnh mặt nói:
"Tiểu Cúc à, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy. Hiểu Tuệ đối xử với cô không tệ, từ nhỏ đến lớn có gì ăn ngon, cô nó, nó đều cho. Ngay cả với cháu ruột, cũng không thân thiết như vậy. Nó không vui ra ngoài rồi, bây giờ không có nhà, cô về đi."
Sắc mặt Trang Tiểu Cúc hơi đổi, vẻ mặt uất ức: "Chị dâu, chị không tin tôi? Tôi chứng minh cho chị xem."
Nói rồi, lại muốn đi đẩy cửa.