Sau Khi Tiếng Lòng Bị Tiết Lộ, Mọi Người Đều Đến Công Lược Ta

Chương 4: Dùng hắn để đổi thưởng

Lời của Phương Nhược Đường vừa dứt, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Trưởng công chúa, thấy bà vẫn giữ được thần sắc bình tĩnh, cũng không đoán được lời này là thật hay giả.

Thái tử và Tiểu Vương gia dùng ánh mắt thẳng thừng hỏi An Quận Vương, hắn trầm mặt, thấp giọng đáp lại.

“Mẫu thân quả thực thường xuyên đau đầu, cũng từng bị mất thị lực trong chốc lát, nhưng chỉ trong vài nhịp thở là khỏi, Thái y đã xem xét nhưng không tìm ra vấn đề gì.”

【Ta cứu? Ta cứu thế nào? Ta đâu có biết y thuật.】

【Ngủ với An Quận Vương, mở khóa thương thành đi! Dù sao ngươi ngủ với bất kỳ ai trong bọn họ cũng có thể mở thương thành, mà ngủ với An Quận Vương vừa hay có thể đổi thuốc cho mẫu thân hắn, một viên thuốc là khỏi hết bệnh, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai mươi năm.】

Bỗng nhiên, từng đợt hít khí lạnh vang lên liên tục.

Phương Nhược Đường ngơ ngác ngẩng đầu, trong lòng hỏi nhỏ chiếc gương.

【Sao vậy? Ta bỏ lỡ gì à?】

【Không có, vừa rồi bọn họ không ai nói gì cả.】

【Thế sao tự nhiên ai cũng hít khí lạnh vậy? Ta có nên hít hai hơi cho hợp nhóm không?】

Mọi người chỉ thấy Phương Nhược Đường sau khi nói xong câu này trong lòng, bèn lén lút hít hai hơi, chủ yếu là không hiểu gì nhưng nhất định phải tham gia.

“Mẫu thân, người sao vậy, lại đau đầu nữa sao? Thật không biết Thái y viện làm ăn kiểu gì, kiểm tra bao nhiêu lần vẫn không tìm ra nguyên nhân.”

An Quận Vương vừa nói vừa vô thức liếc nhìn Phương Nhược Đường, muốn từ nội tâm nàng nghe được thêm điều gì.

【Ủa, Thái y viện không ai phát hiện bệnh của Trưởng công chúa à?】

【Không hẳn, chỉ là trước đó chọn sai Thái y thôi. Chuyên môn cũng có phân chia, Thái y được mời trước đây giỏi nhất về phụ khoa và nhi khoa. Thực ra, bà ấy nên mời Lý Thái y, người có y thuật cao nhất Thái y viện, chuyên phụ trách sức khỏe của Hoàng thượng. Nếu để ông ta bắt mạch, có thể sẽ tìm ra bệnh tình. Mà sư huynh của ông ta còn giỏi hơn nữa, nếu mời được thì có khoảng một phần khả năng chữa khỏi.】

【Một phần?】 Phương Nhược Đường trong lòng hét lên.

【Mười phần trăm đã là rất cao rồi, khối u trong não bắt buộc phải phẫu thuật lấy ra, nhưng y thuật thế giới này chưa đạt đến trình độ đó, tỷ lệ tử vong do nhiễm trùng sau phẫu thuật là chín mươi chín phần trăm, nên mười phần trăm đã là rất cao rồi.】

【Không còn cách nào khác sao?】

【Không có, nếu ngươi không cứu bà ấy, bà ấy chắc chắn sẽ chết. Theo quỹ đạo bình thường, bà ấy sẽ mất vào ngày lập thu.】

【Lập thu? Vậy chẳng phải chỉ còn năm tháng nữa sao? Ngươi vừa nói còn nửa năm mà!】

【Năm tháng với nửa năm có khác gì nhau không? Dù sao ngươi không cứu, bà ấy cũng sẽ chết.】

【Ngươi đừng có đạo đức trói buộc ta! Ta nói cho ngươi biết, ta không có đạo đức đâu, hơn nữa dù ta có muốn cứu, ta cũng không làm được! An Quận Vương chỉ trông có vẻ ôn hòa thôi, thực chất tính tình lạnh nhạt, chẳng hứng thú gì với nữ sắc, ta chưa từng nghe hắn đối xử đặc biệt với ai.】

【Thế thì thôi, vậy đi ngủ với Thái tử đi! Ngủ với Thái tử thì có thể nhận được khoai lang làm phần thưởng. Khoai lang là một loại cây chịu hạn chịu nóng rất tốt, vẫn có thể phát triển trong điều kiện khắc nghiệt, hơn nữa sản lượng mỗi mẫu hơn ba nghìn cân. So với An Quận Vương, chi bằng ngủ với Thái tử, ít nhất cứu được nhiều người hơn.】

An Quận Vương sắc mặt trầm xuống, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác muốn cạnh tranh, nhưng rất nhanh liền nhận ra có gì đó không đúng.

【Sao phần thưởng của ngươi lại thay đổi liên tục vậy?】

【Ta chẳng phải đang dựa theo nhu cầu của bọn họ sao?】

【Vậy hóa ra ta chỉ là người giao hàng? Mất sạch trong trắng mà chẳng nhận được lợi ích gì? Ta không thèm làm!】