Phương Tà Chân Cố Sự: Sát Sở

Chương 23: Phá Thể Vô Hình Kiếm

Thất Phát thiền sư vừa nói dứt câu, trên đường mòn Tương Tư lâm liền xuất hiện một người.

Đây là một gã thanh niên, trên tay xách trường kiếm.

Một thanh trường kiếm cực dài.

Trên mặt y có một nốt ruồi, một nốt ruồi lớn.

Ấn tượng của y gây cho người khác rất sâu, da đen, nhãn thần có lực, trên mặt lộ ra thần sắc cương nghị vô cùng.

Điều kỳ lạ là, người này chỉ lầm lì đi tới, cũng không có cử động gì đặc biệt, nhưng Thất Phát thiền sư và Đoạn Mi Thạch lại cảm thấy một cỗ sát khí bức nhân tràn đến.

Một cỗ sát khí cực kỳ đáng sợ.

Cả đời Đoạn Mi Thạch đều là gϊếŧ người. Lần đầu tiên y gϊếŧ người là năm mười một tuổi. Năm đó y đã lén đẩy người biểu huynh học văn luyện võ đều giỏi hơn y xuống giếng sâu. Kể từ lần đó trở đi, y không ngừng gϊếŧ người, không ngừng dùng các phương pháp độc ác khác nhau gϊếŧ người, hơn nữa còn không ngừng sáng tạo ra những phương pháp mới để gϊếŧ người, gϊếŧ đến mức khi nào thỏa mãn thì mới dừng lại.

Nhưng dường như y đã dùng hết mọi phương pháp gϊếŧ người, đối với y mà nói, gϊếŧ người càng lúc càng không có gì mới mẻ, không có hứng thú như trước đây nữa.

Một người gϊếŧ nhiều người như vậy, cho dù là lúc y không gϊếŧ người, sát khí cũng đủ để áp chế người khác.

Thất Phát thiền sư rốt cục đã gϊếŧ bao nhiêu người, thậm chí có gϊếŧ người hay không, điều này không ai biết hết.

Thân phận của lão cũng là một trong những bí mật của võ lâm.

Thế nhưng, trong võ lâm có rất nhiều sự kiện quan trọng có ảnh hưởng đến cả hắc bạch lưỡng đạo đều có chút liên quan với lão.

Lão thân vận hồng bào, tóc ngắn như đinh, hai cặp mắt giống như luyện hỏa ở dưới Địa ngục, như những linh hồn trong chú ngữ, thậm chí có người nói, chỉ cần để Thất Phát thiền sư trợn mắt nhìn, hồn phách sẽ bị lão thu nhϊếp.

Một người giống như vậy, cho dù là xuất gia mười lần cũng không giống một nhà sư.

Bất quá, khi gã thanh niên đó đến gần, cả Thất Phát thiền sư và Đoạn Mi Thạch đều cảm thấy sát khí trên người mình phảng phất như tiêu thất hoàn toàn.

Phảng phất như sát khí đã chuyển hết lên người gã thanh niên đó.

Thậm chí sát khí của cả ba người, sớm đã kịch liệt sát phạt nhau trên người gã thanh niên đó đến quỷ khốc thần sầu, phong vân biến sắc.

Vậy mà ba người kỳ thực chưa hề động thủ.

Ít nhất là chưa động thủ trong lúc này.

Đoạn Mi Thạch liếc nhìn thanh trường kiếm trên tay gã thanh niên, lẩm bẩm:

– Kiếm chưa xuất mà đã có sát khí thế này, quả là một thanh kiếm tốt!

Thất Phát thiền sư lại nói:

– Chưa động thủ mà đã có khí thế như vậy, hay cho một con người!

Biểu tình trên mặt Đoạn Mi Thạch có chút ngụy dị:

– Có lẽ, chúng ta đã đến đủ cả rồi, ngược lại y lại không dám đến. Sái lão đệ chưa quên lời hẹn ước của chúng ta lần trước chứ?

Gã thanh niên gật đầu:

– Cùng nhau liên thủ, gϊếŧ chết Danh bộ.

Đoạn Mi Thạch mỉm cười:

– Đúng vậy!

Thất Phát thiền sư chắp tay lại nói:

– So với lần gặp mặt trước, lần này sát khí của Sái thiếu hiệp càng thêm hừng hực, nhuệ khí càng cao, kiếm khí lại càng mạnh mẽ, đúng là một chuyện đáng vui, đáng mừng.

Gã thanh niên đó đương nhiên chính là kiếm khách thần bí mới quật khởi trong giang hồ thời gian gần đây, Sái Tuyền Chung, chỉ thấy hai mày y khẽ nhíu lại:

– Có gì đáng mừng? Có gì đáng vui?

Thất Phát thiền sư mỉm cười đáp:

– Thông thường, loại khí thế này có thể tăng một cách nhanh chóng chính là biểu hiện bên ngoài của võ công tăng tiến. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chúng ta chia tay nhau, công lực của thiếu hiệp lại tăng thêm một bậc, tiến bộ thần tốc vô cùng, chuyện này không chỉ đáng vui đáng mừng, mà còn đáng kính đáng phục nữa.

Sái Tuyền Chung nghe xong, trên mặt dường như lộ ra chút đắc ý, nhưng rất mau chóng đã khôi phục vẻ bình thường, lạnh nhạt nói:

– Phí lời!

Thất Phát thiền sư không hề tức giận, chỉ hỏi ngược lại:

– Thiếu hiệp cho rằng bần tăng đã nói sai?

Sái Tuyền Chung thốt:

– Lời ông nói có thể không sai, nhưng cũng không chắc là đúng, căn bản không có gì để phân định đúng sai, nghe xong chỉ khiến cho người ta vui vẻ mà thôi, vì thế nói ra chỉ phí lời mà thôi.

Thất Phát thiền sư cười hà hà:

– Kỳ thực khi con người ở với nhau, hầu hết đều nói những lời thừa thãi như thế này cả. Không lẽ vừa gặp nhau đã nói đối phương không thuận nhãn, vừa bước đến là cho đối phương ăn bạt tai?

Đoạn Mi Thạch nói:

– Mới đây còn có một loại người nữa xuất hiện. Những kẻ thuộc loại này thường hay châm chọc người khác, tự trào lộng bản thân, thích hạ thấp giá trị của mình và người khác xuống, cũng mượn vào đó mà sát nhân kiến huyết, như vậy biểu thị họ rất trí tuệ, rất kiến thức, rất có cá tính, rất biết mình biết người.

Sái Tuyền Chung lắc đầu:

– Đây không gọi là cá tính, cũng không phải tự lượng. Đây là không có tự tin, xuẩn ngốc! Chỉ vì muốn mình khác người, vì muốn xây dựng hình tượng mà không tiếc đem quan hệ giữa người với người trộn lẫn nhau thành một mớ hỗn độn để biểu thị ta đây khác người.

Thất Phát thiền sư thở dài:

– Đây có thể là do thế nhân nói lời hay quá nhiều rồi, giờ những lời đó đã không còn được trọng thị nữa. Bây giờ người ta không còn thích những hình tượng trung hậu nữa, cứ tranh nhau làm người tốt, ngược lại có khi lại gây ấn tượng cũng nên.

Sái Tuyền Chung nói:

– Bất quá đây chỉ là biến, không phải thường. Gây cho người ta ấn tượng sâu sắc, không có nghĩa là đó là ấn tượng tốt. Có người nghe những lời chua cay khắc bạc, bên ngoài tỏ ra rất là hân thưởng, tán dương ngươi có cá tính, kỳ thực, trong lòng lại thầm chửi mắng: “Đồ thối tha! Khắc bạc quỷ!”

– “Có lý!” – Thất Phát thiền sư nói – “Một người thành công chân chính, một người có tu dưỡng chân chính sẽ không cần phải tranh phong với kẻ khác bằng lời nói. Cố biểu thị ta đây lập dị, khổ tâm làm nổi bật hình tượng của mình nói không chừng lại có tác dụng ngược lại, phá hoại đi hình tượng bản thân. Lời nói khắc bạc, bén nhọn chẳng qua chỉ là lợi khí nhất thời của tiểu nhân vật mà thôi, đã bao giờ thấy một đại nhân vật chân chính, thân mang trọng trách, địa vị cao quý lại nói những lời như vậy đâu? Chỉ có những kẻ chưa đủ đạo hành lại thích nổi trội mới không tiếc lời nói, dùng lời nói làm vũ khí công kích kẻ khác, câu câu chữ chữ đều chẳng ngại ngọc thạch câu phần mà thôi”.

Sái Tuyền Chung cười khảy:

– Đó có lẽ là vì chúng là thạch, còn người ta là ngọc.

Đoạn Mi Thạch cười ngụy dị nói:

– Đó có lẽ là vì trên thế gian này, người trung đã không còn được trọng thị, bị người khác cho là ngụy quân tử, là giả vờ làm bộ, làm kẻ gian lại thu hút đựơc sự chú ý của chúng nhân, vì vậy, ta mới không làm người trung, mà nguyện làm kẻ đại gian đại ác.

Sái Tuyền Chung nói:

– Chỉ là cái giá phải trả để người khác chú ý đến mình này không khỏi hơi đắt.

Thất Phát thiền sư cười cười nói:

– Hôm nay chúng ta đến đây không phải để bàn luận về người trung, kẻ gian đúng không?

Sái Tuyền Chung cười đáp:

– Kỳ thực cũng chẳng có gì là trung hay gian cả. Những gì đối lập nhau trên thế gian này đều là do mỗi bên đều có lập trường riêng, ai cũng có ý đồ của mình, ai cũng vì lợi ích của bản thân mà thôi. Giống như hôm nay vậy, Thạch huynh là cao thủ của Diệu Thủ đường Hồi gia, Thất Phát thiền sư đã là nhân vật trọng yếu trong Lan Đình Trì gia, còn ta cũng đã gia nhập vào Thiên Diệp sơn trang của Cát gia, lập trường đã không giống nhau. Nói không chừng, đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ lại có một trường quyết đấu cũng nên.

Thất Phát thiền sư thở dài:

– Lời Sái thiếu hiệp thật chẳng sai chút nào. Lần trước chúng ta gặp mặt, vẫn còn cùng nhau tránh khỏi sự truy tung của Truy Mệnh, hẹn ước bất kể là ai gây ra vụ án đó, ba người chúng ta cũng đều liên thủ để giải quyết tên bộ khoái đáng ghét đó… Hôm nay chúng ta lại tương kiến, mỗi người đã có một chủ, nói không chừng lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ động đao động thương…

Sái Tuyền Chung nói:

– Thế sự vốn khó đoán, hôm nay ba người chúng ta tụ hợp lại đây, lát nữa rốt cuộc có mấy người có thể rời khỏi vẫn còn là một ẩn số.

Thất Phát thiền sư thốt:

– Chuyện ngày hôm nay vốn là một buổi Hồng Môn yến, đây cũng chính là thị phi chi địa. Ai biết được dụng ý lần này của Truy Mệnh là gì? Y đã điều tra được kết quả chưa? Y có sai lầm không? Nếu như y không sai lầm, vậy hung thủ có thúc thủ chịu trói hay không? Nếu như y sai lầm, hàm oan người tốt, đối phương liệu có chịu như vậy không? Xem ra, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Đoạn Mi Thạch nói:

– Huống hồ, chúng ta đã ước định rồi, bất kể là Truy Mệnh muốn bắt ai, chúng ta cũng đều đứng chung một chiến tuyến, hợp lực diệt trừ y đi.

Sái Tuyền Chung đột nhiên nói:

– Cho dù không có ước hẹn đó, ta cũng không thể tha cho y.

Đoạn Mi Thạch ngạc nhiên:

– Ồ?

Sái Tuyền Chung nói:

– Bởi vì Cát trang chủ muốn ta gϊếŧ người này. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta từ khi đầu thân Cát gia, tuyệt đối không thể không làm.

Thất Phát thiền sư trầm tư giây lát:

– Ồ… Thiên Diệp sơn trang vốn vì hậu kế vô nam nên đã thâu nhận một nghĩa tử tên là Cát Phấn Nhi, người này tinh thông dịch dung thuật, thường ngày làm toàn chuyện xấu, cuối cùng trong chiến dịch Chấn Quan Đông đã bị bọn Truy Mệnh bắt giữ, giam trong đại lao, đến giờ vẫn chưa được thả ra. Tưởng tất là vì chuyện này mà Cát Linh Linh mới hận Tứ Đại Danh Bộ đến thấu xương.

Đoạn Mi Thạch nói:

– Vậy tốt quá rồi. Ba người chúng ta không những đã hẹn ước phải gϊếŧ chết Truy Mệnh, mà bản thân cũng muốn diệt trừ y, thật là chí đồng đạo hợp… còn gì tốt hơn nữa chứ!

Sái Tuyền Chung cười lạnh:

– Ta gϊếŧ Truy Mệnh là nhiệm vụ, ta và ngươi đạo bất đồng, chí bất hợp. Ngươi gϊếŧ Danh bộ của ngươi, ta gϊếŧ Truy Mệnh của ta, đây là hai chuyện hoàn toàn không liên can đến nhau.

Đoạn Mi Thạch cũng cười lạnh:

– Được. Ngươi rất có cá tính. Có cá tính như vậy tại sao còn đi làm chó cho Thiên Diệp sơn trang?

Bàn tay của Sái Tuyền Chung đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm:

– Ngươi nói cái gì?

Thất Phát thiền sư đột nhiên xen vào hỏi Đoạn Mi Thạch:

– Ai nói bần tăng muốn gϊếŧ Truy Mệnh?

– “Thất Phát, người khác không biết lai lịch của ngươi, chứ ta đây thì biết rất rõ” – Đoạn Mi Thạch như cười mà không cười, nói tiếp – “Ngũ Đài sơn Đa Chỉ Đầu Đà là sư huynh ngươi đúng không?”

Nhãn thần Thất Phát thiền sư tự dưng sáng rực, chỉ thổ ra hai chữ:

– Không sai.

– “Đa Chỉ Đầu Đà có bốn tên đệ tử, bọn chúng đi lại trên giang hồ có ngoại hiệu là Phong Vũ Lôi Điện. Bốn tên này cũng có thể coi như là sư điệt của ngươi, nhưng bọn này không làm chuyện tốt, kết cấu với tên tham quan không bằng chó lợn Ngô Thiết Dực. Kết quả, tuy không thể nói là chết trong tay Truy Mệnh, nhưng Truy Mệnh cũng có thể coi là kẻ gián tiếp đã đưa chúng đến chỗ chết” – Đoạn Mi Thạch liếc cặp mắt ti hí nhìn Thất Phát thiền sư – “Ngươi không có lý do để không hận hắn. Chính vì các ngươi đều muốn gϊếŧ Truy Mệnh nên hôm nay ta mới đến đây. Chỉ bất quá, ta thành thực hơn lão hòa thượng ngươi một chút mà thôi. Ta dám thừa nhận là ta muốn gϊếŧ người”.

– “Dù là Truy Mệnh tự tay gϊếŧ chết Phong Vũ Lôi Điện, chỉ cần là bọn chúng đáng chết, bần tăng cũng không hề có ý trách móc” – Thất Phát thiền sư mỉm cười nói tiếp – “Ai nói bần tăng vì chuyện này mà phải gϊếŧ chết Truy Mệnh vậy?”

Đoạn Mi Thạch ngây người.

Sái Tuyền Chung đột nhiên nói:

– Thất Phát, ta trước giờ luôn nghĩ ông là một trong hai loại người đó, nhưng trước giờ cũng không dám khẳng định ông là loại người nào?

Thất Phát thiền sư an nhiên tự tại đáp:

– Bần tăng đạo hành chưa đủ, không đáng để thiếu hiệp phải phí công nghĩ ngợi.

Sái Tuyền Chung nhìn thẳng vào mặt Thất Phát thiền sư:

– Nếu như ông không phải là một đại hảo nhân trung hậu vô song, thì chính là một tên đại gian đại ác, so với hai người chúng ta thì còn âm độc bỉ ổi hơn nhiều.

Đoạn Mi Thạch tiếp lời:

– Lão đương nhiên là loại thứ hai rồi.

Thất Phát thiền sư thần sắc không đổi, vẫn giữ vẻ từ hòa nói:

– A di đà Phật, bần tăng chỉ là người xuất gia.

Đoạn Mi Thạch nói:

– Hay cho một kẻ xuất gia!

Sái Tuyền Chung chợt nói:

– Hay cho một Truy Mệnh!

Đoạn Mi Thạch ngạc nhiên:

– Ồ?

Sái Tuyền Chung nói:

– Quả nhiên y đã đến.

Chỉ thấy một chiếc thuyền nan lướt trên mặt nước lao đến.

Thất Phát thiền sư nói:

– Ngoài y ra còn có Cố Phật Ảnh.

Lão trầm giọng:

– Tiểu Bích Hồ đối với vụ án Mạnh thái thú này lập trường trước giờ rất ám muội.

Đoạn Mi Thạch nói:

– Cố Phật Ảnh là chủ quản ở đây, y đến không nằm ngoài ý liệu của ta. Huống hồ y còn phải đưa Truy Mệnh đến Tương Tư đình.

Cả ba người đứng cạnh nhau, mắt dõi ra phía mặt hồ.

– “Nhưng trên thuyền còn có một người nữa” – Thất Phát thiền sư hỏi – “Người này là ai?”

Sái Tuyền Chung thốt:

– Chỉ sợ là một kẻ mà cả ba chúng ta đều không nhận biết.

Đoạn Mi Thạch nói:

– Bất kể kẻ ấy là do Cố Phật Ảnh dẫn đến hay là Truy Mệnh dẫn đến, chỉ cần xuất hiện ở đây lúc này nhất định là một nhân vật quan trọng.

Sái Tuyền Chung thốt:

– Chỉ sợ kẻ này ít nhiều cũng có liên quan đến vụ án Mạnh thái thú.

Thất Phát thiền sư nói:

– Hiện giờ, tên hung thủ sát tử toàn gia Mạnh Tùy Viên phải lo lắng mới đúng.

Sái Tuyền Chung nói:

– Ông đừng đặt mình ra ngoài chuyện này. Những người đến Tương Tư đình ngày hôm nay e rằng chẳng có ai đủ tư cách đặt mình ra ngoài chuyện này cả.

Đoạn Mi Thạch đột nhiên thở hắt ra một hơi:

– Vẫn còn may.

Thất Phát thiền sư hỏi:

– Chuyện gì?

Đoạn Mi Thạch nói:

– Chỉ cần không phải là Phương Tà Chân thì không cần quá lo lắng. Nếu để Phương Tà Chân và Truy Mệnh liên thủ, sợ rằng tình hình sẽ rất xấu…

Sái Tuyền Chung dùng hay ngón tay khẽ vuốt ve trường kiếm, đột nhiên nói:

– Nghe nói Phương Tà Chân cũng dùng kiếm?

Đoạn Mi Thạch lập tức đáp lời:

– Hơn nữa còn là một thanh danh kiếm.

Sái Tuyền Chung lạnh lùng nói:

– Danh kiếm không nhất định là hảo kiếm.

Đoạn Mi Thạch liền nói:

– Nhưng đó không chỉ là một thanh danh kiếm, mà còn là một thanh hảo kiếm.

Sái Tuyền Chung cười lạnh:

– Có danh kiếm, có hảo kiếm, nhưng không có kiếm pháp thượng thừa thì chẳng khác nào cầm trong tay một thanh sắt vụn.

Đoạn Mi Thạch vội nói:

– Nếu như kiếm pháp của hắn không giỏi, thì ta đã sớm đoạt lấy thanh kiếm đó rồi, đâu đến nỗi để bị thương thế này?

Sái Tuyền Chung nắm chặt thân kiếm, đột nhiên cười khảy nói:

– Ngươi không cần khích ta. Ngươi bị thương dưới kiếm của Phương Tà Chân, nói không chừng là do võ công của ngươi quá kém đấy thôi.

Đoạn Mi Thạch hít một hơi dài, cười ngụy dị nói:

– Ngươi cũng không cần khích ta. Đại địch đang ở trước mắt, chúng ta hà tất phải tự đánh lẫn nhau làm gì!

Khi bọn họ đang nói chuyện, chiếc thuyền đã cập bờ.

Cố Phật Ảnh đi trước dẫn đường, dáng vẻ hết sức hòa nhã.

Một người tướng mạo đường đường, mắt đơn phụng, mặt tử thang, râu dài đến ngực đi ở giữa, còn Truy Mệnh thì đi sau cùng.

Nhìn thần thái của họ, phảng phất như là đến dự yến, uống rượu nói chuyện phiếm chứ không phải đến để quyết chiến, để tra ra hung thủ.

Cố Phật Ảnh lại gần, vòng tay chào Thất Phát thiền sư, Sái Tuyền Chung, Đoạn Mi Thạch ba người rồi nói:

– Đã để ba vị đợi lâu rồi!

Đoạn đưa tay chỉ Truy Mệnh nói:

– Vị này là Danh bộ Truy Mệnh, xem ra tại hạ cũng không cần phải giới thiệu nhiều.

Đoạn Mi Thạch hừ lạnh nói:

– Thời gian này, y đều đang truy mệnh của chúng ta, có thể coi như là người quen cũ.

Truy Mệnh cười cười nói:

– Mạnh gia ba mươi sáu mạng người đêm nào cũng hiện về trong mộng nhờ ta tìm hung thủ, ta đành phải nhân lúc còn tỉnh táo truy tìm các vị thôi.

Truy Mệnh vừa khai khẩu đã nói thẳng vào chủ đề chính, Sái Tuyền Chung lập tức phản vấn:

– Ngươi nói chúng ta đều là hung thủ gϊếŧ Mạnh thái thú sao? Có bằng chứng gì không?

Cố Phật Ảnh đứng bên cạnh mỉm cười, đột nhiên xen vào nói:

– Chư vị, tại hạ đã chuẩn bị tiệc rượu.

Nói đoạn liền vỗ tay hai cái, lập tức có một hàng gia bộc từ trong Tương Tư lâm đi ra, trên tay xách mấy chiếc giỏ tre và bốn vò rượu lớn, mùi rượu thịt bốc ra thơm nức mũi.

Đám gia bộc bày bát đũa chén đĩa ra rồi lần lượt lui xuống. Cố Phật Ảnh mỉm cười nói:

– Chư vị muốn dùng rượu thịt trước khi bàn án hay để sau khi bàn án rồi mới dùng?

Tiếp đó quay sang Thất Phát thiền sư hỏi:

– Đại sư, công tử đã đặc biệt chuẩn bị vài món chay cho đại sư.

Thất Phát thiền sư chắp tay nói:

– Hòa thượng ta đây không kiêng rượu cũng chẳng kiêng sắc.

Cố Phật Ảnh ve ve cằm nói:

– Ồ, thì ra đại sư đã tu luyện đến mức siêu phàm nhập thánh, không còn kiêng kỵ gì nữa rồi! Tại hạ thất lễ, thất lễ!

Thất Phát thiền sư nói:

– Kỳ thực chỉ cần trong tâm vô niệm, thiên hạ vạn vật có gì mà không thể thử? Nếu như trong tâm có niệm, chỉ làm chuyện ước cấm chế ngoại thân phỏng có ích lợi gì?

Cố Phật Ảnh cười nói:

– Nói rất hay, cấm kỵ của tục thế quả thật rất vô vị. Vậy mời đại sư cứ tùy tiện hưởng dụng.

Thất Phát thiền sư thở dài nói:

– Chỉ là huyết án còn chưa phá, còn ai có tâm trạng mà ăn với uống?

Đoạn Mi Thạch nói:

– Dù cho vụ án này có được phá rồi, ở đây liệu còn lại mấy người có thể ăn uống?

Sái Tuyền Chung tiếp lời:

– Vì vậy bất luận là án này đã phá được hay chưa, chúng ta đều không thể ăn uống. Chúng ta y ước đến đây không phải để ăn uống.

Truy Mệnh cười ha hả nói:

– Nói hay lắm. Chuyện vụ án đương nhiên cấp bách, nhưng nếu bỏ rượu ngon thế này không uống thì ta đây không làm được.

Nói đoạn dùng chân hất một vò rượu lên, đập vỡ nắp rồi ghé miệng tu ừng ực. Mùi rượu thơm ngát tỏa khắp Tương Tư đình.

Truy Mệnh uống hết một hơi, đưa tay lên lau miệng, nói:

– Rượu ngon! Rượu ngon!

Đoạn lại dốc vò lên uống tiếp.

Thất Phát thiền sư thấp giọng nói:

– Trước nay Truy Mệnh càng uống nhiều rượu thì võ công càng phát huy. Xem ra lần này y sắp động thủ rồi.

Thần sắc Đoạn Mi Thạch khẽ biến đổi.

Sái Tuyền Chung sải bước đi tới, ôm lấy một vò rượu, dùng hai ngón tay gắp nhẹ, dễ dàng nhấc ra một miếng sành trên thân vò, sau đó dốc ngược lên, một dòng rượu liền chảy vọt ra. Sái Tuyền Chung ghé miệng vào uống một hơi rồi nói:

– Rượu ngon! Ta cùng uống với ngươi!

Truy Mệnh vừa uống mấy hớp rượu nóng vào bụng, tinh thần và thể lực đều thập phần sảng khoái, thấy có người uống cùng, liền dốc vò lên uống thêm mấy ngụm nữa rồi nói:

– Rượu ngon! Tửu lượng cao lắm! “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” hay lắm!

Câu này vừa nói ra, không chỉ Đoạn Mi Thạch thấy kinh, Thất Phát thiền sư biến sắc mà ngay cả Cố Phật Ảnh cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Sắc mặt Sái Tuyền Chung cũng khẽ biến đổi.