Tứ Đại Danh Bộ Đại Đối Quyết: Viên Hầu Nguyệt

Chương 12: Độc Cô Nhất Vị bất độc cô nhất vị

Tuy vậy Tôn Diễm Mộng đối với Ngũ Liệt Thần Quân không hề vong tình.

Ngũ Liệt Thần Quân là một quái nhân, hình dung hắn cổ quái hơn nữa tánh khí cương mãnh không chút ôn nhu.

Nhưng hắn thật tâm với nàng, dụng tâm sâu nặng.

Diễm Mộng thích hắn là vì cảm thấy hắn thực sự là nam tử hán.

Độc Cô Nhất Vị thì hoàn toàn không phải vậy.

Hắn tỉ mỉ, hắn ôn nhu, hắn chu đáo, công phu trên giường của hắn còn rất phi thường. Độc Cô Nhất Vị trên tình trường từng có nhiều nữ nhân, quyết không chỉ độc cô nhất vị nhưng hắn vẫn làm nàng cảm thấy vui vẻ, khiến nàng cảm giác mình mới chân chính là nữ nhân.

Nàng thích hắn là vì hắn chăm sóc nàng chu đáo, là một tình nhân tốt.

Có nữ nhân rất lấy làm kỳ quái thường hỏi tại sao có những nữ nhân có thể đồng thời yêu mấy nam nhân một lúc… đó là vì các nàng không chuyên tâm nên các nàng không thể chỉ yêu một người.

Nhưng nam nhân lại có thể.

… vậy cũng đâu có khác gì chuyện một bầu rượu có thể chia ra rót vào nhiều cái chén.

Có lẽ Diễm Mộng cũng như những nam nhân kia mà thôi, nàng cũng có thể.

… thật ra thì, nam nhân có thể, tại sao nữ nhân không thể?

Nếu nữ nhân cũng có thể thì nhìn nam nhân ăn quả này quả kia làm thế nào chịu được hoa tâm của họ.

Ngũ Liệt Thần Quân cùng Độc Cô Nhất Vị cũng rất thống khổ.

Bọn họ nguyên là bạn tốt cũng là tử địch, đều vì chủ của mình mà giao thủ. Thời điểm liên thủ đối phó Kinh Phố Đại tướng quân Lăng Lạc Thạch cực kỳ hợp ý.

Một cương một nhu, một công một thủ phối hợp, dựa vào nhau như thiên y vô phùng, kiến công lập nghiệp… mà nay lại vì một nữ nhân mà thành cừu nhân.

Nhưng bọn hắn lại rất ái mộ, trân trọng Diễm Mộng.

Không có cách nào, bọn họ đã không thể làm gì khác hơn là đợi chờ trong đau khổ.

Đợi ba năm.

… mỗi ba năm, chuyển đổi một lần, đổi không chỉ là chuyển giao chủ quyền mà cũng là thay đổi tình cảm.

Bọn họ đều không thể nhường nhau vì Diễm Mộng.

… nếu không phải là Diễm Mộng khuyên can bọn họ đã sớm liều mình một đường hạ gục đối phương.

Bọn họ cũng muốn tranh giành.

… nhưng bối cảnh cũng như chỗ dựa của bọn họ đều có cách nhìn giống nhau:

‘Chỉ là một nơi hoang vu chim không bay, heo không mập, hồ ly không để ý tới, một cái Nghi Thần phong nho nhỏ, cùng cái Diễm Mộng khách điếm rách rách, nát nát, tàn tàn, cũ cũ như vậy, một cái địa bàn nhỏ xíu như vậy cần gì phải tranh giành? Tội gì phải tranh đấu?’

Đang lúc nghe kể Vô Tình không nhịn được muốn hỏi một câu như vậy.

Câu trả lời cho gã là,

“Đây là binh gia vùng giao tranh!”

“Nhưng chỉ là một vùng hoang vu thôi mà!”

“Phiên binh, hương binh, cho tới dị nhân, kỳ sĩ, còn có bọn đào phạm thường đi qua nơi đây lẩn trốn hoặc đánh lạc hướng, ngươi địa phương mặc dù ít nhưng dù sao cũng là trọng trấn.”

“Chuyện cũng không đáng vì việc không nhiều lợi ích này mà khai chiến!”

“Là vì mặt mũi bọn họ!”

“Mặt mũi?”

“Bởi vì bọn họ song phương đều cho rằng nơi này nguyên lai là địa bàn của bọn họ… tất cả đều thuộc sở hữu của bọn họ. Coi như là mình cũng không muốn nhưng cũng không thể để người ta chiếm lấy, chuyện này truyền đi ắt không tốt!”

Nghe một câu như thế Vô Tình không hỏi nữa.

Gã hiểu được.

Lĩnh ngộ.

… đây là địa bàn.

Mặc dù vùng đất này cái tiểu địa bàn chó ăn đá gà ăn muối, chim không bay mèo không đái này chỉ là một miếng ăn nhỏ bé nhưng giống như là thịt trong miệng sói, bất kể nó mốc meo, nó bốc mùi, hay nó đã no căng không thèm gặm nữa nhưng nó vẫn ngậm lấy, tuyệt không chia cho đồng loại.

Bởi vì nó là sói.

… cái này gọi là mặt mũi.

Mặt mũi rất trọng yếu, nặng nề đến mức có thể vì nó mà sinh, vì nó mà tử. vì nó mà khiến mình sống dở chết dở. Chuyện đó vốn không phải là mặt mũi trên khuôn mặt!

Nhắc tới mặt mũi tất cả mọi cái khác đều đứng sang một bên.

Vô Tình hiểu rõ nhân tình thế sự, đạo quan trường… tranh giành trong chốn võ lâm, tranh đấu trong giang hồ đều là như thế.

Cho nên gã không hỏi nữa.

Bởi vì đã có kết quả.

Khách điếm tựa như vẫn thiếu một nhân vật:

Nhân vật này dĩ nhiên là hẳn lão bản khách điếm…

Độc Cô Nhất Vị.

Khách điếm có một người đàn ông:

Nam nhân này rất mập mạp, rất già nua, rất mù mờ, lưng rất còng, toàn thân quấn đầy vải bố rách nát, trên mặt băng bó nhưng không phải là do vết thương mà là mụn nhọt.

… chẳng lẽ hắn chính là Độc Cô Nhất Vị?

Dĩ nhiên không phải!

“Hắn là trung bộc của ta, Thiết Bạt!” khi Tôn Diễm Mộng giới thiệu hắn nép mình trong bóng tối, mắt nhìn không rõ như một bóng ma, hắn giấu kín mình trong đó phảng phất như không thể lộ mình ra ngoài ánh sáng cũng không muốn gặp người khác:”Ta ba lần xuất giá hắn đều theo ta. Ta tới chỗ này khai điếm tự nhiên cũng mang theo hắn!”

Rất ít người giống như Thiết Bạt, hắn giống một con thú hơn là một con người.

Dĩ nhiên cũng rất ít người giống như Tôn Diễm Mộng khi nói mình ‘ba lần xuất giá’ có thể vẫn tự nhiên, phóng khoáng như thế thậm chí có chút đắc chí. Tựa như đây là chuyện rất đáng được khoe khoang.

Cho nên Vô Tình cũng không cần phải khách khí hỏi thẳng nàng một vài vấn đề:

“Độc Cô lão bản đâu rồi?”

“Ba ngày trước hắn rời khỏi nơi này rồi!” Tôn Diễm Mộng lúc nói vẻ mặt có chút buồn bã, ngơ ngẩn… rất nhiều nam nhân vì vẻ mặt này của nữ nhân mà ngơ ngẩn ngẩn ngơ, buồn bã cả đời:”Hắn nói hắn có hẹn người ở đỉnh Nghi Thần phong… Nhưng sau khi hắn đi đến lúc trời tối đã xảy ra một chuyện!”

Vô Tình chợt nhớ tới Ngũ Liệt Thần Quân:

… hắn cũng vòng qua Diễm Mộng khách điếm đi thẳng lên Nghi Thần phong đấy sao?

Chỉ là Độc Cô Nhất Vị lên Nghi Thần phong đã là chuyện của ba ngày sau rồi.

“Chuyện gì?”

“Ba ngày trước giờ Tỵ Độc Cô rời khách điếm lên núi nhưng đến giờ vẫn chưa quay lại. Qua ngày hôm sau đại khái khoảng cuối giờ Dậu có người lên núi vào khách điếm cho ta biết có một đại sát tinh sắp đi tới nơi này, bảo chúng ta phải cẩn thận đề phòng, muốn chúng ta phòng bị nhiều hơn hơn nữa còn muốn phối hợp với bọn ta đả đại lão hổ.”

“Đại sát tinh?” Vô Tình hỏi:”Là người nào?”

“Ngô Thiết Dực!”

“Người báo cho các ngươi là ai?”

“Hắn!”

Tôn Diễm Mộng trỏ ngón tay.

Ngươi nàng chỉ vào chính là:

La Bạch Nãi!