Quy Lai (Trở Về)

Chương 145: Bảo vệ em

Edit: Alicia

Beta: Hazjk + Ami

Triệu Ngu vẫn luôn nghĩ, nếu thế giới này thật sự là người tốt lên thiên đường và người xấu xuống địa ngục, thì như vậy đợi đến khi cô chết đi nhất định cũng sẽ giống với Trang Diệp Tình, đều nên bị nhốt vào 18 tầng địa ngục.

Từ khi quen biết nhau, cô từ trước đến nay đều không muốn làm tổn thương Lăng Kiến Vi, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn một lần lại một lần lừa gạt và lợi dụng anh. Từ thể xác cho đến trái tim, cô đều đem đến cho anh sự tra tấn vô hạn.

Nhưng mà tên ngốc trước mắt này sau khi trải qua nhiều tổn thương như vậy, sao lại còn đối xử tốt với cô như thế này?

"Lăng Kiến Vi, giữa chúng ta có thể kết thúc như vậy không?" Cổ tay thoát khỏi nắm tay anh, cô dùng vẻ mặt lãnh đạm mà nhìn anh: "Tôi thiếu nợ cậu, đời này cũng không trả hết được. Cậu cũng đừng so đo với tôi, sau này, cũng đừng quấn lấy tôi nữa."

Anh thẳng tắp nhìn cô và lắc đầu: "Em không nói cho tôi biết, tôi sẽ trực tiếp đi hỏi Trang Diệp. Trang Diệp không biết, vậy những người khác của nhà họ Trang chắc chắn sẽ biết."

Nhìn người đàn ông từ trước đến nay đều nhất nhất nghe theo lời cô bây giờ lại có thể nói ra những lời quật cường như thế, Triệu Ngu bỗng nhiên nhẹ giọng cười cười.

Làm phụ nữ hư hỏng lâu rồi, khó có được một lần bộc phát lương tâm, vậy mà anh vừa ngang ngược, vừa không cảm kích, ngược lại còn khiến cô trông có vẻ dối trá, hư tình giả ý.

Lười nhác mà tựa vào đầu giường nhìn anh, cô hỏi: "Cậu thật sự muốn biết?"

Anh kiên định gật đầu.

Triệu Ngu nở nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ: "Nơi này, đã từng có một đứa bé, của Trang Diệp."

Lăng Kiến Vi hoàn toàn ngây người, sau một lúc thật lâu mới phản ứng lại: "Chuyện... Chuyện khi nào?"

"4 năm trước, trước khi tôi quyến rũ cậu lên giường."

Sắc mặt anh trắng bệch: "Vậy... Chúng ta đây... Chúng ta... Lúc đó, em còn... Em còn mang thai đứa bé, hay là..."

"Đứa trẻ đã sớm không còn nữa." Cô theo bản năng mà sờ soạng gói thuốc trên đầu giường, bật một chút lửa lên rồi hút vào hai hơi thật sâu.

Nhìn động tác thuần thục của cô, Lăng Kiến Vi hỏi: "Em... Em học hút thuốc từ khi nào?"

Cô cười nhìn anh: "4 năm trước khi cậu cùng tôi lên giường, không ngửi được vị thuốc lá?"

Lúc ấy anh vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cả người chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc thật lớn, đến lời nói dối đơn giản của cô để lừa anh cũng không nhìn thấu được thì làm sao còn chú ý tới cái này?

Lăng Kiến Vi dừng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Em vẫn nên cai thuốc lá đi, đối với thân thể không tốt."

Triệu Ngu thở ra một hơi thuốc thật dài: "Thân thể này của tôi, đừng nói tới cái gì tốt hay không tốt. Chẳng phải cậu muốn biết tôi và nhà họ Trang có thù hận gì sao? Rất đơn giản, Trang Diệc Tình hại chết mẹ tôi, hại chết người bạn tốt nhất của tôi, cũng gϊếŧ cả đứa con của Trang Diệp, còn thêm..."

Cô làm như không có việc gì mà chỉ chỉ bụng nhỏ: "Tử ©υиɠ cũng không còn, chuyện này Trang Diệc Tình có thể yên tâm rồi. Loại người như tôi không xứng mang thai đứa trẻ của nhà họ Trang."

Lăng Kiến Vi đột nhiên cảm thấy, anh như đang về lại ngày mưa của 4 năm trước. Toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài, vỡ nát, thậm chí cái cảm giác vô lực không thở nổi này còn mãnh liệt hơn so với 4 năm trước.

Nhìn cô vân đạm phong khinh nói xong lại muốn kẹp điếu thuốc đưa vào trong miệng, anh đột nhiên run rẩy vươn tay ra bắt lấy cô: "Em đang... đang nói giỡn với anh đúng không? Em lại gạt anh, 4 năm trước em đã gạt anh, bây giờ nhất định..."

"Đúng vậy, tôi đang gạt cậu." Cô chỉ lẳng lặng nhìn anh như vậy, cười nhàn nhạt: "Tôi thật đúng là đang lừa cậu."

Nhưng nhìn bộ dáng này của cô, trái tim anh lại từng chút một trở nên nặng trĩu, sức lực nắm lấy tay cô càng thu chặt hơn.

Sau một hồi lâu anh mới từ trong trạng thái mất hồn lạc phách phản ứng lại: "Vậy em... Em lúc ấy là... Thật sự rất đau..."

Nhìn mắt anh đỏ bừng, Triệu Ngu lắc lắc đầu.

"Anh cái gì cũng không biết, còn làm như vậy với em. Em vừa mới làm giải phẫu xong, sao anh lại có thể làm như vậy với em? Anh cái gì cũng không biết, không biết em chịu nhiều đau khổ như vậy, thậm chí suốt 4 năm qua, anh còn lặng lẽ oán em, anh còn trách em gạt anh..."

Âm thanh nghẹn ngào đột nhiên im bặt, anh bất chợt đứng dậy vọt vào toilet, cửa "Bang" một tiếng bị đóng thật mạnh.

Nghe tiếng khóc bị kìm nén từ bên trong truyền ra, Triệu Ngu ngẩn người, tiếp tục cười cười rồi một hơi lại một hơi rít điếu thuốc.

Đợi khi anh ra khỏi toilet, mấy điếu thuốc còn sót lại cũng đã bị cô hút hết. Nhìn đôi mắt đỏ hồng của anh, cô nhẹ giọng cười: "Đến cửa hàng tiện lợi đối diện mua giúp tôi một gói thuốc đi."

Anh ngơ ngác mà đứng ở mép giường nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.

Triệu Ngu cười: "Tôi biết, phòng bệnh không cho hút thuốc. Tôi làm như vậy rất không có kỷ luật. Chỉ là, có đôi khi lên cơn thèm..."

Anh ngồi xuống bên mép giường, gắt gao cầm tay cô, vẫn như cũ không nói một lời.

Trước khi ra ngoài anh hẳn là đã rửa mặt, mái tóc đều bị làm ướt, hơi hơi dính vào nhau, lộ ra phần lớn cái trán, cùng với vết sẹo bắt mắt trên gương mặt.

Triệu Ngu yên lặng nhìn vết sẹo và hỏi: "Không xóa được sao? Hay là anh cố ý giữ lại, mọi lúc mọi nơi đều nhắc nhở bản thân đừng dễ tin lời người khác?"

Lăng Kiến Vi nhanh chóng duỗi tay gãi gãi mái tóc, lại hoàn toàn che khuất vết sẹo kia.

Triệu Ngu cười thở dài một hơi: "Thật xin lỗi, Lăng Kiến Vi, tôi lúc ấy... cũng không còn cách nào khác. Trang Diệc Tình dùng cha nuôi và mẹ nuôi uy hϊếp tôi, tôi cái gì cũng không thể nói cho Trang Diệp biết. Ở bệnh viện nhưng giống như ngồi tù, đến khi xuất viện vẫn bị người ta trông coi kỹ. Đêm đó khi lần đầu tiên chúng ta làm, trong phòng bên cạnh, có người."

Cô cười cười: "Nếu không thì sao Trang Diệp qua ngày hôm sau lại gấp gáp trở về như vậy? Người kia chính là bảo mẫu mà Trang Diệc Tình phái tới để chăm sóc tôi. Cậu xem, cô ta thật tri kỷ nha, còn lo lắng tôi sau khi xuất viện không thể điều dưỡng thân thể thật tốt nên cố ý cho người đến bên cạnh chăm sóc tôi 24/24 giờ. Chẳng qua là khi thấy tôi và cậu lên giường, cô bảo mẫu kia liền vội vàng chạy khỏi căn hộ muốn đi tranh công. Tin tức chấn động như vậy, không biết Trang Diệc Tình đã vui vẻ biết bao nhiêu."

Anh nắm tay cô thật chặt: "Thời điểm anh tỉnh lại trong bệnh viện,thì đã không thấy em đâu. Không ai biết em đi nơi nào, cho nên em là... Khi đó đã thành công trốn thoát sao?"

"Cứ xem như vậy đi, chỉ là tôi vẫn luôn muốn cảm ơn cậu. Tôi biết, ở trước mặt anh hai, cậu nhất định cũng giống như lúc đó khi ở trước mặt Trang Diệp, đều đem tất cả trách nhiệm đổ lên người mình. Nếu không, nhà họ Lăng các người sao có khả năng sẽ buông tha cho tôi."

Chỉ là cho đến tận 4 năm sau, cô mới biết được, anh căn bản không lừa gạt được Lăng Kiến Uyên. Nhưng bởi vì người anh hai kia thương anh nên mới không so đo chuyện này.

Còn về Trang Diệc Tình, sau khi thành công để người mà mình sắp xếp bên cạnh tóm được trận bắt gian đó khiến Trang Diệp vô cùng thất vọng về Đường Hi. Từ đó về sau Trang Diệp đối với cô là yêu hận đan xen, cô ta đương nhiên cũng không còn sợ hãi sự tồn tại của Đường Hi nữa.

Huống chi bọn họ còn có thể thường xuyên giám thị nhà cha mẹ nuôi, cũng có ích giống như lời uy hϊếp kia. Đường Hi ở trước mặt cô ta chỉ tựa như một con kiến, sao có thể làm đối thủ của cô ta?

Vậy nên khi ở Mỹ 3 năm, biến thành Triệu Ngu, Đường Hi vẫn luôn chưa từng về nước để thăm cha mẹ nuôi. Bởi vì trong lòng áy náy, cũng bởi vì không xác định được Trang Diệc Tình có còn phái người theo dõi hay không. Để Đường Hi hoàn toàn biến mất, đó chính là sự bảo vệ tốt nhất cho cha mẹ nuôi.

"Đường Hi." Lăng Kiến Vi nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ngực: "Sau này để anh bảo vệ em, có được không?"

Cô ngơ ngác tựa trên vai anh, không trả lời.

"Anh biết, anh không bằng Tiết Trạm, nhưng anh sẽ khiến mình mạnh mẽ hơn. Anh sẽ có năng lực để bảo vệ em, tin tưởng anh, được không?