Tô Trà quỳ một gối xuống, hơi thở dồn dập, trong đầu hấp thu chớp nhoáng những ký ức mơ hồ.
“Vân Khê thua rồi?!”
Giữa đám đông, tiếng kinh ngạc vang lên không dứt.
“Không thể nào! Tô Trà thậm chí còn chưa hóa thú, sao có thể thắng được?!” Thú nhân giống đực khi nãy lên tiếng đầy ngỡ ngàng.
Lục lọi trong ký ức, Tô Trà nhớ ra danh tính hai kẻ này - Hổ Khiếu và Hồ Nguyệt Nhi, đám bạn luôn đi theo tâng bốc xu nịnh Vân Khê.
“Đáng tiếc, dù mấy người không tin thì sự thật vẫn là nàng ta đã thua rồi. Tiếp theo, đến lượt hai người.” Tô Trà đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai kẻ trước mặt. Nàng vẫn chưa quên vừa nãy bọn họ mới sỉ nhục mình. Mà nàng - Tô Trà, chưa bao giờ là kẻ để mặc người khác khinh bỉ!
“Haha! Hổ Khiếu chính là thú nhân cấp bốn đấy, ngươi thế mà lại dám khiêu chiến Hổ Khiếu sao? Đúng là không biết tự lượ…A!!”
Lời còn chưa dứt, một bóng người vụt qua. Trong chớp mắt, Hồ Nguyệt Nhi đã bị đá bay, đập mạnh vào cây cột đá nơi Tô Trà từng va vào trước đó. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mắt nàng ta đã trợn ngược, ngất lịm.
“Ồn quá.”
Tô Trà lạnh lùng liếc xuống Hồ Nguyệt Nhi bất tỉnh dưới chân. Trong ánh mắt nàng ánh lên vẻ kiêu ngạo, không khác gì Hồ Nguyệt Nhi khi nãy.
Có người nhanh chóng kéo Hồ Nguyệt Nhi ra khỏi đấu trường. Đám đông cũng tự động tản ra, nhường chỗ trống. Giờ đây, chỉ còn lại hai người Tô Trà và Hổ Khiếu.
Tình huống này là sao?
Một Tô Trà không thể hóa thú chẳng những đánh bại Vân Khê, người đã hóa thú từ lâu mà còn dám khiêu chiến cả một thú nhân giống đực mạnh mẽ như Hổ Khiếu?!
Hổ Khiếu cực kỳ tức giận, tung một cú đấm thẳng về phía Tô Trà. Tô Trà thấy rõ nắm đấm của Hổ Khiếu được bao trùm bởi luồng chiến lực màu cam, trông vô cùng đáng sợ. Nhưng đáng tiếc, cú đánh đó lại bị Tô Trà khéo léo né tránh.
Sau vài chiêu giao đấu, Tô Trà dần cảm thấy trận chiến này khó nhằn hơn so với khi đối đầu với Vân Khê. Hổ Khiếu cũng hóa ra thú hình của mình, vung một chưởng đầy uy lực về phía nàng. Dù nhanh chóng tránh thoát nhưng cánh tay của Tô Trà vẫn bị móng vuốt mang chiến lực màu cam của hắn cào rách một đường.
Tô Trà khẽ cau mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Xem ra, nàng không thể kéo dài trận đấu này nữa, thể lực của cơ thể này đang nhanh chóng cạn kiệt.
Hổ Khiếu có sức mạnh áp đảo, chiến lực cũng vượt Vân Khê một bậc. Vì vậy, Tô Trà dốc toàn lực gia tăng tốc độ lên mức cao nhất, tận dụng lợi thế linh hoạt để giảm thiểu tối đa thương tổn, đồng thời tìm kiếm cơ hội phản công.
Chiến thắng chỉ cần một khoảnh khắc đột phá!
Một cú lộn nhào đẹp mắt đưa bóng dáng thiếu nữ vọt lên cao, vượt lên khí thế áp đảo của đối thủ.
Chớp mắt sau đó, Hổ Khiếu ngã sõng soài xuống đất!
Trước khi hắn kịp phản ứng, một lưỡi dao găm sắc bén đã kề sát cổ họng.
Gương mặt thiếu nữ vương đầy máu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, giọng nói cất lên đầy sát khí: