Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Hôm nay không chỉ người lớn bận rộn, bọn nhỏ cũng bận rộn lăn tăn, Đại Bảo lại càng kích động đến sớm một chút liền dậy. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức kết giao bằng hữu, ngày hôm qua thiệp thỉnh ca ca đệ đệ cùng tỷ tỷ muội muội đều là đích thân cậu viết. Viết xong, cùng với thiệp của phụ thân viết, kêu người đưa đi mấy nhà kia.
Hiện tại trời đã bắt đầu dần dần thay đổi ngắn hơn, trời còn chưa có sáng choang, cậu liền dậy sờ soạng mặc quần áo vào.
Khi cậu mang một nhà Truy Phong đi đến chính viện, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc mới vừa vặn rời giường.
Cậu đã biết không thể trực tiếp tiến cào phòng ngủ của phụ thân và mẫu thân, mà là đứng ở phía đông phòng chờ bọn họ. Bình thường vào lúc cậu tới, phụ thân và mẫu thân đều đã thức dậy, hơn nữa phụ thân đã không ở nhà.
Cậu nghe thấy thanh âm phụ thân và mẫu thân mặc quần áo cùng nhẹ giọng nói chuyện, trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Nhớ ngày đó, mình chính là ngủ một cái giường với mẫu thân. Lúc mẫu thân sinh bệnh, ngay cả xiêm y cùng giầy của mẫu thân đều là mình mặc giúp nàng.
Nhưng mà bây giờ, bên cạnh mẫu thân thay người, mình cũng một thân một mình đi một cái sân khác...
Trần A Phúc đi c ra phòng ngủtrướ, nhìn Đại Bảo cười nói: "Hôm nay con lại không đi học, sao còn dậy sớn hơn cả bình thường?"
Trần Đại Bảo nhẹ nhàng ôm bụng bự Trần A Phúc nói: "Hôm nay khách nhân muốn đến, con muốn dậy sớm chuẩn bị đồ chơi cho bọn họ."
Trần A Phúc cười nói: "Đứa bé ngoan, biết đạo đãi khách."
Đại Bảo lại bò lên giường, ôm Trần A Phúc hôn hai cái, lại duỗi mặt cho Trần A Phúc hôn hai cái.
Sở Lệnh Tuyên đi ra nhìn thấy bọn họ như vậy, vẫn là trầm mặt nhíu mày.
Đại Bảo mặc dù biết mình nếu như thông minh liền không nên dẫn đến phụ thân tức giận, nhưng nhìn thấy phụ thân ăn dấm chua cậu, trong lòng vẫn mừng thầm không thôi.
Cậu nhảy xuống giường, làm lễ cho Sở Lệnh Tuyên, vội vàng ra trắc phòng.
Trần A Phúc nhìn mặt Sở Lệnh Tuyên vặn vẹo đến chảy thủy, cười nói: "Nhìn chàng, như thế nào còn ăn dấm chua hài tử." Nhìn hắn lại mất hứng, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, sang năm Đại Bảo đầy bảy tuổi, sẽ không thế này nữa."
Lúc này, nghe thấy tiếng nói của Sở Hàm Yên cùng Đại Bảo.
Sở Lệnh Tuyên bật cười, nữ nhi này trước đến giờ đều muốn ngủ nướng cũng không ngủ nướng nữa.
Mấy người bọn họ đi nhà ăn Tây Sương ăn điểm tâm, mỗi người liền bắt đầu công việc lu bù lên.
Sở Hàm Yên vội vàng mặc xiêm y xinh đẹp cho động vật gia, mang đồ trang sức đeo tay, Trần Đại Bảo vội vàng chỉ huy người đặt cái bàn nhỏ ở dưới tàng cây hậu viện, cái ghế nhỏ, xếp gỗ, tranh sách liên hoàn, món đồ chơi v.v.
Trần A Phúc là dẫn người ở phòng bếp nhỏ làm chuẩn bị món ăn mình sở trường nhất nước sốt, hoàng kim hệ liệt, hệ liệt dưa chuột, đồng thời còn muốn chuẩn bị nguyên liệu dưa hấu nước đá bào.
Trong hầm ngầm phủ Tham tướng có chút băng, không nhiều, cực trân quý, bình thường chỉ làm giảm nhiệt độ cho Sở lão hầu gia. Ngay cả Trần A Phúc đều không nỡ dùng để giảm nhiệt, cảm thấy quá xa xỉ, chỉ ngẫu nhiên làm nước đá bào cho bọn nhỏ và mình ăn.
Rảnh rỗi nhất chính là Sở Lệnh Tuyên ngồi đọc sách ở dưới cửa sổ, ngay cả Tiểu Lý Hiên mới rời giường đều biết rõ giúp đỡ tỷ tỷ cho động vật gia ăn mặc phải thật xinh đẹp. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trần A Phúc hết bận, nhìn thấy A Lộc còn chưa đến, liền kêu Tiểu Mặc đi thỉnh hắn.
Tiểu Mặc trở về nói: "Cữu thiếu gia nói hôm nay thân thể không quá dễ chịu, liền không đến."
Trần A Phúc nghe liền bối rối, Tiểu Mặc còn nói: "Đại nãi nãi chớ vội, nô tỳ thấy cữu thiếu gia không có gì đáng ngại, chính là không có tinh thần một chút, có phải trời nóng trúng nắng hay không."
Trần A Phúc gật gật đầu, A Lộc thẹn thùng, thẹn thùng đến gặp những khách nhân này cũng có khả năng.
Lúc này, có người đến báo, khách nhân đến rồi.
Bởi vì Sở Lệnh Tuyên đặc biệt quen thuộc cùng thân thiết với bọn họ, bọn họ vừa đến, liền trực tiếp mời vào chính viện.
Người mấy nhà trước kia gặp qua Sở Hàm Yên, vẫn là lần đầu tiên gặp Đại Bảo, trừ Lưu tướng quân cùng Lưu phu nhân ra, hai nhà khác cũng là lần đầu tiên gặp Lý Hiên.
Bọn họ cho Đại Bảo cùng Lý Hiên lễ ra mắt.
Sau đó, nhóm người lớn liền ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm ở hành lang hậu viện, chỉ là phân hai bàn. Bên trong nhiều cây nhiều trúc, đặc biệt mát mẻ. Trần A Phúc có chút buồn cười, nếu như ở kiếp trước, vừa vặn gom đủ thành hai bàn mạt chược.
Bọn nhỏ vừa đến liền chơi cùng với hai con chim và bốn con chó. Sau khi chơi một lúc, Lan tỷ nhi và San tỷ muội cùng một đứa bé trai lại bị những xếp gỗ kỳ quái trên bàn cùng tranh liên hoàn hấp dẫn.
Giao tướng quân có một gái một trai, nữ nhi chính là Giao Linh San, nhi tử gọi Giao Lộ Thâm, Thâm ca nhi, mới vừa bốn tuổi. Tần phu nhân cóhai con trai một con gái, đại nhi tử đã mười hai tuổi, gọi Tần Mộc, con thứ hai bảy tuổi, gọi là Tần Cẩn, nữ nhi chính là Tần Hoa Lan. Lưu tướng quân có hai con trai, Lưu Vượng tám tuổi, Lưu Ngao sáu tuổi.
Những hài tử này, thêm ba đứa bé của Sở gia, tổng cộng mười đứa. Lớn nhất là Tần Mộc mười hai tuổi, đứa nhỏ nhất là Lý Hiên cùng Lộ Thâm bốn tuổi.
Nhiều đứa nhỏ vốn là náo nhiệt, hơn nữa chim chim cùng cẩu cẩu Sở gia bất thường, đều là người đến chơi điên, trong sân tiếng cười đùa sóng sau cao hơn sóng trước.
Ngay cả Tiểu Lý Hiên cũng đắc ý ôm ngắn ngủi kêu: "Nó là ngắn muội muội, là Hiên Hiên, không cho mọi người chơi."
Bọn người Giao tướng quân biết rõ thân thế đặc thù của Lý Hiên, dặn dò bọn nhỏ: "Đừng đυ.ng Hiên đệ đệ, phải nhường cho hắn."
Lưu phu nhân nhỏ giọng nói cùng Trần A Phúc: "Nha, Hiên ca nhìn như khá tốt, đầu năm nay ta gặp qua hắn một lần, ngơ ngác, vừa thấy người lạ sẽ khóc, cũng không biết nói biết cười giống như hiện tại như vậy..."
Lưu Nhượng xuất thân Cần Tây Bá phủ, có thân cùng nhà mẹ đẻ Thụy Vương Phi.
Vị Lưu phu nhân này cũng là tính tình lanh lẹ.
Trần A Phúc cười nói: "Kỳ thật Hiên ca nhi căn bản không có bệnh gì, chính là trước đây bị dọa sợ, sợ người lạ. Chậm rãi khích lệ hắn, thân cận hắn, cho hắn biết người bên cạnh sẽ không làm thương tổn hắn, hơn nữa chó nhỏ và chim nhỏ nhà ta đều thích chơi cùng hắn, lá gan của hắn dần dần trở nên lớn hơn, cũng liền dám nói dám cười." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Chỉ nghe bàn kia Lưu Nhượng nhỏ giọng nói: "Tối qua đường đệ của ta từ kinh thành lại đây, nói thái hậu mơ thấy tiên đế, thái hậu còn nói khi tiên đế còn sống thích nhất hoàng trưởng tôn nữ Vinh Chiêu này, buổi chiều hôm trước liền kêu Vinh Chiêu công chúa đi Báo Quốc tự chép kinh ăn chay ba tháng vì tiên đế."
Mấy ngày hôm trước Sở Tam lão gia liền gửi thư đến, nói rất nhiều Ngự sử thượng sổ con một lượt, tố cáo Vinh Chiêu công chúa bởi vì đức hạnh có khiếm khuyết, chọc giận thần linh, mới liên tiếp dẫn tới đoàn chim công kích. Thỉnh cầu Hoàng thượng khiển trách Vinh Chiêu công chúa, bình ổn thượng thiên phẫn nộ.
Cũng có người tố cáo Sở Hầu gia, nói hắn thời điểm không trèo lên Vinh Chiêu công chúa, Vinh Chiêu công chúa không có mấy chuyện lạ này, hắn trèo lên công chúa, lại xảy ra chuyện này, có phải Sở gia có cái gì không ổn hay không...
Hôm trước lại tiếp nhận được thư, Hoàng thượng giận dữ mắng mỏ những Ngự sử không có việc gì thì tìm việc, nói Khâm Thiên Giám cũng không nhìn ra cái gì không ổn, bọn họ lại đầu độc lòng người, bịa đặt hãm hại, hãm hại còn là người trong hoàng thất. Không chỉ phạt trượng Ngự sử dẫn đầu gây chuyện, còn nói, nếu bọn họ còn dám nghe nhầm đồn bậy, gϊếŧ không tha. Những Ngự sử mới dần dần cấm tiếng.
Bọn họ phân tích, Hoàng thượng khẳng định không muốn công khai nói đức hạnh Vinh Chiêu có khuyết thiếu, chọc giận thần linh, dù sao Vinh Chiêu là người trong hoàng gia của bọn hắn. Vinh Chiêu ngồi vững loại tội này, danh tiếng hoàng thất cũng không dễ nghe. Nhưng trong lòng Hoàng thượng khẳng định không hài lòng Vinh Chiêu, cũng thật sự là sợ Vinh Chiêu chọc giận thần linh, có lẽ sẽ mượn một biến cố khác trừng phạt Vinh Chiêu cũng không nhất định.
Không nghĩ tới, trừng phạt liền đến mau như thế, còn tìm loại lấy cớ này.
Hết chương 374.