Nông Kiều Có Phúc

Chương 107: Lại cho nàng ôm.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sau bữa cơm chiều, một nhà Trần Thực đều không đi làm việc, mà là bồi một nhà Trần A Phúc tán gẫu ở trong sảnh phòng. Trương thị cầm hai cái bọc đi ra, là một chút thức ăn đưa đại phòng, cùng với hai bộ áo kép bằng lụa làm xong cho Trần lão thái và Trần Nghiệp.

Tiếp theo, Trương thị lại từ trong phòng ngủ lấy ra một cái hộp gấm đưa cho Trần A Phúc. Trần A Phúc không biết ý nghĩa, mở ra hộp gấm vừa nhìn, bên trong chứa một cái vòng tay bánh quai chèo mở miệng bằng vàng.

Trương thị cười nói: "Đây là đồ cưới của ta, A Phúc đừng ghét bỏ."

Trần A Phúc vội vàng đậy hộp hộp lại trả cho bà nói: "Tâm ý của tam thẩm con nhận, nhưng thứ quý trọng và có ý nghĩa như thế, phải giữ cho đường đệ cùng đường muội. Con không thể nhận."

Trương thị nói: "Ta còn có. Thời điểm ta gả qua, cha mẹ ta biết rõ quản gia của ta không có bao nhiêu tiền, rất là đưa vài thứ làm của hồi môn."

Trần A Phúc vẫn không muốn nhận. Nàng nghe nói qua, Trần Thực không có tiền, dựa vào Trương thị bán đồ cưới mới mua căn nhà tiểu viện bọn họ đang ở hiện tại.

Hai người đẩy nửa ngày, Trương thị đều sắp rơi nước mắt, Trần A Phúc mới nhận lấy.

Trần Thực cười nói: "A Phúc cứ nhận lấy. Nhà Tam thúc dựa vào con ra phương pháp, hơn mười ngày liền lợi nhuận bằng bạc mấy tháng trước, còn leo lên quản sự lão gia phủ Tham tướng, cả một ít lưu manh vô lại hiện tại cũng không dám trêu chọc nhà ta. Về sau Tam thúc có tiền rồi, thì đổi căn phòng lớn, mọi người đến ở cũng được thoải mái. Chờ khi con thành thân, Tam thúc cho con thêm đồ trang sức đeo tay vàng."

Trần A Phúc cười tạ ơn.

Vương thị lại cười nói: "Bà bà và đại bá, quản gia ta, bọn họ đều nhớ tiểu thúc, kêu một nhà các đệ lễ mừng năm mới về Hưởng La thôn."

Trần A Phúc cũng cười nói: "Thời điểm lễ mừng năm mới, Tam thúc tam thẩm liền dẫn đệ đệ muội muội trở về chơi đi. Chỉ cần mình khống chế, không đến đại bá nương muốn nói thì nói. Lại nói, nội của con cũng sẽ giúp mọi người."

Nàng nói thẳng thắn, đều chọc cười tất cả mọi người.

Trần Thực cũng nói nhớ lão nương cùng đại ca, đến thời điểm nhất định trở về, cũng sẽ không bị Hồ thị nói nữa. Hắn nghĩ thông suốt rồi, tình nên trả cũng đã trả, không thể bởi vì Hồ thị thì hắn không đến bên cạnh kính hiếu lão nương.

Trần Thực so với Trần Danh khôn khéo hơn nhiều, sở dĩ bị Hồ thị gõ nhiều tiền như vậy, là vì vốn Hồ thị bên ngoài đối với Trần Thực không tệ, về sau muốn tiền đòi lấy vật gì quá đáng, Trần Thực vừa không tốt vạch mặt với mụ, lại muốn chú ý mặt mũi Trần Nghiệp. Mà Hồ thị không thích ma ốm Trần Danh, đã sớm lật mặt, cho nên Trần Danh biết rõ đức hạnh của mụ, cộng thêm nghèo, ngược lại không bị mụ nói gì.

Sáng sớm ngày hai mươi ba, trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần A Phúc liền rời giường. Đi đến phòng bếp, Trần Thực và Trương thị đã dậy bận rộn, bọn họ muốn nước sốt một ít đồ vật để Trần A Phúc mang đi. Trần A Ngọc cũng cầm lấy hai cái thùng lớn đi ra ngoài, hắn thay thế Trần Thực đi tửu lâu thu mua nội tạng gia cầm.

Trần A Phúc theo chân bọn họ nói vài câu, liền ngâm quả táo.

Trương thị cười nói: "A Phúc chính là khéo tay, đồng dạng nguyên liệu nấu ăn cùng biện pháp, chúng ta chính là không làm ăn ngon như A Phúc."

Trần Thực cười nói: "Đều giống nhau, thì làm sao còn có phân chia đại sư phụ tiểu sư phụ." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Trần A Phúc cười cười, rửa tay sau đó liền đi cung phòng, đóng cửa lại tiến không gian.

Trong không gian không có bóng dáng Kim Yến Tử, nàng liền hô một tiếng về phía trên cây: "Kim Bảo nhi, con đâu rồi?"

Một cái cửa sổ nhỏ hoàng kim hình tròn trong cành lá chui ra một cái đầu nhỏ, còn buồn ngủ hỏi: "Ma ma, sớm như thế gọi người ta làm gì nha?"

Trần A Phúc nói muốn một chút gỗ vụn Yến Trầm Hương làm táo ngọt cho Sở tiểu cô nương.

Kim Yến Tử nghe xong liền chui ra phòng hoàng kim, trong miệng lảm nhảm: "Thật sự là mệnh mệt nhọc, ngay cả ngủ cũng không yên tĩnh. Ma ma phải nhớ kỹ tình người ta, về sau ca hát cho người ta nhiều chút."

Nói xong, tiểu mỏ nhọn lại ngáp dài một cái, còn bay đến trên bờ vai Trần A Phúc lau miệng.

Trần A Phúc như nguyện dùng khăn dính một điểm nhỏ gỗ vụn Yến Trầm Hương ra không gian.

Phu thê Trần Thực làm một nồi lớn thịt heo nước sốt, sườn lợn rán, đậu chế phẩm cùng ngó sen. Còn cắt xong, chia làm ba chậu nhỏ, một chậu để bọn họ buổi trưa ăn ở trên đường, một chậu đưa cho Đường Viên, một chậu cầm về Trần gia.

Giờ Thìn qua, Khánh bá đến đón người. Mấy người Trần A Phúc mang Thất Thất và Hôi Hôi cáo biệt cùng người một nhà Trần Thực, đi Sở phủ.

Bên ngoài Sở phủ đã ngừng sáu chiếc xe ngựa, những xe này đều là muốn đi Đường Viên. Trần A Phúc giao cho La quản hai chậu món kho cùng một cái bồn lớn gạo nếp táo để ông dọn dẹp, lại nói muốn dừng một cái ở Lão Hòe thôn, nàng muốn ký hiệp nghị cho thuê ruộng cùng tá điền chỗ đó.

La quản sự sớm nghe La Phương đã nói qua chuyện này, nói, dù sao bọn họ cũng muốn ăn bữa cơm trưa ở trấn Quảng Hà, chỗ đó cách Lão Hòe thôn không xa, đến thời điểm đợi các nàng là được.

Cũng không lâu lắm, Sở Lệnh Tuyên liền ôm Sở Hàm Yên dẫn vài người bà tử, nha đầu từ hậu viện đi qua, trong tay Sở Hàm Yên còn cầm lấy một con rối Yến Tử cỡ nhỏ.

Nam nhân cổ đại rất ít người ôm hài tử, huống chi là ôm nữ nhi. Vị Sở đại nhân này bất cứ lúc nào tùy chỗ đều ôm nữ nhi, thật đúng là vị nữ nhi nô, có chút giống vị Bối Soái ái nữ như mệnh Mỹ quốc đời trước.

Thất Thất và Hôi Hôi vừa nhìn thấy Sở Hàm Yên thì thật hưng phấn, kéo giọng hô "Yên Nhi muội muội, Yên Nhi muội muội", Trần Đại Bảo cũng lớn tiếng chào hỏi: "Sở đại thúc, Yên Nhi muội muội."

Sở Lệnh Tuyên khẽ gật đầu một cái với Đại Bảo cùng Trần A Phúc, khóe môi còn ngoéo một cái.

Sở Hàm Yên ngơ ngác hai mắt nhìn Trần Đại Bảo cùng Thất Thất, Hôi Hôi, lại thong thả chuyển con ngươi sang Trần A Phúc.

Ttrong lòng Trần A Phúc lộp bộp một cái, nói thầm, đừng để cho ta ôm, ngàn vạn lần đừng để cho ôm...

Kết quả, Sở Hàm Yên hết lần này tới lần khác vẫn là hướng nàng đưa tay ra, "A" một tiếng, lại để cho nàng ôm.

Sở Lệnh Tuyên nghĩ đến lúng túng lúc trước, thấp giọng nói: "Khuê nữ, để phụ thân ôm."

Sở Hàm Yên trong đôi mắt to xinh đẹp lập tức tuôn ra sương mù hơi nước, miệng cũng quắt lên, ngơ ngác nhìn Trần A Phúc nói: "Điểu điểu... bay, điểu điểu... bay, di di..."

Sở Lệnh Tuyên không biết rõ vì sao nữ nhi vừa thấy được nữ tử này liền nói "Điểu điểu bay", nhưng nữ nhi có thể nói nhiều như thế, khiến hắn cao hứng dị thường. Đặc biệt là sẽ chủ động chào hỏi nàng, thân cận cùng nàng như thế, còn biết gọi nàng "Di di". ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Vừa nhìn đến nữ nhi chảy lệ, lại đau lòng muốn chết, bước qua vài bước chuyển Sở Hàm Yên tới Trần A Phúc.

Trần A Phúc nghe một tiếng "Di di" mềm mại, tâm cũng nhuyễn. Duỗi tay tiếp nhận hài tử, may là lần này hài tử không phải là ôm nghiêng, mà là đứng thẳng, trong lòng của mình cũng không có Yến Trầm Hương.

Sở Hàm Yên tiến vào ôm ấp của Trần A Phúc, liền ôm cổ nàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mũi dính sát ở trên bờ vai của nàng.

Trần A Phúc mới nhớ tới, cái chỗ kia bả vai của mình đúng là địa phương Kim Yến Tử cọ miệng buổi sáng. Nàng không kìm lòng nổi khen tiểu cô nương ở trong lòng, cái mũi nhỏ thật sự là quá thính.

Sở Lệnh Tuyên thấy khuê nữ không lại mất mặt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Để Trần A Phúc mang hai đứa bé đi ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Cô gái kia bóng lưng mảnh mai lả lướt, ôm một đứa kéo một đứa không nhanh không chậm đi về phía trước. Yên tỷ muội ôm thật chặt cổ nàng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn gần như đều vùi lấp ở trong gáy nàng. Đại Bảo kéo váy nàng, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn qua nàng...

Hết chương 107.