Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1231: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 43

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe mà sửng sốt một hồi lâu.

Tô Cổ nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô, cố gắng đè nén khóe môi đang muốn nhếch lên cười.

Quả nhiên, vẫn là có tiền mới tốt.

Tô Cổ chuyển dời tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Tô Tiểu Hoa ăn một miếng bánh kem.

Ân, ngon thật.

Xe chạy khoảng hai mươi phút.

Sau đó ngừng lại.

Ngoài cửa sổ xe thình lình hiện to ba chữ: Cục Dân Chính.

Chỉ thấy Tống Du Cảnh mặc một thân tây trang đi đến ghế phụ Tô Yên đang ngồi.

Mở cửa xe.

Hắn ngậm ý cười nhìn Tô Yên

"Tiểu Quai, có mang sổ hộ khẩu tới không?"

Tô Yên chớp chớp mắt, thành thành thật thật gật đầu.

"Có"

Hắn duỗi tay kéo người từ ghế phụ ra.

Cũng không buồn giải thích, lôi kéo Tô Yên đi vào bên trong Cục Dân Chính.

Nửa giờ sau.

Chờ hai người ra ngoài.

Trên tay mỗi người cầm một quyển sổ nhỏ màu đỏ.

Bìa sổ viết, chứng nhận kết hôn.

Tô Yên nhìn quyển sổ, lại nhìn nhìn Tống Du Cảnh.

"Kết hôn rồi sao?"

Hắn ôm lấy Tô Yên, cúi đầu nói

"Không muốn?"

Nói xong, cũng không chờ Tô Yên trả lời đã vội vàng nói

"Dù em có không muốn cũng muộn rồi. Chúng ta đã kết hôn, hơn nữa, anh sẽ không đồng ý ly hôn đâu."

Đôi mắt đen nhánh của Tống Du Cảnh nhìn chằm chằm vào Tô Yên, chờ cô phản ứng lại.

Tô Yên gật gật đầu.

"Em không nói là muốn ly hôn."

Nói xong liền cất quyển sổ đỏ kia vào trong túi xách.

Tống Du Cảnh nhìn cô vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu.

Nhịn không được hôn cô hai cái.

Sau đó liền bế người lên xe của mình.

Giẫm lên chân ga chạy thẳng về nhà.

Tô Cổ nhìn hai người họ đã đi.

Liền nói với tài xế

"Đi về nhà."

Xe chuyển động, nhanh chóng phóng về nhà.

Thời điểm Tô Cổ và Tô Tiểu Hoa vừa ra khỏi thang máy.

Liền nghe được ở cửa truyền ra âm thanh nhỏ nhẹ

"Ưm, anh từ từ, cửa còn chưa mở."

Là âm thanh của Tô Yên.

Giọng Tống Du Cảnh khàn khàn,

"Anh đợi em một năm, em còn muốn anh chờ??!"

Thanh âm vội vàng tràn ngập du͙© vọиɠ.

Sau đó, lúc mà Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa xuất hiện ở hành lang.

Liền nhìn thấy Tống Du Cảnh đè Tô Yên ở trên cửa mà quấn quýt hôn môi.

Ngay lúc đó, Tô Yên duỗi tay vuốt khoá cửa, lạch cạch một tiếng, cửa phòng liền mở ra.

Cô tay nhỏ lực mạnh, vội vàng lôi kéo Tống Du Cảnh vào trong phòng.

Bọn người Tô Cổ cũng chuẩn bị đi vào.

Liền nhìn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng giơ lên.

Ầm một tiếng, cửa phòng liền đóng lại.

Hai đứa trẻ đáng thương đứng ở trước cửa, đưa mắt nhìn nhau.

Tô Cổ cúi đầu hỏi Tô Tiểu Hoa

"Có chìa khóa không?"

Tô Tiểu Hoa lắc đầu

"Không có."

Trong phòng lửa nóng hừng hực, đứng ở trước cửa còn nghe thấy tiếng đồ vật rơi ở phòng trong.

Bọn họ biết làm sao bây giờ?

Chờ.

Bốn tiếng sau.

Sắc trời đã tối.

Rốt cuộc cũng chờ được Tống Cảnh Du mặc một thân áo tắm dài đi ra, lạch cạch mở cửa.

Đứa nhỏ Tô Tiểu Hoa đáng thương còn đang ngồi dưới đất.

Vừa nhìn thấy cửa nhà mở ra, nhanh như chớp liền chạy vào trong

"Yên Yên, Yên Yên!! Em mệt muốn chết rồi!!!"

Tô Tiểu Hoa định đi tìm Tô Yên để được an ủi.

Ai ngờ nó vừa kêu xong, cổ áo đã bị người túm lấy.

Sau đó buông ra.

Tống Du Cảnh mắt nhắm hờ, tư thế lười biếng, nước từ trên mái tóc đen nhỏ giọt chảy xuống.

"Ầm ĩ cái gì?"

Tô Tiểu Hoa vốn dĩ khó chịu vì phải chờ bên ngoài tận bốn tiếng đồng hồ.

Nhưng sau khi gặp Tống Du Cảnh liền héo.

Thành thành thật thật đứng ở chỗ đó, không dám nói thêm điều gì.

Tô Cổ đi vào.

Hắn liếc Tống Du Cảnh một cái.

Thanh thanh lãnh lãnh nói

"Nghe nói ngươi bị phong ấn, thế nên có thể lý giải vì sao vừa gặp được Yên Yên liền có thể vội vã thành cái bộ dạng này."