Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 709: Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 62

Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hoa một bộ người thật là ngốc mà.

Diệp Tiêu ở đằng kia nghe.

Tiểu Hoa như là mở ra máy hát, rốt cuộc có người có thể nghe nó nói chuyện.

"Ký chủ từ lần đầu tiên nhìn thấy người, liền đối với người nhất kiến chung tình.

Người nói cái gì, chủ nhân có phải trên cơ bản đều tiếp nhận hay không?

Ngay cả thân phận của người chủ nhân cũng đều tiếp nhận rồi.

Vô luận ngươi làm cái gì, chủ nhân đều sẽ không tức giận."

Diệp Tiêu nghe được thực vui vẻ, đặc biệt là câu Tô Yên nhất kiến chung tình với hắn kia.

Càng làm cho tâm hắn nhảy nhảy lên.

Tiểu Hoa lại nói

"Người phải nhanh khỏe lên để cùng chủ nhân có tiểu bảo bảo, Tiểu Hoa có thể giúp các người nuôi bé con nha."

Tiểu Hoa nhịn không được rốt cuộc nói đến vấn đề chính.

Bởi vì nó phát hiện, ký chủ giống như vô luận ở bất cứ vị diện nào đều sẽ không có con.

Nó thật vất vả mới có thật thể, nó muốn nuôi bé con cho ký chủ.

Diệp Tiêu sửng sốt

"Có tiểu bảo bảo?"

Tiểu Hoa gật đầu

"Đúng vậy, chính là chăm chỉ thực hiện nghĩa vụ phu thê, liền có thể có bảo bảo a."

Diệp Tiêu vừa nghe đến thực hiện nghĩa vụ phu thê, một khuôn mặt phiếm hồng.

Hắn cũng thực thích cùng Tô Yên thực hiện nghĩa vụ phu thê.

Thực thoải mái.

Cô cũng thực thoải mái.

Cô sẽ ôm hắn, như thế nào cũng không buông tay.

Hắn thực thích.

Nghĩ như vậy, Diệp Tiêu cảm thấy, chính mình phải cẩn thận dưỡng thương.

Chỉ có dưỡng thương tốt mới có thể.

Kết quả là, mỗi một ngày Tô Yên quay lại dò hỏi bác sĩ, đều sẽ được tin Diệp Tiêu phi thường phối hợp trị liệu.

Mà vết thương trên người hắn cũng ngày càng khỏi hẳn.

Một tháng sau.

Diệp Tiêu miệng vết thương đã cắt chỉ.

Lại ở bệnh viện ngốc hai ngày, xác nhận một chút, liền có thể về nhà.

Ngày này giữa trưa, Tô Yên theo lẽ thường đi vào bệnh viện.

Cơm nước xong, Diệp Tiêu lôi kéo tay Tô Yên không buông.

Một khuôn mặt đỏ bừng.

Tô Yên nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Diệp Tiêu tiến đến trước mặt Tô Yên, hôn cô một chút, sau đó nói

"Anh muốn cùng em thực hiện nghĩa vụ phu thê."

Tô Yên gật đầu

"Trên người của anh có thương tích."

Diệp Tiêu nghe lời này, người đã dính lại đây

"Anh đã khỏi, bác sĩ nói có thể."

Nói nói, liền đè Tô Yên ở trên sô pha.

Vốn dĩ Tiểu Hoa ở một bên ôm đùi, lập tức bưng kín hai mắt của mình

"Xấu hổ xấu hổ xấu hổ."

Nói xong, xoay người liền chạy tới sau bức màn.

Một trận hôn môi rơi xuống.

Tô Yên xem tư thế này của hắn, phỏng chừng sớm đã mưu đồ từ lâu.

Mà càng làm cho cô cảm thấy mới lạ chính là, từ trước đến nay hắn đều rất thẹn thùng.

Mỗi lần làm chuyện này, đều là một bộ dáng e thẹn, chờ Tô Yên phát hiện, chủ động nhắc tới.

Khó có khi hắn trở nên chủ động như vậy.

Hôn môi xong, cô nghi hoặc hỏi

"Sao lại chủ động như vậy?"

Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, nhắm mắt lại lông mi run rẩy

"Em đã nói, em sẽ dưỡng anh, sẽ không vứt bỏ anh, vô luận thế nào đều sẽ không."

Vừa nói, hắn vừa đỏ mặt cởϊ qυầи áo Tô Yên.

Mỗi một lần, Tô Yên nhìn thấy vẻ mặt của hắn sẽ luôn sinh ra hiểu lầm.

Cảm giác thực ngây thơ, nhưng mà chuyện đang làm thực đúng là ngược lại.

Cô câu môi đỏ một chút

"Anh có nguyện vọng gì sao?"

"Cái gì?"

"Anh có chuyện gì muốn làm không?"

"Có"

"Cái gì?"

Diệp Tiêu đỏ mặt ngẩng đầu nhìn cô

"Hy vọng em có thể đối tốt với anh."

Tô Yên dở khóc dở cười.

Cuối cùng vẫn là lên tiếng

"Được."

Giọng nói vừa dứt, cô hôn lên vành tai hắn.

Một cái hôn, Diệp Tiêu lập tức trở nên kích động.

Lực đạo cũng tăng, nháy mắt đè Tô Yên ở trên sô pha.

Giống như những lần trước.

Ái muội triền miên, nghiền chuyển nghiêng trở lại.

Thực mau, tại gian phòng bệnh này, hương vị nước sát trùng bị tìиɧ ɖu͙© át đi.

Bên trong truyền đến thanh âm, thật lâu không thôi.

Tiểu Hoa ngồi xổm trong góc, cũng là ngồi xổm thật lâu.