Edit: Tinh Niệm
Nghĩ như vậy, Hiên Viên Thanh trong lòng đều trở nên hưng phấn.
Lại lần nữa nâng chén rượu lên, uống một chén cạn sạch.
Lúc này, chỉ thấy Tô Yên bỗng nhiên đứng dậy, nói hai câu bên tai Vũ Văn Húc.
Sau đó liền rời đi.
Cơ hồ là không thể ức chế, Hiên Viên Thanh cũng đứng lên theo.
Hắn biết, đây là cơ hội duy nhất mình có thể cùng nàng đơn độc ở chung.
Nắm chặt tay, nhịn không được nhìn thoáng qua phương hướng Vũ Văn Húc.
Như là hạ định quyết tâm.
Tiếp đó, rời đi vị trí của mình.
Tô Yên đi làm gì?
Ưʍ... nàng ăn quá nhiều, trên bàn cũng đã đổi thức ăn đến vòng thứ ba.
Người khác đều không có ăn nhiều như vậy a.
Cho nên nàng muốn ra ngoài ngốc trong chốc lát, nghỉ ngơi một chút, sau đó lại trở về tiếp tục ăn.
Loanh quanh, liền đi tới Ngự Hoa Viên.
Ngự Hoa Viên mẫu đơn nở một đóa lại một đóa, đỏ tươi xinh đẹp cực kỳ.
Ánh trăng bao phủ xuống dưới, còn có thể ngửi được hương hoa nhàn nhạt.
Ân,... cũng thật dễ ngửi a.
Nghĩ như vậy, Tô Yên cong lưng xuống ngửi mùi hoa.
Hình ảnh này, ở nơi xa nhìn thấy, mỹ lệ cực kỳ.
Một bạch y nữ tử, tại đây hoa viên đầy hoa, rũ mắt tinh tế nhìn, cười nhạt.
Dưới ánh trăng, giống như tiên tử giáng trần.
Nhưng mà vị tiên tử này có chút kỳ lạ....
Chỉ thấy " tiên tử " đột nhiên mở miệng, một ngụm liền cắn hơn phân nửa đóa hoa mẫu đơn.
Cánh hoa rung rinh rơi xuống đầy đất.
Trên cành hoa mẫu đơn còn lưu lại một chút cánh hoa, ở trong gió lạnh hiu quạnh lay động.
Tô Yên nhắm hai mắt lại.
Tinh tế nhấm nuốt.
Ưm, hương vị thực bình thường a.
Giống với hương vị của hoa trong vương phủ.
Nàng đôi mắt quét bốn phía một vòng, ân, không có gì có thể ăn.
Cũng đã ở bên ngoài ngây người trong chốc lát, nên trở về tiếp tục ăn đi?
Nghĩ nghĩ, quyết định trở về.
Chỉ là chân còn chưa đi được hai bước, liền nhìn thấy có một người mặc y phục phiên bang đi tới.
Tô Yên không để ý, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà, người nọ lúc nhìn đến nàng, trước mắt sáng ngời.
Sau đó, liền đứng ở trước mặt nàng bất động.
Tô Yên cảm thấy không thể hiểu được, muốn vòng qua hắn.
Lại bỗng nhiên nghe được thanh âm nam tử kích động
"Tô Yên cô nương gần đây tốt không?"
Tô Yên nhìn hắn một cái, hmm... không quen biết.
Nàng chỉ tùy ý gật gật đầu, vòng qua hắn, đi vào một bên khác.
Mà nàng vừa đi, người nam tử lại càng thêm kích động.
Muốn duỗi tay kéo Tô Yên, mắt nàng chợt lóe, né tránh.
Nàng dừng bước chân lại, nghi hoặc
"Có việc?"
Hiên Viên Thanh đại khái không nghĩ tới nàng sẽ lãnh đạm như vậy.
Sau khi tổ sắp xếp lời nói một lúc, một bàn tay che trước ngực, một bàn tay đặt ở sau người, thực hiện lễ nghi xin lỗi với Tô Yên.
"Cô nương, ngày đó ta thực cảm thấy có lỗi với nàng. Xác thật là ta vô ý, cũng không biết con rắn đó là của nàng."
Nhắc tới rắn, Tô Yên liền nghĩ ra.
Chính là người này, bắt Tiểu Hồng vào trong túi, đập nó lăn qua lộn lại.
Không chỉ như thế, còn như không hiểu tiếng người, một hai phải bẻ răng cửa của Tiểu Hồng.
Tô Yên khẩu khí bình đạm
"Ân, ngươi xin lỗi, ta nhận."
Lời nói vừa dứt, liền muốn đi.
Nhưng, vị này... tựa hồ cũng không muốn cho nàng đi.
Thế cho nên một chút đã ngăn ở phía trước nàng.
"Cô nương chớ có vội đi, ta chỉ là có nói mấy câu muốn nói với cô nương."
Tô Yên nhìn hắn, nhíu nhíu mày.
Đồ ăn sắp lạnh rồi a.
Nàng vẫn là càng thích ăn nóng hơn.
"Mau nói."