Tại một bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu thành phố S, ánh đèn chùm lấp lánh phản chiếu lên những bộ váy lộng lẫy và những bộ vest chỉnh tề. Những doanh nhân thành đạt, chính khách, và người nổi tiếng đều tụ họp, cùng nâng ly, cùng thảo luận về những thương vụ triệu đô.
Ở một góc xa, Lãnh Hoàng Phong, tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh Thị, người đàn ông quyền lực nhất thành phố S, đứng trầm lặng giữa đám đông. Với bộ vest đen vừa vặn, khuôn mặt điển trai góc cạnh và đôi mắt sắc lạnh, anh thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng trái với vẻ ngoài hoàn mỹ ấy, Hoàng Phong chưa bao giờ thích những bữa tiệc xã giao như thế này.
“Lãnh tổng, lâu rồi mới gặp.” Một giọng nữ quyến rũ vang lên, Lê Kỳ Mẫn, nữ doanh nhân trẻ tuổi và cũng là đối tác cũ của anh, cầm ly rượu bước đến.
Hoàng Phong nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, khẽ nâng ly đáp lại nhưng không mặn mà tiếp chuyện. Anh không để tâm đến những người phụ nữ luôn tìm cách tiếp cận mình.
Khi ánh mắt anh lướt qua đám đông, bỗng dừng lại ở một dáng người nhỏ nhắn nhưng vô cùng cuốn hút. Một cô gái với mái tóc dài uốn nhẹ, mặc chiếc váy đỏ ôm sát khoe trọn đường cong mềm mại. Cô đang đứng trò chuyện với bạn mình, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim anh khẽ rung động một nhịp.
“Cô gái đó là ai?” Hoàng Phong khẽ hỏi trợ lý bên cạnh.
“Cô ấy là Hoàng Ngọc An An, vừa từ nước ngoài trở về. Cô ấy có bằng thạc sĩ kinh tế, từng làm việc ở một công ty tài chính lớn.”
Cái tên này khiến anh khẽ nhếch môi. Một người phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ nhưng lại mang khí chất trí tuệ?
Tuy nhiên, anh cũng không quá để tâm, chỉ xem như một sự thoáng qua.
Đến khi bữa tiệc gần tàn, Hoàng Phong cảm thấy hơi ngột ngạt, liền bước ra ngoài. Khi đi ngang qua khu vực hành lang vắng người, anh bỗng nghe thấy một giọng nói yếu ớt:
“Cứu… tôi…”
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn lại. Một bóng dáng mảnh khảnh đang lảo đảo tựa vào bức tường. Khuôn mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, hai mắt mơ màng như mất kiểm soát.
Là cô gái ban nãy, Hoàng Ngọc An An.
Ánh mắt anh trầm xuống. Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô đã bị bỏ thuốc.
Không kịp suy nghĩ nhiều, anh bước nhanh đến, vòng tay ôm lấy cô khi cô sắp ngã xuống. Cơ thể cô mềm nhũn, cả người run rẩy như thể đang chịu đựng cơn nóng trong người.
“Cô uống gì vậy?” Anh hỏi, giọng trầm thấp.
An An không thể trả lời, chỉ khẽ rên lên một tiếng.
Những tên đàn ông háo sắc ở gần đó nhìn sang, ánh mắt thèm thuồng. Hoàng Phong lập tức nhận ra tình huống nguy hiểm. Không do dự, anh bế thốc cô lên, đi thẳng ra xe của mình.
Lên xe, anh ra lệnh cho tài xế lái đến khách sạn gần nhất.
An An trong vòng tay anh không ngừng vặn vẹo, bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy áo anh, hơi thở dồn dập. Cô hoàn toàn mất kiểm soát.
Hoàng Phong nhìn cô, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Đêm nay… có lẽ sẽ là một đêm khó quên.
Trong căn phòng sang trọng, Hoàng Ngọc An An cảm nhận được hơi lạnh của điều hòa, nhưng cơ thể cô lại như bị thiêu đốt.
Cô vặn vẹo thân mình, cánh môi đỏ mọng vô thức khẽ rêи ɾỉ.
Lãnh Hoàng Phong đứng bên giường, ánh mắt tối sầm lại. Anh đã gọi bác sĩ nhưng thuốc trong người cô quá mạnh, cách duy nhất để giải là…
Cô cắn môi, bàn tay nhỏ bé vô thức kéo lấy cổ áo anh, hơi thở gấp gáp.
“Làm ơn…”
Một lời cầu xin vô thức.
Dây thần kinh lý trí của Lãnh Hoàng Phong hoàn toàn đứt đoạn.
Anh cúi xuống, môi chạm vào đôi môi mềm mại của cô. Một nụ hôn vừa dịu dàng vừa chiếm đoạt.
Quần áo bị cởi bỏ từng chút một. Làn da trắng mịn của cô như đang phát sáng dưới ánh đèn mờ ảo.
Từng động tác chậm rãi nhưng đầy sức mạnh, mỗi nơi anh chạm vào đều để lại những dấu vết mờ ám.
Cô run rẩy dưới thân anh, từng tiếng thở gấp, từng cái siết chặt, như thể khiến cả hai hòa vào nhau trong đêm định mệnh ấy.
…
Sáng hôm sau.
Khi Lãnh Hoàng Phong tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Anh đưa mắt nhìn xuống tấm chăn xộc xệch, vết tích đêm qua vẫn còn đó, nhưng người con gái ấy đã biến mất.
Bàn tay anh nắm chặt lại khi nhìn thấy một xấp tiền đặt trên bàn cùng tờ giấy nhỏ:
"Xem như một đêm vừa rồi chỉ là giao dịch."
Mắt anh tối sầm, một tia lạnh lẽo hiện lên đáy mắt.
“Giao dịch?”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, mang theo chút nguy hiểm.
Cô gái này… đúng là gan lớn thật!