Chương 1
Xuống núi tìm kiếm đáp án của câu hỏi ‘Tình thị hà vật’, con thỏ cứ dài dòng nói mãi. Thời điểm trước, hắn là một con thỏ trắng bình thường, hắn cư ngụ trên một ngọn núi cao, ngọn núi cao này có một ngôi chùa, hương khói rất nhiều. Lúc này, trừ thời gian đi kiếm ăn, hắn liền thích nhất ngồi xổm trên bãi cỏ gần thềm đá. Trừng mắt nhìn người tới dâng hương tạ lễ thần linh, nhiều người có nhan sắc như hoa, thật sự là cảnh đẹp ý vui.Còn nhớ rõ có một lần bị thợ săn đuổi theo, vì chạy trối chết, kết quả nhảy tới thềm đá cao, vừa lúc một tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa ôn nhu đi qua nơi đó, nhìn thấy hắn liền ôm hắn vào lòng, vừa vuốt ve bạch mao của hắn vừa dùng thanh âm như xuân phong khen hắn đáng yêu, cuối cùng còn thay hắn đuổi thợ săn kia đi. Lúc ấy hắn cảm thấy mình là con thỏ hạnh phúc nhất thế gian này, hắn quyết định hảo hảo báo đáp tỷ tỷ xinh đẹp, vì thế liền dùng đầu và móng vuốt của mình cọ ngực của tỷ tỷ xinh đẹp. Đến lúc tỷ tỷ đưa hắn bỏ vào bụi cỏ, hắn vẫn lưu luyến cảm giác mềm mại kia.
Con thỏ tinh nghĩ đến đây, siết chặt tay lại, đúng vậy, lúc này hắn đến nhân gian, nhất định phải tìm một non xanh nước biếc, tốt nhất tìm được một mỹ nữ tỷ tỷ cùng hắn thử nghiệm tình yêu. Nếu có chuyện tình giống như Hứa Tiên và Bạch nương tử, không phi tiên hắn cũng không hối hận!
Hắn tự lầm bầm mình là con thỏ tinh có tình có nghĩa, tuyệt đối sẽ không phụ mối tình thắm thiết của mình và tỷ tỷ xinh đẹp.
Đám mây dừng lại là một nơi náo nhiệt phồn hoa, con thỏ tinh nhìn kỹ, phát hiện nơi đây non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, vì thế hắn rất vừa lòng, hạ mây dừng lại ở một rừng cây không người.
“Trước hết phải cho mình một cái tên.” Hắn thì thào tự nói, ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn ở hướng tây, đột nhiên nhớ tới cung nguyệt. Con ngươi xoay động, quyết định giả danh là Cư Nguyệt, giống như con thỏ trên mặt trăng, hắn chân thành hy vọng mình vận mệnh tốt, cũng tìm được Hằng Nga tỷ tỷ xinh đẹp.
Ra khỏi rừng cây, dọc theo đường nhỏ đi vào thành, rốt cục Cư Nguyệt đứng trước cổng thành đã đóng.
Lúc này là thời gian lên đèn rực rỡ, Cư Nguyệt đứng trên đường cái, thầm nghĩ thành thị thực phồn hoa, ban đêm mới có nhiều người thường xuyên lui tới. Chính là.. Nhiều người như vậy, làm sao biết các tỷ tỷ xinh đẹp tụ họp ở đâu?
Hắn bước từng bước, trong lòng chẳng thể nén giận, làm gì mà phải thực hiện quy định không sử dụng phép thuật, sẽ chẳng cần nhảy loạn cả lên, chỉ cần động hai ngón tay một phen, liền biết mỹ nữ ở đâu?
Ngay lúc đứng dưới trăng tự nói thầm, bỗng nhiên xuất hiện một lầu các xa xa, tiếng đàn ẩn ẩn, uyển chuyển du dương vô cùng
Trong lòng Cư Nguyệt vui vẻ, thầm nghĩ, tiếng đàn như vậy, nam tử thô lỗ tuyệt đối không thể tấu, nhất định là một vị nữ tử khuynh quốc khuynh thành. Lúc trước còn do dự vì không có tiền, lúc này hắn nhắm ngay hướng có tiếng đàn mà chạy tới.
Đến lúc tới nơi, cảnh tượng trước mắt làm con thỏ tinh kích động, chỉ thấy một số nữ tử xinh đẹp ẩn hiện trên lầu cao tráng lệ lầu, trong đại sảnh, tuy rằng cũng có một số nam nhân làm hắn không vừa ý, nhưng lúc này không phải lúc đố kỵ. Cư Nguyệt hưng phấn, trong lòng sinh ra vạn ý nghĩ hào hùng, không thèm hỏi thăm nơi này là đâu, liền ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi vào.
Vừa vặn tú bà kỹ viện đang tiếp đón khách nhân, thấy con thỏ tinh, hai mắt sáng ngời, vặn vẹo vòng eo không hề mảnh khảnh tiến lên giữ chặt Cư Nguyệt, la lớn:
“Tiểu tử hảo tuấn tú, các cô nương tiếp khách “
Ngay say đó, ‘Phần phật’ một tiếng, giống như một đám ong mực thấy một đóa hoa, Cư Nguyệt bị bao vây, vô số cánh tay trắng nõn phấn nộn kéo áo hắn, cảm xúc mềm mại khiến máu mũi Cư Nguyệt suýt chút nữa chảy ra.
“Ta muốn đến chỗ tỷ tỷ đánh đàn.”
Tiếng đàn lại vang lên, kéo tâm hồn đang muốn lâng lâng của Cư Nguyệt về. Sau đó hắn nghe được tú bà cười một cách quái dị: “Nga, tiểu công tử thật biết nhìn hàng, tuổi còn nhỏ đã hiểu biết, khí chất và ăn mặc của ngươi không tầm thường, Tiền Thăng, dẫn hắn đến chỗ Bích Thược, dù sao hôm nay nàng cũng không tiếp khách, ta không tin nàng nhẫn tâm cự tuyệt tiểu công tử xinh đẹp đáng yêu như vậy.”
Tâm Cư Nguyệt đều hô lên mấy chục đời tổ tông, nhìn ngươi như thế mà dám nói ta tuổi nhỏ. Nhưng hắn không thể nói mấy lời này. Đùa, hắn không muốn bại lộ thân phận lão yêu ngàn năm. Nếu tỷ tỷ đánh đàn nghe được mình là con thỏ ngàn năm, chỉ sợ sẽ ném hắn ra ngoài cửa sổ. Hắn đang nghĩ, chợt nghe tiếng đáp ứng của nam nhân tên Tiền Thăng, sau đó một bàn tay to chen vào đám người kéo hắn ra ngoài.
Tiền Thăng vừa dẫn hắn lên lầu vừa nói: “Tuy tiểu Thư Bích Thược của chúng ta khó tính, nhưng nàng thích nhất hài tử đáng yêu, công tử bộ dạng xinh đẹp như thế, tuổi lại còn nhỏ, chỉ cần nói một hai câu dễ nghe, không chừng sẽ lấy được tâm của Bích Thược cô nươn, được nghe vài khúc đàn. Nhưng, ngươi phải nhớ, ngàn vạn lần không thể ở trong phòng nàng qua đêm, nếu không ngày hôm sau, bộ dáng của ngươi đảm bảo không ai nhận ra, đến lúc đó đừng nói Tiền Thăng không dặn dò trước a.”
Tâm Cư Nguyệt sao còn để ý, hắn đang tưởng tượng đến bộ dáng xinh đẹp của tỷ tỷ đánh đàn.
Khang Kiện kỳ thật không thích thanh lâu, tuy có đôi khi y cũng đến nơi này giải quyết nhu cầu, nhưng có lẽ do tính cách lãnh khốc vô tình và xuất thân phú quý, y khiến biết bao nữ tử có tình ý mãnh liệt, cố gắng lấy lòng y dù việc khó như lên trời, thường nhân chẳng ai có thể bằng y về tiền tài, quyền lực, cũng chẳng ai có gương mặt anh tuấn khuynh đảo nữ nhân và biểu tình ngàn năm băng đá như y, khiến y dễ dàng nắm giữ tâm tư của tất cả hoa khôi thanh lâu – trừ hoa khôi kỳ quái Bích Thược kia.
Nhưng, Khanh Kiện không phải loại người này, thủ đoạn mềm mỏng đối với nàng nửa điểm cũng không tác dụng, nếu Bích Thược không chịu hiến thân, y cũng lười theo đuổi. Cho nên khi vừa nghe nói khách đến từ Cẩm Nguyên Quốc thiết yến ở Cẩm Tú lâu, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng bất giác lại thoải mái, cũng chỉ là một thanh lâu, vì bọn họ coi trọng Bích Thược, đi xem thì có gì ngại?
Y không ngờ khách đến từ Cẩm Nguyên Quốc có thể uống rượu, tửu lượng của y không tệ, nhưng không chịu nổi bọn liên tiếp chúc, cũng may khế ước đã hoàn thành thuận lợi.
Đã có hơn ba phần say, y không chịu nổi nữa, đang định đứng dậy cáo từ thì thấy người hầu Tiểu Tứ đã say đến mức nằm lăn ra đó. Y không hề nề hà, hướng tú bà chuẩn bị một gian phòng nhưng không gọi cô nương tới.
Cho tới giờ, cái gì y cũng muốn tốt nhất, nếu không thà rằng không cần, mà cũng thực rõ ràng, Bích Thược kiêu ngạo, dù mạnh tay hay mềm mỏng, nàng cũng không chủ động, cho nên Khanh Kiện không gọi cô nương qua đêm ở kĩ viện.
Canh bốn, Khanh Kiện cảm thấy khó ngủ nhìn tiểu tư bên cạnh vẫn ngủ như lợn chết, y chậm rãi ra khỏi phòng, định múc nước rửa mặt.
Kỹ viện hoạt động vào đêm, nên lúc canh bốn, không còn nô tài hầu hạ. Khang Kiện bước dọc theo hành lang dài, vẫn không thấy cái bóng của bất kì ai, y lắc đầu, thầm nghĩ, đi nữa cũng không có người, y xoay người trở về.
Bỗng nhiên “Phanh” một tiếng, hàng lang phía đông, một gian phòng mở ra, sau đó một bóng người nho nhỏ chạy như điên ra, miễn cưỡng xem là nho nhỏ, vì người nọ có chút nhỏ hơn y. Y thấy tiểu hài tử với mái tóc đen nhánh nhắm hướng mình, vừa chạy vừa khóc lớn: “Bích Thược tỷ tỷ, ta sẽ mang bạc tới…ô ô ô…Ngươi đừng… Tới gần ta”
Khang Kiện hít lãnh khí, nhìu mày nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp từ trong phòng đuổi tới đây. Vừa cười khanh khách vừa nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, không sao, tỷ tỷ không cần bạc của ngươi.”
Động tác và ngôn ngữ vô cùng phóng đãng, thân thể nàng toát lên khí thế nhưng lại phong tình vạn chủng, không ai xinh đẹp bằng. Khang Kiện trầm xuống, thầm nghĩ, quả nhiên là Bích Thược, nhưng nàng truy đứa nhỏ này làm gì? Không lẽ bức nó làm chuyện gì bất lương sao? Chắc không, nghe nói Cẩm Tú Lâu khách rất đông, nữ tử bán mình đều là tự nguyện, không có người nào ép buộc, vậy là chuyện gì?
Một lúc sau, Bích Thược cũng thấy y, cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ đột nhiên cười to, nói với con tinh đang lạnh run phía sau y: “Tiểu Nguyệt nguyệt, ngươi không đến chỗ tỷ tỷ sao? Nói cho ngươi biết, tỷ tỳ là con cọp cái! Nhưng người đang đứng trước ngươi, là kẻ ăn thịt người không phun xương, ác lang đó nga.”
Cọp cái? Thật là vũ nhục lão hổ quá đi, trong lòng Cư Nguyệt phẫn hận và bất bình vô cùng. Nghĩ đến lão hổ tinh, ở trên núi cũng là kẻ phúc hậu, còn thường xuyên bị ta trêu đùa, lão hổ như thế, ôn nhu hơn hẳn cọp cái! Thật không biết vì sao nữ tữ nhân gian lại hung hãn thế kia.
Sắc mặt Khang Kiện có chút đen, Bích Thược này thực không phúc hậu, nàng cự tuyệt y, y cũng không trả thù, thế mà nàng lại ‘khen’ y như vậy. Ác lang cũng đem ra ví von. Y ngẫm lại, nàng ta cũng tự xưng mình h là cọp cái?
Vừa định rời đi, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân. Ngay sau đó xuất hiện thanh âm hoảng loạn: “Ôi tiểu công tử, sao ngươi lại thành thế này, ta nói ngươi đừng ở phòng Bích Thược qua đêm, sao lại không nghe ta?”
Y quay lại, chỉ thấy mười mấy cô nương và tú bà vây quanh y. Ánh mắt vô cùng thân thiết nhìn đứa nhỏ bên người. Cũng có vài ánh mắt lén lút liếc nhìn y, nhưng y vờ như không thấy gì.
Khang Kiện vốn tưởng đứa nhỏ này là người hầu của kĩ viện, nhưng không ngờ đây lại là khách, kinh hãi nhìn về phía Cư Nguyệt, chỉ thấy Cư Nguyệt giả vờ ho một tiếng, thanh cổ họng, vươn bàn tay trắng, ngón tay thon dài vỗ trán vài cái, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh: “A không sao cả, các ngươi đừng lo lắng, Bích Thược tỷ tỷ rất tốt, chúng ta cùng nhau tạo kiểu tóc mà thôi “
Đứa nhỏ này thật thú vị. Khang Kiện mỉm cười, vừa định rời đi chợt nghe tú bà nói với Bích Thược: “Sao ngươi có thể lãng phí như vậy, hắn chưa đưa ngươi bạc….”. Không đợi nói xong, Bích Thược cười khanh khách: “Ma ma, hắn không có tiền, muốn đem mình bán cho ta, kết quả, vừa mới bắt đầu, hắn đã không chịu.” Nàng đi về phía trước vài bước, dáng điệu xinh đẹp: “Tiểu quai quai, hiện tại ngươi bán cho ta vẫn còn kịp a, dù sao ban ngày ta chỉ ngủ thôi, sẽ không ngoạn ngươi”. Nói xong còn cố ý liếc mắt đưa tình với Cư Nguyệt.
Hai mắt Cư Nguyệt lập tức sáng lên, kêu vui mừng một tiếng, định tiến đến, vô tình va phải lưng Khang Kiện. Nhưng hắn không giận, bởi vì va chạm này làm hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, cách đó không xa là nữ tử vô cùng xinh đẹp, có thể so với yêu nghiệt xà tinh, nhưng hắn không có bạc tuyệt đối không thể tiếp cận a.
Chính là bạc, một ngàn năm hắn không rời khỏi Vu Ẩn sơn, hiện tại không biết bạc có hình thù gì, hơn nữa không thể sử dụng pháp lực. Cư Nguyệt suy nghĩ, vừa nhấc mắt, đang muốn rời khỏi Khanh Kiện, chợt trong đầu hắn nảy sinh một ý tưởng, sao mình không bán cho nam nhân này, đúng vậy, vừa nhìn đã biết y là kẻ có tiền, hẳn nha hoàn tỷ tỷ trong nhà cũng rất được, buôn bán có lời,mình có thể tới nơi này, cũng không bị Bích Thược tỷ tỷ làm tóc.
“Vị đại gia này, ngươi nguyện ý thu lưu ta được không? Ta hiện tai không thân không thích, nếu ngươi không thu lưu ta, ngày mai ta sẽ lưu lạc đầu đường”. Cư Nguyệt chớp đôi mắt to nhìn Khang Kiện, đầy chờ mong, trong long có chút lo lắng: ở trong hoàn cảnh này lại không rơi được nước mắt a, trong long con thỏ tinh nguyền rủa chính mình.
Khang Kiện hờ hững đánh giá hắn vài lần, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu ngươi muốn bán mình cho ta, mọi chuyện đều do ta sai bảo, ngươi làm được không?”
Nghe như thế, Cư Nguyệt ngẩn người, không ngờ nam nhân thoạt nhìn khôn khéo lại phi thường lãnh khốc, một lời liền thu nhận chính mình.
Thấy nam hài không có phản ứng hồi lâu, Khang Kiện hơi mất kiên nhẫn, đang muốn xoay người rời đi thì thấy con thỏ tinh giữ chặt góc áo, mừng rỡ nói: “Đương nhiên là được, công tử, nếu ta làm người hầu của ngươi thì tất nhiên phải nghe ngươi sai bảo.” Hắn lập tức vào vai diễn, năng lực thích ứng còn hơn lão hổ tinh nhiều lần.
Khang Kiện không hiểu vì sao y lại thu nhận Cư Nguyệt, xem tiểu tử kia, rõ ràng không phải người có thể làm việc, mà y đâu thiếu người hầu, tuy bộ dáng hài tử này xinh đẹp, nhưng y không phải là người thích nam sắc, chỉ có thể giải thích là, bản tính thiện liên tận đáy lòng hắn tự dưng bộc phát.
Nghĩ đến đây, Khang Kiện khinh thường cười cười: thiện lương? Hóa ra y còn bản tính này a…… “Được rồi, vậy theo ta, ta là Khang Kiện. Về phủ rồi lập khế ước bán mình của ngươi.” Y nói xong, bảo nô tỳ kêu Tiểu Tứ mang nước lên rửa mặt chải đầu cho y, ngay cả điểm tâm cũng không ăn ở Cẩm Tú Lâu, mang theo Tiểu Tứ và Cư Nguyệt ly khai.
Phía sau đoàn người Khang Kiên, Bích Thược ai oán kêu to: “Xú nam nhân, ngươi dám đem người đi, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ không để yên cho ngươi”.
Khang Kiện lạnh lùng cười, nếu đem sự uy hϊếp của nữ nhân này để trong lòng, y sẽ không là Khang Kiện. Quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ, thấy hắn trầm tư nhìn chằm chằm Cư Nguyệt, Tiểu Tứ đang khó hiểu, vì sao hôm qua uống rượu ngủ một giấc, tỉnh lại liền phát hiện bát cơm bị đoạt đi một nửa.
Khang Kiện dễ dàng đọc được tâm tư của hắn, cũng không để ý tới, quay lại nhìn Cư Nguyệt, tóc hắn buông ra, tựa như hắc sa, thẳng đến thắt lưng, càng phát ra sắc thái như mĩ như ngọc.
Trong lòng Khang Kiện âm thầm tán thưởng: “Quả nhiên vẻ ngoài của Cư Nguyệt tốt hơn Tiểu Tứ.”
Ba người đi trên đường cái, mỗi người mang một tâm tư, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập phía trước, trong nháy mắt sẽ đến, mọi người bối rối chạy trốn, Khang Kiện nhíu mày, thầm nghĩ ai lớn mật như vậy, giữa ngã tư đường phồn hoa đông đúc lại phóng ngựa chạy như điên, nếu gây chết người thì sao? Y không nôn nóng, muốn ngăn cản con ngựa, hảo hảo giáo huấn một phen, thì thấy Cư Nguyệt nhảy dựng lên mở hai tay che trước người mình, bộ dạng trung thành hộ chủ hét lớn: “Công tử đi mau, ta ở đây thay ngươi cản ngựa điên”.
Giọng nói của hắn thật sự vang dội, mọi người tránh hai bên đường ngơ ngác nhìn hắn, Khang Kiện cũng ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt Tiểu Tứ nhìn hắn càng thú vị, vừa ngốc lăng lại vừa không dám tin. Trong lòng Cư Nguyệt đắc ý, nói với Tiểu Tứ: “Ngươi đi theo ông nội ta hảo hảo học đi, thái độ làm nô bộ là phải như vậy, biết thời điểm nào nên phấn đấu quên mình, mới có nhiều phần thưởng, nga, đương nhiên ngươi là người thường, không có năng lực bảo vệ mình, cũng không có gì đáng trách, hiện giờ ta đang ở đây, ha ha ha….”.
“Ngươi đang làm gì, tự sát phải không?” Bỗng dưng nghe Khang Kiện rống to, Cư Nguyệt hồi phục tinh thần, chỉ thấy con ngựa kia đã tới nơi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khang Kiện kéo hắn ra phía sau, tay kia nhanh như chớp bắt lấy đầu ngựa, nhảy lên, nhất thời ngựa vùng vẫy, nhưng cuối cùng đấu không lại khí lực của Khang Kiện, dần dần an tĩnh.
Cư Nguyệt trấn tĩnh lại, quay đầu về phía Khang Kiện, chỉ thấy mặt y xanh mét, nhìn mình hét lớn: “Ngươi không cần ngu ngốc thể hiện, bị ngựa đạp mà đùa được sao? Liền đi đời nhà ma”. Ngẫm lại tình hình vừa rồi mà cảm thấy sợ, y chỉ nhìn thấy tiểu tử kia hướng về Tiểu Tứ mà hắc hắc cười, ngay cả ngựa gần trong gang tấc cũng không biết, còn nói thay mình cản trở ngựa điên.
“Ngươi rống cái gì? Ta hảo tâm vì ngươi mà?” Cư Nguyệt thực ủy khuất, liền rống lên, rống xong rồi mới nhớ mình đang là nô tài, vạn nhất người này không cần mình thì sao? Nói thật, mình sơ suất quá, hắn biết nói mới chỉ một ngàn năm, sao biết ngựa có tốc độ này đâu?
Năm đó hắn và mã yêu mới biết nhau, tên kia cũng không chạy nhanh như thế a!
Tiểu Tứ vỗ vỗ ngực, cười hì hì tiến lên: “Nga, công tử, hắn chỉ là đứa nhỏ thôi, muốn ở trước mặt chủ tử biểu hiện một chút cũng không có gì”. Nói xong hắn đến trước mặt Cư Nguyệt: “Nhưng Cư Nguyệt, ngươi nên nhớ kĩ, thời điểm bảo hộ gia, ngàn vạn lần đừng phân tâm”.
Hắn nói thành khẩn, nhưng Cư Nguyệt vẫn thấy hắn vui sướиɠ khi người gặp họa.
Cư Nguyệt đảo mắt, không thèm chú ý đến hắn, trong long thầm tính toán. Còn nhiều thời gian, để xem, rốt cuộc ai là người được sủng ái đến cùng.