Chương 8
“Miêu Nhi, ngươi rốt cục cũng chịu lên đây?”“Bạch huynh! Ngươi say!”
“Tửu lượng của Bạch gia gia không thấp như thế! Đang suy nghĩ còn mấy đêm nữa ngươi mới ra đây! Không nghĩ tới Miêu Nhi ngươi một chút kiên trì cũng không có…”
“Bạch huynh…”
“Ân?”
“Ngươi mỗi đêm ở nóc nhà Triển mỗ uống rượu, sẽ không phải là muốn Triển mỗ ra cùng ngươi uống rượu đấy chứ?”
Bạch Ngọc Đường xoay người nhìn y, lộ ra một nụ cười tà khí, “Vậy ngươi bồi Bạch gia gia hảo hảo đánh một trận!”
Nhẹ nhàng nhăn lại làn mi đẹp, gương mặt nguyên bản cười khẽ, trong nháy mắt u ám xuống. “Bạch huynh! Hà tất làm cái việc tranh khí phách vô nghĩa này?”
“Ngũ gia lại không cảm thấy vô nghĩa! Miêu Nhi! Ngươi luôn nhăn đầu mi, cũng không sợ già sao?” Không biết sao, vốn là một câu chế nhạo, nhưng sau khi nhìn thấy y lộ ra nụ cười khổ, cùng tản ra u buồn liền biến thấp ngữ điệu, trong lòng cũng khẽ đau theo, một câu nói đến lời cuối cùng, không tự kìm hãm được mà mềm đi.
“Bạch huynh!! Hoàng thượng đã miễn cho ngươi tội trộm tam bảo, vì sao còn ở lại Biện Lương?”
“Miêu Nhi! Vậy ngươi biết rõ xuất xứ của rượu trong tay ta mỗi đêm, vì sao một chữ cũng không đề cập tới? Cũng không bắt ta?”
“…”
Khuôn mặt mỉm cười tức giận, đôi môi hơi mỏng, đôi mắt so với trăng sáng trên trời còn trong suốt hơn. Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, vô ý thức nâng lên vò rượu trong tay, lại phát hiện trong vò trống không, ngẩng đầu, lại đối diện cặp mắt đào hoa cười khẽ kia, trái tim không khống chế được mà càng nhảy càng nhanh, nuốt xuống nước bọt, miễn cưỡng trấn định lại tâm thần! Rũ xuống làn mi. (Hix, ko phải đâu nha~~, sao Miêu Nhi lại ‘ngã’ trước a~~~! T^T)
Nửa ngày không chờ được đáp án, Bạch Ngọc Đường nâng thân lên, đã thấy Triển Chiêu bên cạnh, một gương mặt nhiễm lên đỏ ửng hiếm thấy, hiếu kỳ mà tới gần y, đã thấy đôi mắt luôn luôn trong suốt kia hiện lên một tia mê hoặc, trong chớp mắt liền mất, nhanh đến mức tựa hồ chỉ là ảo giác!
“Miêu Nhi! Bộ dáng ngươi uống say… thực sự là đáng yêu nha!” Thấp trầm mà cười khẽ, tiến đến bên tai người nọ.
Lại cảm giác gió nhẹ lướt qua, người ban nãy còn bên cạnh đã đứng vững dưới đất.
“Miêu Nhi! Ngươi đi đâu?”
“Nên ngủ, Triển mỗ ngày mai còn có việc, không phụng bồi!” Dừng lại, “Ngày mai Triển mỗ không trở về, Bạch huynh ở đây uống rượu, nếu mệt mỏi có thể tùy ý tìm gian phòng nghỉ ngơi!”
“Thật là mèo keo kiệt!” Bĩu bĩu môi lầm bầm, lần thứ hai nằm trở lại! Bất quá lần này ngược lại không còn thanh âm bình rượu rơi xuống!
Triển Chiêu trong phòng lại thế nào cũng ngủ không được, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, trái tim không khỏi thấp thỏm lên! Vừa vui mừng, lại vừa kinh hoảng. Một khi nhắm mắt lại, liền thấy đôi mắt đào hoa mỉm cười của người nọ, đôi môi khẽ mỏng, dẫn theo ba phần tà khí, thần thái phi dương mà khắc ở trước mắt. Lặp đi lặp lại, trong bất giác, trời đã sáng.
Sớm thức dậy, ra khỏi cửa phòng, vô ý thức nhìn về phía nóc nhà, trống không, sớm đã không còn bóng người, cúi đầu, tự giễu mà cười.
Lại thấy Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán, một đám ôm một đống đồ dùng hằng ngày, đang len lén chuồn đi hướng hai bên!
Hiếu kỳ mà hô hoán một tiếng, tứ đại hộ vệ lại sợ đến mức nhất tề giật mình một cái, đầy mặt áy náy, mỗi người chột dạ mà quay đầu! (Một đám quan sai mà sao giống ăn trộm thế này! =_=)
“Các ngươi đang làm gì?!” Triển Chiêu đột nhiên có chút dự cảm không tốt!
“Triển đại nhân! Ha ha! Cái kia! Chúng ta là thật cao hứng mấy ngày nay Bạch thiếu hiệp ở không có thích khách nào… Vì vậy chúng ta quyết định không quấy nhiễu Bạch thiếu hiệp tìm Triển đại nhân, ân, cái kia đem rượu, đem rượu chúc mừng…”
Vương Triều thật vất vả lắp bắp nói xong, ba người phía sau gật ba cái đầu như gà mổ thóc.
“…”
Triển Chiêu không nói gì nhìn bốn người bốn đôi mắt gấu mèo, lại nhìn biểu tình áy náy của bốn người! Ngẫm lại, cũng xem như là mình liên lụy bọn họ đi! Vì vậy, bất đắc dĩ mà gật đầu, xoay người rời đi.
Đi tới trước phòng Bao Chửng, thấy Bao Chửng đang sửa sang lại quan phục.
“Triển hộ vệ tới! Bản phủ đang muốn đi tìm ngươi! Mau vào đi!”
Vào phòng, khom người, thi lễ, “Đại nhân!”
“Tương Dương Vương sắp vào thành, hoàng thượng vì Tương Dương Vương cử hành tiệc tẩy trần, bản phủ lần này phải vào cung!”
“Thuộc hạ hộ tống đại nhân tiến cung.”
“Không cần! Triển hộ vệ! Hôm qua, hoàng thượng đã truyền xuống khẩu dụ, Tương Dương Vương ở trong thành Biện Lương, do Triển hộ vệ ngươi phụ trách sự an toàn của vương gia! Ngươi nhanh chóng đi đi.”
“Vâng!”
“Triển hộ vệ! Chỗ thành bắc là nơi ở của Tương Dương Vương ở trong thành Biện Lương… Ngươi… cũng cần chú ý an toàn của bản thân!” Nhìn thân hình ngày càng gầy, Bao Chửng thở dài, nếu không phải bởi vì mình, diều hâu như thế nào thu lại cánh chim. “Thực sự là khổ cho ngươi rồi…”
Trên gương mặt tuấn tú hiện ra một mạt tươi cười ấm áp, “Thuộc hạ hiểu rõ! Đại nhân không cần quan tâm vì thuộc hạ, thuộc hạ sẽ tự chiếu cố tốt bản thân!”
Tương Dương Vương Triệu Doanh, năm nay vừa mới hai mươi bảy, năm năm trước kế thừa vương vị Tương Dương Vương! Từng lĩnh mười vạn đại quân, đại thắng hai mươi vạn đại quân của Tây Hạ nơi quan ngoại, từ khi kế thừa vương vị tới nay, trong một năm liền quét sạch đạo phỉ trong biên giới Tương Dương, tinh thông binh pháp, văn võ song toàn…
Một bên nghĩ đến lời đồn về Tương Dương Vương, một bên xa xa mà nhìn một đội nhân mã nâng một chiếc nhuyễn kiệu rõ ràng chậm rãi đi tới!
Trước sau bên cạnh kiệu, bốn vị đại hán phân biệt đứng, bốn người theo kiệu mà đi, y sam trên người bất động, chân bước đi không ngừng, nét mặt bình bình đạm đạm, nhìn không chớp mắt, huyệt thái dương cao cao hưng thịnh, vừa nhìn đã biết là cao thủ huấn luyện kinh nghiệm lâu năm.
Đợi khi nhuyễn kiệu đi tới trước phủ, ngừng lại, một hộ vệ cúi người nhấc lên màn kiệu.
Mọi người trước phủ đồng loạt quỳ xuống: “Cung nghênh vương gia hồi phủ!”
Người trong kiệu chậm rãi bước ra, một thân mãng bào cẩm đai của vương gia! Gương mặt đoan chính, mi rồng mắt phượng. Nhẹ nhàng đảo qua mọi người, không giận tự uy! Một cỗ khí phách bức người đến trước mặt!
Triển Chiêu cũng không khỏi cứng lại!
Khí phách vừa phát liền thu, thoáng qua giữa trời trong nắng ấm, tựa hồ như chưa từng có!
Ánh mắt của Triệu Doanh gắt gao khóa trên thân người đứng thẳng duy nhất giữa sân —— Triển Chiêu!
Triển Chiêu đạm đạm tiến lên vài bước, vén bào, một gối đặt xuống đất: “Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, phụng chỉ đến đây tham kiến vương gia! Trong lúc vương gia ở kinh thành, Triển Chiêu tuỳ ý vương gia phân phó!”
Triệu Doanh chỉ nhìn Triển Chiêu, thanh bình ôn hòa, không thấy một góc sắc nhọn, không có nhuệ khí đâm người, cả người thanh thanh đạm đạm, thế nhưng lại khiến cho người ta không thể khinh thị, cảm giác tồn tại cường liệt như thế!
Khóe miệng Triệu Doanh lộ ra một nét tươi cười hiền lành, “Triển hộ vệ, xin đứng lên!”
Duỗi tay nâng Triển Chiêu dậy.
“Đa tạ vương gia!” Triển Chiêu không hề được sủng mà kinh, thanh đạm ôn hòa như trước!
Triệu Doanh thân thiết mà cười, “Triển hộ vệ, theo bản vương cùng vào đi!” Nói xong hướng y gật đầu, dẫn đầu bước vào trong phủ!
Hộ vệ phía sau tự động lui về sau nửa bước, mới lộ ra khe hở với người trước. Dường như ở đây vốn đã có một khe hở như thế!
Triển Chiêu hơi cảm thấy kinh dị trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc, nhìn như tùy ý, hơi bước một bước, điềm tĩnh bước vào trong khe hở kia, đi theo phía sau Triệu Doanh!
Dư quang khóe mắt của Triệu Doanh nhìn thấy, quay đầu cười nói: “Bản vương lâu nay đã nghe ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu của Khai Phong Phủ, võ nghệ cao cường, ôn văn nho nhã, hôm nay thấy được, quả nhiên là danh bất hư truyền a!” (danh tiếng ko truyền sai)
“Vương gia quá khen, ty chức thường nghe nói vương gia văn võ song toàn, thật là ngưỡng mộ!”
“Triển hộ vệ quá khiêm tốn rồi!”
Triển Chiêu cười, không nói nữa.
Trong nháy mắt đã đi tới hậu viện.
Triển Chiêu dừng lại cước bộ, “Vương gia mới vừa vào Biện Kinh, đường xá mệt nhọc, xin vương gia hảo hảo nghỉ ngơi.”
Triệu Doanh cười nói: “Như vậy, rất tốt! Mấy ngày này, liền phải làm phiền Triển hộ vệ!”
Triển Chiêu hơi khom người, “Đây là phận sự của ty chức! Vương gia không cần khách khí! Ty chức cáo lui!”
Triệu Doanh mỉm cười nhìn Triển Chiêu rời đi, xoay người vào phòng, hai hộ vệ phía sau theo vào! Sau cùng hai người đứng ở cửa, lẳng lặng đứng hầu.
Triệu Doanh đi vào trong phòng, thu lại tiếu ý trên mặt, khí tức sắc bén trong nháy mắt bao phủ toàn bộ gian phòng!
Một người bên trái thấp trầm thử thăm dò thở nhẹ một tiếng: “Vương gia!”
Triệu Doanh giương mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng mà nói: “Người này không kiêu không nóng, không hèn mọn không siểm nịnh, hành sự nói chuyện từng chút không tiến! Từ ngữ hữu lý! Khó trách ngươi hao hết tâm tư, cũng không thể diệt trừ được Bao Chửng!”
Người bên trái đầy mặt xấu hổ, “Thuộc hạ nguyên bản tính toán khiến Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường kia dẫn Triển Chiêu đi, không lường trước được Triển Chiêu nhanh như vậy đã ra được Hãm Không Đảo, thuộc hạ sai người ngăn chặn dọc đường, tiếc rằng y võ công cao cường, lại có Bạch Ngọc Đường kia dọc đường tương trợ, vẫn là không thể ngăn cản y ba ngày.”
Người phía bên phải lạnh lùng thốt: “Trần Định! Vậy năm danh sát thủ Thiên Tự Hào phân ở dưới trướng ngươi lại là chuyện thế nào?”
Thân mình Trần Định run lên, thấp giọng nói: “Thuộc hạ thấy ngăn không được Triển Chiêu, chỉ đành liều lĩnh, để cho năm sát thủ Thiên Tự Hào tại trước một đêm Triển Chiêu chạy về Khai Phong, ám sát Bao Chửng!”
Triệu Doanh chậm rãi nâng lên chén trà trên bàn, nhìn nhìn Trần Định, “Năm người của Thiên Tự Hào đồng loạt ra tay, xác suất đắc thủ hẳn phải rất lớn đi! Càng huống chi là Khai Phong Phủ không có Triển Chiêu?!”
Nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, ôn tồn ấm áp mà nói: “Như vậy, ngươi tới nói cho bản vương, vì sao hiện giờ Bao Chửng vẫn sống tốt?”
Trần Định phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán! “Thuộc hạ, thuộc hạ…”
“Ngươi không biết sao? Quý Cao! Ngươi tới nói cho hắn!”
Quý Cao phía bên phải cung kính ứng thanh, xoay người lại hướng Trần Định nói: “Ban đầu, năm sát thủ Thiên Tự Hào cũng sắp đắc thủ, không nghĩ tới khi không một người gϊếŧ ra, mới khiến sắp thành lại bại!”
Trần Định run rẩy, “Người nọ là?”
“Âu Dương Xuân!”
“Bắc hiệp Âu Dương Xuân?!”
“Hiện giờ Âu Dương Xuân đã đi Tương Dương!”
Trần Định cả kinh, “Thế nào sẽ… Thuộc hạ, thuộc hạ lập tức sai người ngăn trở gϊếŧ…”
Triệu Doanh hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chỉ biết diệt khẩu thôi sao?”
Trần Định cả kinh phủ phục trên mặt đất. “Thuộc hạ, thuộc hạ…”
Triệu Doanh cùng Quý Cao nhìn nhau!
Quý Cao thở dài, “Âu Dương Xuân kia nhân xưng Bắc hiệp, nhất định không phải nhân vật đơn giản! Tốt nhất là có thể để cho việc Âu Dương Xuân kia tra tìm, không đạt được kết quả! Trần Định, ý tứ của vương gia, ngươi có hiểu rõ?”
“Vâng! Thuộc hạ hiểu rõ!”
“Đã hiểu rõ, trước hết đi xuống đi!”
Trần Định ngẩng đầu nhìn, đã thấy Triệu Doanh rũ mi thưởng thức trà, đối hết thảy trước mặt tựa hồ hoàn toàn vô tri giác! Chỉ đành cúi đầu xuống, “Vâng! Thuộc hạ lập tức đi làm!”
Đợi đến khi Trần Định đi ra ngoài, Quý Cao xoay người lại có chút lo lắng mà nói: “Vương gia! Người xem Triển Chiêu này….. có thể là tai mắt hoàng thượng an bài tới hay không?”
“Có lẽ Triệu Trinh còn chưa đề phòng bản vương, nhưng vô luận là đúng hay không, không nên cho hắn biết, vẫn nên cẩn thận chút là được!”
“Vâng! Bất quá vương gia, lần này vào kinh, nếu Triển Chiêu lúc nào cũng đi theo bên cạnh, vậy việc kia hành sự….. chỉ sợ không quá thuận tiện…”
Triệu Doanh dừng chén trà trong tay, nhìn về phía Quý Cao.
“Vương gia! Chỉ cần có thể để cho Triển Chiêu tạm thời rời đi mấy ngày, vương gia mới dễ hành sự!”
“Quý tiên sinh, vậy theo ý kiến của ngươi???”
“…”
“Kế thực diệu! Liền do Quý tiên sinh an bài đi!”
“Vâng…”
__________________