Tiểu Cửu Cửu (Cậu Nhỏ)

Chương 17: Khuất mắc được giải trừ

Lời nói của Bạch Vy không khác sấm nổ bên tai Doãn Trình Hạo, cái gì mà " sở thích luyến đồng?" .... Chẳng lẽ vật nhỏ này ngày thường đều nghĩ hắn như vậy? Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhớ đến  chiều nay ở trên xe tiểu cô nương khóc thút thít, hắn yết hầu bắt đầu khô khốc, hỏi:

"Chiều nay khi về em khóc, có phải là nguyên do này?"

Hắn nhìn Tiểu Bạch Vy cả người đều khóc đến chôn ở trong lòng ngực, hạ thân cũng là vừa kéo vừa kéo, góc độ này chỉ có thể thấy nàng đen nhánh phát đỉnh.

"ừm......"

"Tiểu cữu cữu, cháu sẽ lớn chậm một chút, cửu đừng bỏ mặc cháu được ko?"

Tiểu cô nương khóc đến nổi làm Doãn Trình Hạo mũi lòng.

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, mọi nghi hoặc đều được giải thích thỏa đáng. Chẳng ngờ là trong đầu cô nhóc này cư nhiên lại nghĩ hắn là loại người như vậy.

" Đồ ngốc, sao anh lại có thể bỏ mặc em"

Hắn đem nàng đầu từ hắn trong lòng ngực đào ra, đối diện hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ, từng câu từng chữ nói:

"Bạch Vy, Doãn TRình Hạo anh là thực sự yêu em'

"Đó là cái gì?" Nàng ngây ngốc hỏi.

"Bởi vì em là người phụ nữ của anh"

Hắn 9 tuổi nhìn nàng được chị gái sinh ra, từ nhỏ đến lớn được hắn cưng chiều vô hạn. Hắn quyết tâm phải giữ chặt nàng bên người, nhìn nàng trong lòng hắn mà nở rộ.

"Thật sự?"

"Thật sự."

Tiểu cô nương rốt cuộc ở hắn trong lòng ngực an tâm đi ngủ, Doãn Trình Hạo cười khổ. Hắn phân thân còn chôn ở trong thân thể của nàng, hắn hôm nay buổi tối vốn dĩ liền không tính toán làm để vật nhỏ nghỉ ngơi.

Chính mình thật là...... Thất sách a.

Hắn chịu thương chịu khó đầy bụng vui mừng ôm tiểu cô nương đi rửa sạch, có thứ gì so với chính mình thích tiểu cô nương cũng thích chính mình càng lệnh người cao hứng đâu.



Giữa trưa.

Bạch Vy xoa đôi mắt lên, tuy rằng thân thể đau nhức đến không chịu được, nhưng là có thể thực rõ ràng cảm giác được đã bị thanh khiết qua đâu.

Nàng xuống giường, trên người chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của cửu cửu, da thịt lõα ɭồ hiện lên vệt xanh tím, dấu tích của trận hoan ái tối qua. Nàng đỡ vách tường, hai chân run run từ phòng ngủ đi xuống lầu. Vừa nghĩ có nên xin nghỉ học, chỉ sợ là ko tốt lắm, chi bằng hỏi qua cửu cửu.

Giữa đường đi, nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bạch Vy ngẩn đầu, bắt gặp một hình ảnh thân quen. Chấn kinh một phen, há hốc thật lâu mới thốt lên:

" Mẹ"

p/s: Mn ơi mn ơi, ai thích thể loại sắc cổ đại thì nhảy sang hố " Văn Khương" VS " Vân Phượng công chúa " nhé !!