Tiểu Cửu Cửu (Cậu Nhỏ)

Chương 12: Nước mắt

Thứ 2 ngày hôm sau, Doãn Trình Hạo đưa nàng đi học.

Doãn Trình Hạo  còn vẫn luôn cho rằng nàng không thể dậy nổi, nhưng ko nghĩ Bạch Vy lại cứng rắn tỏ rõ thái độ. Doãn Trình Hạo hắn thật là vạn bất đắc dĩ...

Trên xe tiểu cô nương bị giày vò mấy ngày liền, thân thể cũng là mềm mại không có sức lực, nàng xách balo lên nhảy xuống xe, hướng về phía hắn nói:

"Tiểu cữu cữu, gặp lại sau"

"Gặp lại sau"

Sau đó nhìn bóng dáng  nàng nhỏ bé yếu ớt đi vào cổng trường.

Hắn dựa vào ghế dựa trên lưng điểm nổi lên một cây yên, lửa đỏ tim ở sáng sớm sương mù trung trung chợt lóe chợt lóe, nghĩ đến Vi Vi luôn luôn là không thích này đó yên vị, hắn lại đem tàn thuốc bóp tắt. Hắn ngưỡng dựa vào suy nghĩ một hồi, chung quanh dần dần ầm ĩ lên, sau đó liền lái xe đi rồi.



"Vy Vy, cậu sao vậy? Sắc mặt ko được tốt"

Thời điểm ngồi vào bàn, bạn học thấy Bạch Vy có chút khác thường ko nhịn được hỏi thăm. Gương mặt nhỏ nhắn, xanh xao giống như thiếu ngủ

"A, không có gì, chắc là tối qua ngủ ko đủ giấc......"

Nàng quay đầu đối nàng ngồi cùng bàn mỉm cười, biểu cảm này thật là đáng yêu.

"Ko sao thì tốt, chỉ sợ cậu bị ốm"

Sau đó bắt đầu tiếp tục nghe giảng bài.

Nhưng mà Bạch Vy lại chẳng thể tập trung, nàng đang nghĩ đến chuyện khác - quan hệ với tiểu cửu cửu. Doãn Trình Hạo từng nói, nàng không thể ở nhà một mình, ko được ở lại kí túc xá, nhất định phải  ở tại nhà hắn. Hắn còn đem chuyện này nói với chị gái, tất nhiên Doãn Diễm Trinh đồng ý....

Về sau...... Đều phải ở cùng tiểu cữu cữu  sao?

Nghĩ  tới ban đêm sẽ bị hắn đè ở dưới thân đòi hỏi, sắc mặt Bạch Vy trắng bệch cắt ko được hột máu.

Thời gian trước hắn ko được ở cùng nàng, thực sự có biết bao ẩn nhẫn.. Nhưng mà hiện tại đã khác?! Mỗi ngày đều có thể cùng nàng ngủ chung, cùng nàng xxoo.. Này thật là đáng sợ, nàng thực lo lắng cho mình. Nhưng vấn đề sống chung cũng chẳng quan trọng bằng mối quan hệ hiện tại. Hai người là quan hệ người thân,Doãn TRình Hạo là cậu nhỏ của nàng, nhưng mà hắn lại thích nàng, chẳng có biện pháp nào..



Buổi chiều tan học , Doãn Trình Hạo tới đón nàng, tiểu cô nương an an tĩnh tĩnh ngồi ở vị trí ghế phụ, ôm cặp sách, đôi mắt nhìn về phía phía trước, tựa hồ là đang ngẩn người.

Doãn Trình Hạo nhìn nàng một cái.

Bạch Vy ở suy xét một chút sự tình, một ít đối nàng mà nói chuyện rất trọng yếu.

Nàng nhìn thoáng qua người nam nhân bên cạnh, chỉ có thấy hắn mặt nghiêng, cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tay lái thon dài bàn tay to, cả người đều có một cổ mị lực ko thể miêu tả, loại này mị lực cùng tuổi tác hắn không quan hệ, chỉ thuộc về người này.

Hắn hoàn hảo như vậy, ưu tú như vậy, làm sao lại xem trọng một nữ sinh ko có nhiều ưu điểm như nàng. Nàng biết rõ Doãn Trình Hạo là người trong lòng của biết bao cô gái,tất cả đều sắc sảo hơn nàng nhưng đều bị hắn gạt bỏ. Cũng chẳng hiểu tại sao trong lòng hắn chỉ có Bạch Vy nàng.

Sở thích luyến đồng, tiểu cữu cữu nói không chừng là có sở thích luyến đồng, nàng không cảm thấy dơ bẩn, cho dù là bọn họ tuổi tác chênh nhau khá lớn. Nàng chỉ là sợ hãi, có một ngày, ngày này thực mau, nàng trưởng thành, tiểu cữu cữu có phải hay không  sẽ không còn thích nàng nửa.

Này thật là đáng sợ, nàng tưởng tượng đến chuyện này, nàng liền cảm thấy sợ hãi cùng bi thương.

"Chi ——" chói tai tiếng thắng xe, xe dừng lại.



"Cùng anh ở bên nhau, khiến em khó chịu"

Doãn Trình Hạo bình tĩnh đặt câu hỏi. Bạch Vy lúc này mới luống cuống tay chân bắt đầu chà lau  nước mắt trên mặt, không biết từ khi nào nước mắt nàng lại rơi. Khóe môi Doãn TRình Hạo gợi lên một ý cười nhàn nhạt, nghĩ cũng đúng hắn đã sắp 25 tuổi, còn nàng chỉ là nữ sinh 16 tuổi, nàng trẻ như vậy chắc chắn ko muốn cùng hắn cả đời gắn bó. Xe lại khởi động chạy, lần này là về thẳng biệt thự của hắn, về sau chuyện này sẽ là chuyện thường ngày. Nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn, sinh hoạt cùng hắn, vô luận nàng muốn hay không thì hắn cũng bắt buộc nàng thừa nhận sự thật này..