Du Kỳ cũng không biết Saly làm thế nào biết được nơi cô thực tập mà tìm đến, Nếu ko vì đồng sự cũng có mặt cô mới ko thèm để tâm cùng cô ta “Nói chuyện”
Du Kỳ theo Saly đi vào một quán trà, bởi vì còn chưa tới thời gian đông khách nên hiện tại vắng vẻ, yên tĩnh…
“Tôi cùng cô muốn nói thẳng một chuyện đi, nhân lúc tình hình còn có thể cứu vãn cô liệu mà chấm dứt với anh trai mình”
Nùng trang diễm mạt nữ nhân không chút khách khí, lạnh lùng ánh mắt liếc cô một cái, đi thẳng vào vấn đề nói. Du Kỳ châm chọc mà kéo kéo khóe môi, không đáp lời. Không được Du Kỳ phản ứng Saly bực dọc nói tiếp. Saly bỗng dưng cất cao thanh âm, khiến chung quanh người phục vụ tò mò mà nhìn lại đây.
Du Kỳ vốn dĩ liền nén giận, bị người khác khác thường ánh mắt như vậy vừa thấy, tức khắc không thể nhịn được nữa, cũng không chút nào yếu thế mà phản kích:
“Bên ngoài lại nói đạo đức với tôi nhưng sau lưng lại ko từ thủ đoạn câu dẫn Nhật Du, cô mới chính là tiểu tam trong mqh này”
“Anh trai cô bất quá nhất thời hồ đồ, chờ sau này Nhật Du nghĩ lại nhất định sẽ chấm dứt mối quan hệ trái luân lý này, lúc đó cô liền trở thành hồ ly tinh, cả đời này đừng mong nam nhân khác để mắt”
“Nhật Du không phải nhất thời hồ đồ, tôi chỉ biết chúng tôi ở bên nhau sẽ vui vẻ. Hai người chúng tôi hàng ngày đều ân ái mặn nồng, anh ấy dường như muốn tôi thế nào cũng ko đủ..Nếu so ra trước kia quen với cô, chắc chắn anh ấy chưa từng đối với cô như thế?”
Du Kỳ ko thua kém, vốn dĩ ko muốn chuyện riêng bị phanh phui nhưng thời khắc này ko thể làm khác hơn là đánh vào điểm yếu của tình địch.
Lớn mật lộ liễu kɧıêυ ҡɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Saly bộc lộ bộ mặt hung ác, tinh xảo khuôn mặt lập tức lộ ra ghen ghét dữ tợn biểu tình. Cô năm đó qua lại với Nhật Du cũng là lúc sự nghiệp căng thẳng nhất, nên toàn bộ tâm tình đều đặt vào đó -chuyện ” ân ái” mà Du Kỳ đề cập đến đối với cô mà nói là thứ gì đó cực ” xa xỉ” . Saly đột nhiên đứng lên, âm ngoan ánh mắt thẳng tắp nhìn gần nàng, lược hạ tàn nhẫn lời nói:
“Quả thực không biết xấu hổ! Nếu để bạn bè cô biết Du Kỳ vốn thanh thuần của bọn họ thực chất là hồ ly tinh đi câu dẫn chính anh trai mình thì sẽ ntn nhơ?”
Du Kỳ thu hồi không chút để ý thần thái, trầm tĩnh mà mặt đối mặt với Saly, giọng cứng rắn:
“Cho dù cô có đi nói cho mọi người biết thì tôi cũng sẽ ko rời xa anh ấy, chúng tôi sẽ hạnh phúc ben nhau, còn cô chỉ có thể ôm uất ức mà chết già”
Nhìn Saly phẫn mà rời đi, thân thể Du Kỳ mới bắt đầu dần dần phát run. Cô vừa rồi kỳ thật sợ hãi đã chết, chung quanh cố ý vô tình đầu tới ánh mắt…… Nếu có Nhật Du ở đây thì tốt rồi, nếu hắn ở đây thì cô căn bản không chỗ nào sợ hãi.
Saly tới tìm cô gây sự, Du Kỳ cũng ko giấu Nhật Du. Sau đó không lâu công ty giảm nhân sự, Saly cũng có tên trong danh sách cắt giảm, nghĩ lại cũng hên là cô ko có làm gì quá đáng với Du Kỳ nếu ko với bản tính của Thẩm Nhật Du thì cô ko chỉ đơn giản là bị sa thải như thế.
Thực mau liền đến Lễ Tình Nhân.
Phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều là cặp đôi ôm ấp, hoa hông bày bán khắp nơi, buổi tối đến ko khí càng thêm nồng nhiệt… Nhà hàng đông nghịch, đi đâu cũng bắt gặp các couple ôm hôn nhau, tay trong tay đầy hạnh phúc..
Tham gia trò chơi tình lữ không ít, Du Kỳ lôi kéo Thẩm Nhật Du đi ngang qua thời điểm còn nghỉ chân vây xem một hồi, nhưng mà chỉ là hâm mộ mà nhìn nhau cười.
Bọn họ loại này không thể gặp quang cấm kỵ quan hệ, là không có khả năng tham gia loại trò chơi này.
Trò chơi còn đang tiến hành, âm thanh ủng hộ một lãng cao hơn một lãng. Bọn họ xen lẫn trong trong đám người, hảo dính dính không khí vui mừng, cũng thành giữa trời đất này bình thường nhất một đôi tiểu tình lữ.
Du Kỳ còn ở hứng thú bừng bừng nhón chân duỗi dài quá cổ xem nơi đó rầm rộ, bị Nhật Du kéo qua hai tay nhét vào túi áo, kéo xuống bọc nửa khuôn mặtcô bằng khăn quàng cổ, một tay vòng lấy nàng vòng eo, hôn nhẹ lên môi cô.
Cô linh động trong ánh mắt đựng đầy ý cười, chủ động khẽ mở khớp hàm phóng đầu lưỡi của hắn tiến vào, ngoan ngoãn mà mặc hắn quét biến khoang miệng mỗi một chỗ. Nam nhân thanh liệt hơi thở thực mau cùng thiếu nữ hương thơm dung hợp ở một khối. Hắn hôn một hồi liền rời đi môi mềm, không dài, lại triền miên
“Quá cái nghiện liền tốt, thân mật quá lâu lắm sẽ có người nhìn qua.”
Thẩm Nhật Du cạ cạ cái trán tương chống lên trán cô, còn chìm đắm trong mới vừa rồi điềm mỹ hôn, thở dài một tiếng. Du Kỳ nhân thâm nhập thân thiết mà hai má phiếm hồng, sấn đến một khuôn mặt càng thêm trắng nõn phấn nộn. Một đôi mắt ngập nước mà cùng hắn đối diện, phảng phất thế giới này chỉ còn lại có bọn họ hai người, bên tai một mảnh ấm áp yên tĩnh.
Cô vuốt ve môi mọng vừa được hắn hôn, trong giọng nói là tràn đầy quyến luyến,
“Rất thích được anh hôn”
“Nhưng là……”
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu quét một vòng, đem nữ nhân kéo vào trong lòng ngực ôm đến càng khẩn, nhiệt liệt hôn thực mau lại dừng ở môi tươi đẹp no đủ.
“Mặc kệ nó.”
Bất đồng với trước hôn mềm nhẹ, nụ hôn này trực tiếp lại thô bạo, mang theo trần trụi tìиɧ ɖu͙©, lẫn nhau muốn đem đối phương cắn nuốt giống nhau.
“Du Kỳ, anh sẽ vì ngươi điên mất……”
Du Kỳ chỉ cảm thấy này phiên lời nói của Nhật Du buồn cười, câu lấy cổ hắn, cũng nói ra chính mình hồi lâu tới nay tiếng lòng:
“Anh với em mà nói mới chính là xuân dược”
” Nhật Du”
Đang lúc hai anh em nếu như không người tán tỉnh hết sức, nơi xa một người con trai đi tới so với Nhật Du khá tương đồng hẳn là bạn của hắn.
Du Kỳ hoảng đến vội vàng vùi đầu vào trong lòng ngực anh trai , đem một khuôn mặt che đến chặt chẽ, chỉ chừa cái cái gáy. Du Kỳ ngày thường rất ít đi theo bạn bè của anh trai cùng nhau chơi, chỉ hy vọng này sẽ đừng bị nhận ra thì tốt rồi.
“Đã lâu không gặp cậu ra chơi, đây là……”
Ngừng ở vài bước có hơn nam nhân thoạt nhìn hẳn là tưởng chờ Du Kỳ quay mặt đi tới chào hỏi, nhưng chậm chạp không gặp đối phương có động tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn có vẻ có điểm xấu hổ.
Thẩm Nhật Du hướng tới nam nhân cười khẽ một chút, tùy tay ở trên eo một đáp, sủng nịch ánh mắt trở xuống ở trên người nàng,
“Cô ấy là bạn gái mik, tương đối thẹn thùng..cậu thông cảm ”
Gắt gao đem hắn ôm lấy cô, cái gì đều nhìn không thấy, chỉ cảm thấy hắn đang nói những lời này khi l*иg ngực đều ở chấn động, trong lòng tựa như rót ly nhiệt nước đường giống nhau, lại ấm lại ngọt.
Đối diện nam nhân cười mỉa cáo biệt: “Vậy không quấy rầy các người đi chơi có rảnh đến chỗ mik ngồi chơi”
Chờ người nọ đi được rất xa, Du Kỳ một trương buồn đến đỏ bừng mặt mới dương lên, lại thẹn lại mỹ mà, nắm tạ nói năng cẩn thận hỏi:
“Anh vừa rồi nói em là gì của anh?”
Đợi một lát, người nọ mới cúi đầu ở nàng bên tai, ấm áp môi nhẹ nhàng dán nàng nhĩ khuếch, ngữ thanh nhợt nhạt, ôn nhu tận xương, chỉ nói cho một người nghe thấy.
“Em là người cả đời anh sẽ yêu”
Du Kỳ nháy mắt đỏ hốc mắt.
Ở Lễ Tình Nhân đầu đường, như nước trong đám người, hết thảy ầm ĩ phảng phất bị che chắn giống nhau, toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại thanh âm của hắn.