Trái Cấm Tình Yêu

Chương 13: Bạn gái cũ

Saly từ nước ngoài trở về sắp được một tháng, thật vất vả mới vào công ty của Thẩm Nhật Du, chính là đến bây giờ cùng hắn chưa có cơ hội nói chuyện vs nhau dù chỉ 1 câu. Cô vốn dĩ nhận lời mời làm trợ lý cho Nhật Du nhưng chẳng hiểu vì sao lại bị đưa đến bộ phận thị trường.

Cô âm thầm trộm quan sát thật lâu, cô vốn là bạn gái cũ của Thẩm Nhật Du nên tính cách hắn ntn ít nhiều cô cũng biết được. Đời sống cá nhân hắn phải nói là ” sạch sẽ” , đúng giờ đi làm, hết giờ về nhà…

Rất nhiều lần cô xa xa thấy hắn, vĩnh viễn đều là một bộ quần áo ngắn gọn, cả người tản ra một khí lạnh bất thg của người bị cấm dục #_# .

Tốt quá, nếu hắn còn cô đơn thì há chẳng phải là thời cơ cho cô sao!? Saly suy nghĩ nếu như trước đây cô ko đi du học thì chắc chắn cô và hắn đã sinh được cả đàn con.

Nam nhân nhiều ít đều là sẽ nhớ tình cũ. Saly như vậy nghĩ, ôm đống văn kiện cần ký kết đến phòn tổng giám đốc, tính toán sẽ nhân cơ hội này khơi lại ký ức ngọt ngào đã từng có giữa cô và Thẩm Nhật Du.

Cửa mở một khe nhỏ, Saly vừa định gõ cửa nhìn thấy  trong văn phòng có động tĩnh. Nam nhân trầm ổn tiếng bước chân vang lên lại dừng lại, từ bàn công tác đến sô pha. Trên sô pha tựa hồ có người đang ngủ, xem thân hình nhỏ nhắn chắc là con gái. Nghĩ đến đây Saly lại nhăn mày khó chịu.

Thẩm Nhật Du kéo qua khăn lông đến chỗ nữ nhân đang nằm, ôn nhu hôn môi cô gái kia. Saly khẩu khí một chút lạnh trái tim co rút đau đớn…

Như vậy đã muộn rồi sao?!!

Saly làm cái hít sâu, giơ lên tay gõ gõ ván cửa, đẩy cửa đi vào.

Thẩm Nhật Du đã thẳng thân đứng ở bàn công tác bên. Cô thấy hắn không dấu vết mà nhíu hạ mày, giày cao gót đạp lên gạch hoa tạo ra thanh âm, Thẩm Nhật Du mặt mới biến sắc liếc mắt nhìn Saly khiến cô nổi gai ốc.

” Có chuyện gì?”

” Đây là văn kiện mới …phiền anh xem qua”

Thẩm Nhật Du lãnh đạm ko nói gì, đón lấy tập hồ sơ nhanh chóng ký cho có lệ như thể ko mấy xem trọng.

Saly căng  bản ko tìm ra lý do  ở lại, nhẹ nhàng khấu tới cửa đi ra ngoài. Trước khi đi vội vàng liếc bên kia liếc mắt một cái, chỉ nhìn đến gương mặt nhỏ bé đang ngủ kia cô liền tức tối. Không được, cô phải điều tra xem rốt cục sự tình là ntn?

“Tiểu Từ, cô gái trong văn phòng Thẩm tổng thực ra là ai, trước giờ sao chưa thấy qua?”

” Cô nói là Du Kỳ tiểu thư à? Cô ấy là em gái của Thẩm tổng vừa mới đến ko bao lâu!”

” Là em gái thật sao?”

Saly nghe nói qua có chút yên tâm nhưng mà có gì đó ko đúng?

” Là em gái sao cô ta lại ko mang họ Thẩm?”

Nghe đến đây Tiểu Từ hơi chột dạ, nhận ra nãy giờ hắn đã nói quá nhiều bèn tìm cách tránh né câu trả lời:

” Thẩm tổng ko thích bị người khác bàn tán chuyện nhà, mau về làm việc đi”

“Ai……”

Lúc chạng vạng, Thẩm Nhật Du mới sửa sang lại quần áo cho Du Kỳ, ôm cô đến cửa thang máy…Trần Tấn trước thg lui tới Thẩm gia chơi nên nhận ra Du Kỳ, chỉ là từ sau khi chuyển nhà chưa gặp lại anh em họ.

” Kỳ Kỳ, tới tìm anh trai à?”

Trần Tấn đối với hai anh em ôn hòa mà cười cười. Du Kỳ theo bản năng mà nắm chặt áo Thẩm Nhật Du hoảng loạn nói:

“vâng, chào anh Trần Tấn

Trần Tấn duỗi tay sờ sờ đầu Du Kỳ, đối với Nhật Du trêu ghẹo nói:

“Nhật Du nhìn 2 người thật ko giống anh em nha”

“Nếu đúng là ko phải anh em thì hay rồi”

Thẩm Nhật Du liếc liếc mắt nhìn Du Kỳ một cái, cố tự lẩm bẩm.

“Mặt Du Kỳ sao lại đỏ như vậy?! Thân thể không thoải mái sao?”

“Không có không có….”

Kêu cô nói như thế nào a…… Chẳng lẽ nói mình cùng anh trai vừa làʍ t̠ìиɦ xong?

“Trong văn phòng điều hòa quá cao!”

Thẩm Nhật Du ra vẻ nghi hoặc mà sờ sờ  cái trán Du Kỳ,

“Có sao?”

Rồi sau đó trừng mắt nhìn Trần Tấn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:

“Cậu quản quá nhiều, còn không ra đi sao?”

“Anh trai cuồng em gái như vậy cũng quá rồi”  – Trần Tấn cười nói ánh mắt lại phiết hướng Du Kỳ

” Du Kỳ, anh về trước. Khi nào có dịp anh dẫn em đi chơi”

‘ Vâng”  – Cô ngoan ngoãn ứng thanh hảo.

Thẳng đến tan tầm lúc sau, Saly mới ở bãi đỗ xe mới lại lần nữa thấy nữ nhân kia – là một cô gái trẻ tuổi, chắc chắn còn đi học.Gương mặt thanh tú xinh đẹp rúc vào lòng Thẩm Nhật Du, đúng là nhìn kỹ có nét giống hắn thật. Cô tiến thêm 1 bước khẽ nói:

” Nhật Du”

Thẩm Nhật Du vì Du Kỳ sửa sang lại toái phát tay cứng đờ, bình tĩnh ánh mắt rốt cuộc nổi lên gợn sóng, nàng đáy lòng đắc ý một tầng tầng đẩy ra.

Em gái thì sao chứ ?  Ai cũng ko thể ngăn cản cô theo đuổi Thẩm Nhật Du.

“Chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm, hôm nào có rảnh cùng em ăn bữa cơm đi.”

Cô nói xong, cười nhìn Du Kỳ liếc mắt một cái, trong mắt xẹt qua một mạt tinh quang, giơ giơ lên tay, kéo ra chính mình cửa xe ngồi xuống. Du Kỳ  hướng rời đi phương hướng nhìn một hồi, như suy tư gì. Nữ nhân kia lớn lên thật xinh đẹp, cười đến nhưng thật ra dịu dàng, chẳng qua phát ra khí tràng, làm nàng như thế nào cũng thoải mái không đứng dậy.

“Cô ta là ai?” Du Kỳ vững vàng khuôn mặt chất vấn hắn.

“Trở về sẽ nói với em” – Thẩm Nhật Du hứa hẹn.

Nhưng dọc theo đường đi, hai người đều không có lại nói quá một câu, cô không hề hỏi, hắn cũng không chủ động nói ra.

Khẳng định có sự !?!

……….

Du Kỳ nghẹn một bụng khí, ném ra hắn dắt đi lên tay, dẫn đầu vào cửa. Cơm chiều trong lúc, hắn cho nàng kẹp đồ ăn xếp thành tiểu sơn, tất cả đều là  món cô thích ăn, nhưng cô giận dỗi một ngụm cũng chưa động, bị mẹ cô mắng 1 hồi nên ăn mấy miếng cho có lệ rồi lên lầu.

Thẩm Nhật Du giương mắt nhìn nhìn Du Kỳ rời đi bóng dáng, đôi mắt trước sau như một mà bình tĩnh.

“Đều nói không thể quán, sớm hay muộn muốn xảy ra chuyện.”

Du Ngọc thở dài, biểu tình âm trầm. Du Kỳ đem cửa phòng khóa trái, nhớ tới vừa rồi sốt ruột mới vừa nữ nhân liền sinh khí, còn có vừa rồi bị mẹ giáo huấn, hắn đều không có giúp cô nói chuyện, Như vậy suy nghĩ một hồi,  cảm xúc Du Kỳ  càng ngày càng thấp lạc, nhỏ giọng mà nức nở lên.

Bắt tay bỗng dưng chuyển động một chút, tự nhiên không bị mở ra, đốc đốc phá cửa thanh tiện đà không ngừng mà vang lên.

“Mở cửa.”

Hắn cách ván cửa trầm thấp tiếng nói truyền đến. Mới đầu Du Kỳ còn ko đinh mở cửa nhưng sợ hắn làm ảnh hưởng ba mẹ đang ngủ nên mới ko thuận lòng mà mở cửa.

Cửa lập tức bị một cổ mạnh mẽ đẩy ra, Thẩm Nhật Du cường ngạnh mà đem cô một phen cô tiến trong lòng ngực, trở tay khóa môn.

Du Kỳ  không nghĩ bị hắn nhìn đến chính mình khóc đến đỏ rực một trương mặt mèo, liều mạng tránh thoát khai, hướng ban công chạy.

“Đừng tới đây, em chán ghét anh”

Thẩm Nhật Du mặt không đổi sắc mà tới gần, sớm thói quen bản tính cô khẩu thị tâm phi, nói nữa, buổi chiều xác thật là hắn không có đối nàng nói thật, hắn không có lý do gì giải vây.

Hắn đem cô khóa lại trên lan can bên cạnh, tiểu nha đầu khóc đôi mắt đều có điểm sưng lên, xem ra là thật thương tâm.

“Em nghe anh giải thích, bảo bối ngoan”

Hắn ở trên má Du Kỳ trộm hôn một cái, môi dính lên ướt nhẹp nước mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng một xúc, hàm. Du Kỳ trừng mắt hắn, cánh tay để ở hắn bên hông chống cự lại,

” Ai là bảo bối của anh. Không biết xấu hổ!”

Thẩm Nhật Du chỉ là nhẹ giọng cười cười, tay theo nàng phần bên trong đùi sờ đi vào, thấp giọng nói:

“Ở đâu đâu……  bảo bối ko phải ở đây sao? Có phải hay không này, Kỳ Kỳ ?”

Du Kỳ lập tức đỏ bừng mặt, khí thế cũng không như vậy cường, hợp với đánh hắn kính đều nhỏ xuống dưới,

“Đồ lưu manh!”

Du Kỳ  tưởng tới rồi buổi chiều ở trong văn phònghắn.

Hắn gần nhất công tác rất bận, tới trường học đón cô cũng không giống trước kia như vậy thường xuyên được! Nhưng 2 tuần ko thấy Thẩm Nhật Du, thật sự khiến cô mộng xuâ, trong đầu luôn nghĩ đến cảnh tượng hạ thể cùng hắn kết hợp kịch liệt giao hoan, Thẩm Nhật Du sẽ đè cô mà hung hăng ma sát tiểu huyệt. Hảo tưởng cùng anh trai làʍ t̠ìиɦ a!