Trái Cấm Tình Yêu

Chương 2: Xúc cảm xa lạ

Ông bà Thẩm sáng sớm đã lên máy bay đi du lịch Châu Âu, trước sau đòi dẫn Du Kỳ theo cùng nhưng cô chỉ do dự vài giây rồi từ chối? Mặc dù đi Châu Âu thích thật nhưng so với việc mấy tháng hè đều ở nhà cùng Thẩm Nhật Du, chỉ có 2 người thì cô chỉ ước ba mẹ nhanh đi cho ^_^

……

” Nhật Du……”

Du Kỳ kẹp chặt chân, hạ thân dũng tiếp theo cổ dòng suối, một lát sau rút ra ngón tay sáng bóng dâʍ ŧᏂủy̠, lấy khăn giấy lau qua loa rồi ném vào thùng rác. sắc mặt thống khổ mà nằm hồi trên giường, dần dần chìm vào trong lúc ngủ mơ, duy dư khóe mắt lệ quang lập loè.

Đã không biết là lần thứ mấy, ảo tưởng mình được anh trai dùng dươиɠ ѵậŧ trừu sáp, mà thực tế chỉ có cô một mình tự an ủi. Biết rõ Thẩm Nhật Du ở đối diện, mở cửa là có thể trông thấy nhưng mà cô biết rõ hắn sẽ ko vì cô mà mở lòng. Du Kỳ chính là tịch mịch như vậy mà an ủi, cũng ko dám đâm quá sâu sợ sẽ phá hủy tấm màng mỏng kia…

Ngày hôm sau sáng sớm tỉnh lại, giữa hai chân Du Kỳ tự nhiên là lầy lội một mảnh, trên người kín mít mà cái một tầng chăn mỏng, dị dạng cảm giác xẹt qua đáy lòng, nhưng chỉ một cái chớp mắt liền không còn sót lại chút gì. Đại khái là ban đêm hạ nhiệt độ, chính mình lại xả dây đi.

Rửa mặt xong đi vào bàn ăn trước,Thẩm Nhật Du đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn bữa sáng, biểu tình thoạt nhìn có chút mệt mỏi, tối hôm qua nhất định lại thức làm việc đến khuya đi. Du Kỳ nhìn hắn một cái, thực mau cúi đầu, ăn mà không biết mùi vị gì mà bái trong chén cháo trắng.

“Em ăn xong rồi.”

Thẩm Nhật Du lấy áo khoác khoác lên người muốn đi, liếc nhìn Du Kỳ bỗng dừng lại động tác, nhưng rất nhanh đã bình ổn lại tiếp tục cất bước. Du Kỳ chỉ cảm thấy người này phát ra hơi thở càng thêm âm trầm.

“anh trai…..”

Nàng muốn nói lại thôi, nhìn hắn, trong mắt ái mộ chi ý ngạnh sinh sinh áp xuống đi, cuối cùng chỉ ách giọng nói hỏi câu:

“Anh buổi tối còn trở về ăn cơm ko?”

” Chuyện này để tối mới biết.”

Hắn liền đầu cũng chưa hồi, nặng nề mà đυ.ng phải cửa

Nghe xong bản báo cáo từ phòng dịch vụ, Thẩm Nhật Du xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày qua hắn luôn cảm thấy đau đầu. Nhưng một nhắm mắt lại, trong đầu liền sẽ hiện lên một cái cả kinh hắn một thân mồ hôi lạnh cảnh tượng.

Tối hôm qua, hắn rốt cuộc đuổi xong đỉnh đầu cuối cùng hạng nhất công tác, ra tới phòng bếp tìm nước uống, thấy phòng Du Kỳ đèn còn sáng lên, do dự vài giây, cuối cùng tiến lên gõ gõ cửa

Tam hạ qua đi, cũng không người đáp lại. Nha đầu này, đại khái lại chơi chơi liền ngủ rồi, liền đèn đều đã quên quan.

Nguyên bản chỉ là nghĩ sẽ giúp cô tắt đèn nhưng mà khi đẩy cửa vào thì cả người như đóng băng, thiếu chút nửa á khẩu.

Du Kỳ bộ dạng kiều diễm, trần trụi nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.. Một đầu tóc đẹp hỗn độn tán ở sau người, một cái thật dài tiểu mương máng từ phần lưng vẫn luôn kéo dài đến cái mông, ẩn tiến rãnh mông, cho đến không thấy. Nằm nghiêng thân hình, căn bản che không được bầu ngực sữa sớm phát dục, kia mũi nhọn thượng phấn hồng một chút, xa xa nhìn dường như nụ hoa hoa anh đào. Một đôi chân dài hơi hơi cuộn lại, lộ ra mượt mà khẩn trí cẳng chân bụng.

Thẩm Nhật Du cắn chặt sau răng cấm, chỉ cảm thấy da đầu đều căng chặt lên. Hắn nhắm mắt, cuối cùng đi qua đi, ba lượng hạ kéo qua đôi ở một bên chăn đem nàng cả người đều bao bọc lấy, chỉ lộ một trương tiếu lệ khuôn mặt. Chỉ gian không cẩn thận chạm được trơn mềm làn da khi run lên run lên, lòng bàn tay xẹt qua nàng khóe mắt, thương tiếc mà đem kia một chút trong suốt hủy diệt.

Cả ngày, nhắm mắt lại chính là cảnh tượng này, đáng sợ chính là, thân thể hắn cư nhiên có phản ứng.

Thẩm Nhật Du trở về thời điểm, kim đồng hồ vừa vặn chỉ đến chín, đã sớm qua cơm điểm. Trên sô pha người nghe được mở cửa thanh, cơ hồ lập tức kinh ngồi dậy, kinh hỉ trên mặt còn mang theo mới vừa tỉnh khi mê mang, thẳng tắp triều hắn nhìn lại.

Chờ hắn thay đổi giày đi đến cửa thang lầu, du Kỳ đã từ trên sô pha lên, đi vào hắn bên cạnh người, chờ mong ánh mắt một cái chớp mắt bất động mà nhìn hắn,

“Anh trai, anh ăn cơm chưa.. Nếu chưa thì vào ăn đi, hôm nay em toàn làm những món anh thích ăn”

” Anh ăn rồi”

Thấy nàng dựa vào một bước, Thẩm Nhật Du lạnh lùng ra tiếng ngắt lời nói, theo thiếu nữ sâu kín mùi thơm của cơ thể dật tiến lỗ mũi, trong óc kia căn thần kinh cũng căng chặt lên.

Trên mặt nàng chờ mong lập tức triệt đi xuống, hốc mắt nhuận nhuận, cúi đầu, rầu rĩ thanh âm từ phía dưới truyền đến,

“hazzzz”

Ăn cơm.

Bên cạnh độ ấm chợt rời đi, chờ nàng ngẩng đầu đi xem, hắn lạnh như băng thân ảnh sớm đã biến mất ở cầu thang.

Đã chán ghét đến, liền nhiều liếc nhìn nàng một cái đều là ghét bỏ sao? Du Kỳ bất tri bất giác nắm chặt nắm tay, móng tay khảm tiến lòng bàn tay, lại một chút cũng không cảm thấy đau. Còn có cái gì so yêu hắn càng đau đâu?

Trong phòng, Nhật Du một đấm đấm ở trên vách tường, sung huyết nắm tay gân xanh bạo khởi, tối tăm trên mặt rốt cuộc nhân phẫn nộ có một tia biểu tình.

Nàng vừa rồi, rõ ràng đều sắp khóc ra tới. Vất vả mà làm một bàn hắn thích đồ ăn, đói bụng chờ hắn trở về ăn cơm, lại chỉ chờ đến hắn lạnh như băng một câu “Ăn rồi.” Hắn như thế nào có thể như vậy thương tổn Du Kỳ, kia chính là đã từng hắn thương yêu nhất là đứa em gái này, hắn Thẩm Nhật Du chính là cái yếu đuối hỗn đản.

Hắn chưa từng có như vậy chán ghét quá chính mình, hắn cư nhiên đối vs chính mình em gái có sinh lý phản ứng, bởi vì chính mình về điểm này dơ bẩn du͙© vọиɠ, không từ thủ đoạn mà xa cách nàng, thương tổn nàng. Nói đến cùng, sai đều ở hắn, nàng là vô tội, sở hữu đau đều lý nên từ hắn chịu, hắn lại dựa vào cái gì đi thương tổn nàng đâu.

Nhắm mắt nháy mắt, Thẩm Nhật Du làm cái quyết định.

Hắn không bao giờ có thể làm nàng khóc.

Hắn công tác toàn bộ ban ngày, kỳ thật cơm chiều căn bản không ăn, khi đó như vậy nói đơn thuần là tránh cho hai người đơn độc ở chung.

Ban đêm bị đói tỉnh, ở tủ lạnh tìm được một bao thổ ty, tạm chấp nhận sữa bò nuốt cả quả táo mà gặm hai mảnh, trống rỗng dạ dày cuối cùng là thoải mái điểm.

Chốt mở lạch cạch một thanh âm vang lên, trong phòng bếp nháy mắt đèn đuốc sáng trưng. Du Kỳ xoa xoa đôi mắt đi qua đi, đoan đi hắn trong tay sữa bò ly, tay mới vừa sờ đến bình thân, tê một tiếng, nhíu mày nói:

“Buổi tối đừng uống đồ lạnh, anh vốn dĩ dạ dày không tốt.”

Nhật Du buông không tay, tầm mắt rơi xuống nàng kéo ra tủ lạnh trên cửa, có chút thất thần.

“em làm cho anh bát mì trứng, thấy sao? ” Nàng đã cầm hai cái trứng gà ra tới.

Hắn bang một chút đem còn thừa thổ ty ném vào thùng rác, trong thanh âm không mang theo độ ấm:

“Không cần, anh đã no rồi.”

Thẩm Nhẩ Du nói xong, cất bước đang muốn sai khai nàng hướng trên lầu đi, thủ đoạn bỗng nhiên bị một đoạn nộn sinh sôi ngón tay chế trụ, nàng nói chuyện thanh âm đều ở run, mang theo mỏng manh khóc nức nở,

“Nhật Du, anh nói cho em bik, em rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?”

Hắn bước châ dừng lại, biểu tình có trong nháy mắt hoảng hốt. Thực mau ném ra lung tung rối loạn ý niệm, đè ép áp đáy lòng cảm xúc, hắn rốt cuộc là không tránh ra nàng, ngữ điệu là tầm thường vững vàng:

“em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy trước giờ em quá mức ỷ lại vào anh, là thời điểm nên học được độc lập.”

Không chờ hắn phất trên tay tới, tựa hồ là nhận thua giống nhau, tay nàng buông xuống đi xuống.

Bóng người xấu hổ mà trọng điệp trên sàn nhà, cuối cùng hắn quyết tuyệt mà rời đi.