Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 125

Hóa ra dù đã trở thành tử thi thì khi Sở Cẩn có hành động gì với thân thể này, nàng đều sẽ

cảm giác được.

Chả trách mấy ngày trước lúc hắn vuốt ve khuôn mặt thân xác, nàng lại có thể cảm nhận như mặt mình cũng đang được vuốt ve, còn tưởng vì nhìn thấy nên bị ảo giác, hiện tại xem ra không phải vậy.

Theo thời gian trôi qua, từng sợi hơi nước nhàn nhạt bay lên trên thùng nước tắm.

Tầm mắt Dụ Ninh mông lung dần, một loại cảm giác vừa quen thuôc vừa xa lạ từ nơi nào đó truyền đến thẳng lên não, nhiệt độ và độ ẩm đang đốt cháy lý trí của nàng thành tro tàn.

Nhìn phàn chất lỏng trên cằm Sở Cẩn, và thân xác bóng loáng sau lưng hắn, đôi mắt nóng lên, nàng chỉ hận không thể lập tức bóp chết tên khốn nạn này.

Vọt đến trước mặt Sở Cẩn, tay nàng vẫn cứ trong suốt xuyên qua, nhưng nếu chỉ vì vậy mà tha cho hắn thì sai rồi, Dụ Ninh nghiêng người đá vào nơi nào đó đang đứng thẳng.

Đúng như suy nghĩ của nàng, không chri tay mà bất kì chỗ nào trên người nàng ddeuf có thể chạm vào thứ đó.

Thấy Sở Cẩn không né tránh, Dụ Ninh lại đạp mấy cái nữa, mỗi lần đều dùng sức toàn thân, nhưng thứ kia không hề có dấu hiệu bị tổn thương , ngược lại lại phun ra một chút chất lỏng không thể miêu tả.

Dụ Ninh phát hiện không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Cẩn, lập tức phát hiện tên biếи ŧɦái này đang híp mắt tỏ vẻ hưởng thụ.

Dụ Ninh tức đến mức suýt nữa cắn đứt môi.

"Sở Cẩn, ta muốn gϊếŧ chết ngươi." Dụ Ninh nói xong, thần thái khôi phục sự bình tĩnh, khuôn mặt mang theo nét bén nhọn, cả người để lộ một tia sát khí.

Nàng còn chưa bao giờ hận một người đến thế, dối với Qua Sửa, nàng cũng chỉ là ỡm ờ, thế giới Thẩm Cưu, ít nhất hắn có tôn trọng nàng, mà Sở Cẩn, nhân lúc nàng không thể phản kháng thực hiện hành động này, nàng chỉ cảm thấy bản thân bị vũ nhục.

Dù có đần độn thế nào Sở Cẩn cũng đã phát hiện Dụ Ninh đang tức giận, lướt qua phần chất lỏng khả nghi nơi bắp đùi thân xác, chân mày hắn nhíu thành một nắm :” Ngươi không thích sao?”

Theo lời mấy quyển sách kia có nói, có nước chảy ra tức là nữ nhân đang sung sướиɠ, chẳng lẽ nước chưa đủ nhiều?

Để nàng có thể vui hơn, hắn tình nguyện tiếp tục phục vụ nàng.

Dụ Ninh nhìn thân xác, hai chân mở rộng, trắng bóng, cảnh tượng này thật đau mắt :” Mặc quần áo cho nàng ấy vào .”

Sở Cẩn liếʍ môi một cái, trong mắt vẫn mang theo tia khó hiể :” Tại sao ngươi không cao hứng?”

"Tại sao ta phải vui hơn?” Dụ Ninh nắm chặt tay, sau khi biến thành trạng thái này, cảm giác vô lực cứ lân này lớn hơn lần trước, đặc biệt là khi phương pháp duy nhất có thể tác động đến hắn lại chẳng mang chút thương tổn nào lên con người này.

"Sở Cẩn, chẳng lẽ ngươi

không biết ngươi đặc biệt ghê tởm sao?" Ánh mắt Dụ Ninh nhìn người đối diện như nhìn một đống thịt thối tràn đày dòi bọ, ánh mắt ấy khiến trái tim Sở Cẩn khó chịu vô cùng, hắn cầm cái khăn lau nơi nào đó của thân xác, sau đó mặc quần áo cho nàng.

"Ta không biết sao ngươi không vui, nhưng nếu ngươi không thích thì ta sẽ chờ đến lúc ngươi thích mới tiếp tục.”

Không hổ là biếи ŧɦái, đến lời xin lỗi cũng khác với người thường.

Mặc dù trong lòng vẫn hừng hực lửa giận nhưng bởi thái độ của Sở Cẩn, Dụ Ninh hơi bình tĩnh chút, hừ lạnh :” Giúp ta một việc.”

"Cái gì?" Nhận thấy cảm xúc của Dụ Ninh không đúng, Sở Cẩn cũng không đưa ra yêu cầu lung tung nào nữa.

"Làm chuyện tốt, mặc kệ ngươi phát cháo cứu người nghèo hay phân tiền quyên bạc, miễn để mọi người biết ngươi là người tốt là được.”

"Đươc."

Dụ Ninh không ngờ hắn đồng ý dứt khoát vậy, lập tức sinh ra cảm giác bị làm qua loa xong chuyện :” Nếu ngươi gạt ta….” Nàng ngừng một chút, tạm thời chưa biết nên uy hϊếp cái gì.

Ánh mắt Sở Cẩn lập lòe :” Lừa gạt ngươi, ngươi sẽ đá ta sao?”

Giọng nói lộ vài phần hưng phán muốn thử.

Dụ Ninh nhìn lướt qua nơi đứng tahwrng chưa hề gục kia, đoán chừng bởi vì thân thể biến thành trạng thái linh hồn nên dù công kích hắn, hắn cũng chỉ cảm thấy mềm mại nhẹ nhàng, nếu không đã không thành cái dạng này.

NPC nam chính là con ruột của người tạo ra bí cảnh này đúng không, nếu không sao càng vè sau hắn lại càng có vận mệnh tốt như thế, kể cả thế giới này hai chân không thể động nhưng nàng còn chưa kịp hành hạ hắn, chân hắn đã tốt, ngược lại, nàng biến thành hồn phách, không thể phản kháng, không thể công kích.

"Nếu như ngươi lừa ta, ta sẽ phá hủy thân thể này.” Ngón tay Dụ Ninh chỉ về phía nguyên chủ :” Dù không thể gϊếŧ ngươi, nhưng ta có thể tự gϊếŧ chính mình.”

Dvẻ quyết tuyệt trên mặt nàng khiến những tia đỏ sậm lắng đọng trong đôi mắt Sở Cẩn lại túa lên, đến cả tròng trắng cũng toát ra vài tơ máu.

Dấu hiệu phát điên?

Dụ Ninh đã có kinh nghiệm, để ngừa việc tên này có những suy nghĩ kì quái, khác thường, không nghe lời mà nổi điên làm chuyện gì với thân xác, giọng nói chuyển đổ, mềm mại chút :” Tất nhiên nếu ngươi nghe ta, ta sẽ không hủy hoại thân xác này, dù sao ta cũng không muốn biến thành u hồn phiêu đãng cả đời.”

Nói xong hình như Sở Cẩn đã bình thường chút, hắn đến bên ghế ôm thân xác vào l*иg ngực, ánh mắt chiếu thẳng vào tầm mắt Dụ Ninh :” Đừng rời bỏ ta.”

Dụ Ninh gật đầu một cái, "Dĩ nhiên sẽ không, ta còn có thể đi đâu." Kể cả có tạm thời đi mất, thế giới tiếp theo cũng sẽ gặp lại, nghĩ đến chuyện này, Dụ Ninh lại cảm thấy mệt moit.

Ngón tay Sở Cẩn dọc theo khuôn mặt Dụ Ninh, miêu tả nó, ánh amwts thoáng mờ mịt :” chúng ta đã từng gặp nhau nơi nào?”

Gương mặt này của nàng giống Dương Ninh ở thế giới thứ nhất năm sáu phần, đoán chừng ten này có chút kí ức của thế giới đàu tiên.

"Chân nàng lộ ra rồi." Dụ Ninh nhắc nhở, hướng tay chỉ về phía thân xác :” Nếu ngươi rảnh đến mức nghĩ xem hai ta đã gặp nhau ở đâu thì thà bỏ thời gian đó đi chăm sóc thân xác ấy.”

Sở Cẩn gật đầu một cái, ôm thân xác vào lòng, hôn lên đôi môi nàng :” Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

Cùng với động tác đó là cảm giác mềm ấm vương vấn bờ môi, Dụ Ninh dường như còn có thể gửi được hương vị gì đó nơi chóp mũi.

Tại sao hắn có thể dùng nơi đã chạm chỗ đó của thân xác hôn nàng, Dụ Ninh lập tức lại cảm tháy khó thở :” Đừng chạm vào nàng .”

"Đồng ý điều kiện của ngươi, ngươi sẽ thưởng ta sao?”

Dụ Ninh liếc mắt nhìn về phía Sở Cẩn, nàng luôn có một loại dự cảm xấu.

Quả nhiên sau khi câu nghi vấn không được đáp lại, Sở Cẩn đã tự quyết định phần thưởng mà hắn muốn đạt được.

"Nếm thử thứ làm ngươi thích .” Một câu nói đầy ngụ ý.