Thấy cậu không trả
lời, Khâu Thiên Kỳ
tức giận chọc vàođiểm mẫn cảm, dùng quy
đầu nghiền nát mặt trên:
“Không muốn? Vậy thì
thao
đến khi nào em nghe lời!”
Nói xong hung hăng rút ra chọc vào phát ra những thanh
âm khó
mà
nóiđược…
Lâm Húc Viễn một bên giãy dụa
đuổi kịp tốc
độ
của hắn, một bên nghĩ
muốn nói cho hắn biết suy nghĩ
trong lòng, nhưng chỉcó
tiếng rêи ɾỉ
nát thành từng mảnh nhỏ:
“A a…
Thiên Kỳ…Mạnh quá
a, thật thoải mái…”
Khâu Thiên Kỳ nhấc một chân của cậu lên cao, thay
đôi gócđộ
sáp lấy:
“Em thích bị
anh sáp như
thế, tiểu huyệt cũng không biết bị
anh thao quá
bao nhiêu lần, còn muốn cùng phụnữ
kết hôn?”
“Đâm chết em,
đâm mạnh cho em chịu hết nổi”
“Ngốc”
“Ngốc”
Lâm Húc Viễn cảm thấy thẹn quá
lại ngậm chặt nhục bổng của hắn,
“A…
Không
được nói
…”
“Lâm Húc Viễn, không cho phép em lấy người khác, nhớ
kỹkhông, nhớ
kỹ
không?”
Khâu Thiên Kỳ
khóa chặt ngồi giữa hai chân cậu, tìm góc
độ
mang
đến cho cậu nhiều cảm giác nhất, ngón thưởng thức
đầu v*
cậu. Tiểu huyệt Lâm Húc Viễn vội vàng co rút lại, cảm giác cực nóng khiến Khâu Thiên Kỳ
càng mạnh mẽ
tiến vào, mỗi một lần rút ra chọc vào
đều kéo căng mị
thịt diễm hồng bên trong.
“Thiên Kỳ… A a a…
Ư
a…”
Lâm Húc Viễn khó
kiềm chế
cắn lấy ngón tay mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Khâu Thiên Kỳ rút ngón tay cậu ra, bất
đồng với nửa người dưới cuồng dã, dịu dàng nói:
“A Húc, em không thể
cưới người khác. Bởi vì
anh yêu em.”
Lâm Húc Viễn khϊếp sợ
nhìn Khâu Thiên Kỳ
dịu dàng giúp cậu lau nước mắt, nhưng mà
kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ
sau truyền
đến lại làm cậu khóc to hơn.”A…
Không cần, không cần nói như
thế…”Bởi vì
em không có
cávh
đáp lại anh, Lâm Húc Viễn tuyệt vọng nghĩ.
Khâu Thiên Kỳ ghé vào bên tai cậu, phun hơi nóng lên cần cổmẫn cảm:
“Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…” Phối hợp va chạm với hắn, mỗi lần
đỉnh
đến luôn là
điểm mẫn cảm sẽliên tục nói câu anh yêu em.
“Ư
a a…
Đừng nói nữa…”
Lâm Húc Viễn cảm thấy bản thân như
bị
chia làm hai nửa, một bên cảm thấy cao hứng, mặt khác một bên lại bị
thao muốn khóc, nhiều nhất vẫn là
khổ
sở.
“Anh muốn nói cho em nghe. Em thích nghe, em cũng thích anh.”
Khâu Thiên Kỳ
tiếp tục dùng nhục bổng trướng
đến mạnh mẽ
hết sức xỏ
xuyên qua Lâm Húc Viễn.
“Không cần a…
Không
được…”
Lâm Húc Viễn không chịu nổi, bắn mạnh ra, tiểu huyệt cao trào run rẩy kẹp chặt Khâu Thiên Kỳ,
đem hắn hướng càng sâu càng sâu.
Khâu Thiên Kỳ không quan tâm tiếp tục thao cậu, lật người khiến cậu nằm
úp sấp, bản thân từ
saj tiến vào tiểu huyệt cao trào của cậu.
“Nóng quá
a, thích quá, nuốt nhanh quá.”
Lâm Húc Viễn chìm
đắm cao trào, bị
hắn
đâm sâu dần biến thành kêu khóc:
“A a…
Đừng…”
Khâu Thiên Kỳ mỗi một lần
đều chuẩn xác
đánh vào
điểm mẫn cảm, làm cho Lâm Húc Viễn không thể
hoàn hồn.
“Nói, ngươi có
phải hay không thích ta, nói mau!”
Khâu Thiên Kỳ từ
sau cầm lấy cậu nhỏ
của Lâm Húc Viễn thôlỗ
triệt
động, dùng
đầu ngón tay gảy lên qυყ đầυ.
Phân thân cùng tiểu huyệt Lâm Húc Viễn
đều
đã
bị
Khâu Thiên Kỳ
kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu khổ
sở
cầu xin tha thứ:
“Là, là, em thích anh…
A…
Chậm một chút…”
Khâu Thiên Kỳ hài lòng thả
chậm tốc
độ, nhục bổng chậm rãi cắm vào, như
vậy càng làm cho tiểu huyệt mẫn cảm hưng phấn mà
co rút lại, phân thân thô
to kéo căng mị
thịt, hướng chỗ
càng sâu mà
khai thác, khai thác.
“A Húc, cùng anh làm có
thoải mái không?”
Phối hợp thong thả, Khâu Thiên Kỳ
dịu dàng hôn khóe mắt Lâm Húc Viễn. Lâm Húc Viễn cuối cùng
được chút thời gian thở
dốc, miệng há
to hớp lấy không khí, tiểu huyệt co rút nhanh rồi lại cuồn cuộn không ngừng mà
giao hòa, phản
ứng thân xác chân thực nhất nói rõ
cho cậu biết thế
nào là
kɧoáı ©ảʍ, Khâu Thiên Kỳ
hướng chỗ
sâu trong cơ
thể
cậu khẩn khiết vào thật sâu thăm dò…
“Ư…
Thoải mái…
sâu quá…”
Kìm không
được hai chân kẹp chặt nhục bổng không
để
nó
rời
đi, ma sát
ở
tiểu huyệt tựa hồđều mang ra lửa nóng
đốt chạy họ.
“Vậy, vẫn cứ
theo anh, anh sẽ
cho em những gì
thoải mái nhấtđược không?”
Khâu Thiên Kỳ
dịu dàng ghé vào tai cậu thìthào, dẫn dắt kɧoáı ©ảʍ…
Không
được…
Ngực Lâm Húc Viễn
đau như
muốn chảy máu, cậu run rẩy bắt lấy tay Khâu Thiên Kỳ,
“Em…
A
ư…
Em yêu Anh,
ư…”
Không biết vì
gì, nước mắt Lâm Húc Viễn chảy càng nhiều, thấp giọng nức nở
khiến Khâu Thiên Kỳ đau lòng cầm chặt lấy tay cậu.
“Đừng khóc,
”
Khâu Thiên Kỳ
hôn lên những giọt nước nơi khóe mắt cậu,
“Bất luận ra sao anh cũng sẽ
không cho bất cứai nào mang em
đi.”
Lời nói an
ủi từ
miệng người
đàn
ông vôcùng
đẹp này nói ra khiến Lâm Húc Viễn ngoài ý muốn bình tĩnh lại, cậu bỗng nhiên có
một
ảo giác, chỉ
cần sống cùng người này, không cần quan tâm việc gì
khác nữa.
“Thiên Kỳ…” Mười ngón tay Lâm Húc Viễn và
Khâu Thiên Kỳđan vào nhau giao, cậu kéo Khâu Thiên Kỳ
lại gần mình hơn.“Hôn em…”
Đầu tiên Khâu Thiên Kỳ là vươn
đầu lưỡi liếʍ liếʍ lên cánh môi hơi hé
mở
của cậu, rồi mới xông vào khoang miệng.
Đầu lưỡi Khâu Thiên Kỳ
đảo qua mang
đến từng trận tê
dại khiến Lâm Húc Viễn nhịn không
được khát khao hắn mang
đến càng thêm nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tiểu huyệt co rụt lại buông lỏng, cảm thấy chú
rồng vẫn lì
lợm nằm bên trong, gân xanh của tiểu bảo bối nhảy cả
lên.
Cậu thình lình co rút, Khâu Thiên Kỳ
thỏa mãn gầm nhẹ
một tiếng, bắt
đầu mạnh mẽ
cử
động. Mỗi lần mỗi lần
đem quy
đầu không ngừng hướng nơi sâu thẳm mẫn cảm kia, người dưới thân mất kiềm chế
kêu một tiếng, hắn khoái
ý
hưởng thụ
lỗnhỏ
đang kẹp chặt nhục bổng của mình, cảm thấy vẫn chưađủ
chưa
đủ
không ngừng yêu cầu Lâm Húc Viễn thêm nữa thêm nữa.
“A a… Anh rất lợi hại…”
Tuy rằng bản thân bị
người này hung mãnh giữ
lấy, nhưng mà
kɧoáı ©ảʍ của Lâm Húc Viễn cũng không ngừng lại
được, hai chân cậu khoát lên tấm lưng cường tráng của Khâu Thiên Kỳ, hạ
thân
đong
đưa theo từng cửđộng của hắn, chìm sâu vào tình
ái. Hắn dũng mãnh tiến công, trên trán rỉ
những giọt mồ
hôi ngày cả
gầm nhẹ
cũng khiến Lâm Húc Viễn thêm hưng phấn mà
phối hợp.”Ưm a…
Đúng…Chỗ
đó, mạnh một chút a a…”