“Cái gì mà không được, chẳng lẽ em đã
nhớ lại điều
gì sao?” Khâu Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt tinh xảo bị dục tình làm ửng hồng của cậu, nhịn không được ôm chặt người trước mắt vào l*иg ngực.
Đầu óc Lâm Húc Viễn trống rỗng, làm sao còn có thể nhớ rõ gì được nữa, cậu
càng hi vọng mau nhanh nhanh
nghĩ ra câutrả lời, thanh âm hỗn loạn dâʍ đãиɠ
lại càng phát ra lớn hơn. “A a… Không… Em
a… Không nhớ được… Ô không được… Buông tha cho em đi,
sắp chạm
đến…”
Khâu Thiên Kỳ cảm giác được tràng vách ấm áp run rẩy ngày càng nhanh “Thật là
dâʍ đãиɠ, mới bắt đầu đã muốn ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rồi
.”
Vừa dứt lời
hắn lấy mấy bảng giá trên
tủ bên giường, qυყ đầυ đảo quanh điểm mẫn cảm lại mạnh mẽ rút ra, Lâm Húc Viễn nhất thời cảm giác được lỗ nhỏ trống rỗng. Cậu
khẩn hoảng
túm lấy cánh tay Khâu Thiên Kỳ, thanh âm vì khóc mà nức nở khàn khàn, “Cho em, em
muốn bắn…”
Nhìn biểu tình bị đùa giỡn của cậu,
Khâu Thiên Kỳ cũng chịu không nổi, hắn bắt lấy tóc Lâm Húc Viễn, nói: “Hư đốn, những tài liệu này là chuẩn bị cho em,
sau này em
kế thừa gia nghiệp, muốn báo đáp anh
như thế nào?”
Lâm Húc Viễn trong mắt còn vương ánh lệ, cậu
đứt quãng run rẩy, nói ra câu trả lời
Khâu Thiên Kỳ muốn nhất “Lấy… Lấy thân báo đáp…”
“Em phải
nhớ kỹ. Nếu em
không nhớ được anh sẽ
làm đến khi nào em nhớ kỹ mới thôi.” Khâu Thiên Kỳ hung tợn cảnh cáo.
“Ưm… Nhớ kỹ.” Lâm Húc Viễn lấy bảng giá trên tay hắn xuống, ôm lấy hắn, hôn lên môi lấy lòng người đàn ông tuấn mĩ của mình, phả
hơi thở đến đôi môi hé mở của hắn: “Đến làm em đi…”
“Là em quyến rũ
anh”
Khâu Thiên Kỳ liếc văn kiện bị cậu
ném xuống đất một cái, nâng một chân cậu lên, mạnh mẽ tiến vào.”Hư đốn, sau này muốn em
mỗi ngày đều cho anh
thượng, lúc nào cũng phải hư đốn rêи ɾỉ lên
như thế. Để
người khác nhìn xem em
dâʍ đãиɠ đến mức độ nào.”
Vừa tiến vào thân thể cậu
phân thân Khâu Thiên Kỳ liền được tiếp đãi
nhiệt tình, cả cây gậy th*t to dài cắm
vào bên trong, hắn mới bắt đầu đảo quanh huyệt khẩu.
“A…” Lâm Húc Viễn phát ra tiếng kêu kí©ɧ ŧìиɧ khó có thể chịu được.
“Kêu a, phải kêu lớn tiếng một chút. Là nơi này, đâm vào
nơi này của em
thích lắm sao?” Khâu Thiên Kỳ mỗi một lần đâm sâu vào đều khiến
Lâm Húc Viễn hưng phấn run rẩy. Cậu
mê loạn ôm lấy hắn kêu khóc muốn hắn lại khiến
hắn không kiềm chế được càng trướng lớn một vòng.
“A a… Lại lớn hơn rồi, anh
thật lợi hại…” Lâm Húc Viễn lung tung đáp lại nụ hôn của Khâu Thiên Kỳ, cậu sắp phun ra, không ngừng ôm lấy Khâu Thiên Kỳ ôm chặt
yêu cầu nhiều hơn. “Lại nữa đi, cho em… A….mạnh nữa… mạnh thêm nữa làm em
bắn ra a a…”
Đối mặt với dáng vẻ Lâm Húc Viễn bị làm đến thất thần, miệng đã hồ ngôn loạn ngữ, Khâu Thiên Kỳ y
như dã thú kịch liệt làm cậu,
nghe cậu hư đốn rêи ɾỉ, cảm thụ
sự
mềm mại trong cậu “Nuốt
nhanh thật, anh cũng nhanh chóng
bắn ra.”
“Bắn vào em…” Lâm Húc Viễn nghe thấy phốc xích phốc xích tiếng nước truyền đến từ nơi hai thân thể
kết hợp, tuy
cảm thấy thẹn
nhưng
lại hi vọng người đàn ông
này càng mãnh liệt giữ lấy bản thân
mình. Cần cổ
mẫn cảm bị hắn
cắn cắn, Lâm Húc Viễn rốt cuộc chịu không nổi phát ra tiếng kêu rêи ɾỉ mê loạn: “A a a…”
Tràng vách tường kịch liệt mấp máy co rút lại, Khâu Thiên Kỳ phối hợp cùng cậu
trừu sáp hậu huyệt nóng bỏng, tiếp theo là một luồn
tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ cậu nhỏ
của cậu
bắn ra. Tiểu huyệt đang trong cao trào nhanh chóng hút lấy nhục bổng
Khâu Thiên Kỳ không chịu thả lỏng, Khâu Thiên Kỳ rất nhanh rút ra chọc vào vài cái, bắn
vào
bên trong.
“A ──” Lâm Húc Viễn khống chế không được run rẩy. Hai chân vô lực theo bên hông Khâu Thiên Kỳ trượt xuống.
“Hô…” Khâu Thiên Kỳ giữ
nguyên lai tư thế ôm cậu, hưởng thụ dư vị cao trào. Nhìn ánh mắt đã sớm mất tiêu cự
đang nhìn mình của bảo bổi
dưới thân, Khâu Thiên Kỳ vươn đầu lưỡi ôn nhu liếʍ liếʍ môi cậu. Lâm Húc Viễn hơi tỉnh táo lại
từ trong cao trào, có chút mất
tự nhiên đẩy Khâu Thiên Kỳ: “Ra ngoài.”
Đôi môi sưng đỏ ráng hồng chưa dứt
trên mặt Lâm Húc Viễn đều là mê dược thúc tình, quyến rũ Khâu Thiên Kỳ tiếp tục nâng chân âậu lên
rút ra chọc vào. Lâm Húc Viễn mở to hai mắt nhìnhắn. Khâu Thiên Kỳ nhìn bộ dáng không thể
phản kháng của cậu, cười cười hôn lên khóe mắt cậu
“Yên tâm, tiếp theo là anh
làm, em
chỉ cần hưởng thụ là
tốt rồi.”
…
Sáng sớm, tiếng di động của Lâm Húc Viễn
đột nhiên vang lên, cậu lập tức bắt lấy, sợ
Khâu Thiên Kỳ bên cạnh thức giấc.
“A lô.” Thanh âm Lâm Húc Viễn vẫn còn
có chút khàn khàn, Khâu Thiên Kỳ xoay người tiếp tục ngủ.
“A Húc à, Lâm tiên sinh đột nhiên ngất
xỉu!” Bên kia ồn ào, âm thanh hỗn loạn của
xe cứu thương, Lâm Húc Viễn vẫn
nhận ra người gọi điện.
“Dì Mai, dì bình tĩnh, cụ thể như thế nào ạ?” Dì Mai
là người làm đã mấy chục năm
trong nhà cậu, Lâm Húc Viễn tuy ngoài miệng an ủi giúp bà
một chút, nhưng thật ra trong lòng lại đang lo lắng hơn bất kì ai.
“Tiên sinh vào
thư phòng làm việc, bảo dì
chút nữa pha cà phê cho ông ấy để
nâng cao tinh thần hơn, dì đưa cà phê vào cho ông ấy liền đi ra luôn, không đến một lúc thì
bên trong truyền đến thanh âm thật lớn, dì
đi vào nhìn thoáng qua liền phát hiện tiên sinh nằm
trên mặt đất…” Lâm Húc Viễn xoa bóp hai bên thái dương, vì tối hôm qua quá mức kí©ɧ ŧìиɧ khiến đầu cậu
bây giờ vô cùng đau đớn.
“Ưm,
con biết rồi, con sẽ mau chóng về nhà.” Ngắt
điện thoại, Lâm Húc Viễn quay đầu nhìn thoáng qua Khâu Thiên Kỳ đang an ổn ngủ bên canh, thở dài một hơi.
“Ba em
đã xảy ra chuyện?” Bên kia truyền đến thanh âm rầu rĩ của Khâu Thiên Kỳ. Lâm Húc Viễn lắp bắp kinh hãi. “Anh
nghe được sao.”
“Là tiếng
âm điện thoại của em
quá lớn.” Khâu Thiên Kỳ quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Húc Viễn.”Nếu không có việc gì thì em
về trước đi.”
Dự tính đến Nhật Bản ít nhất phải bốn, năm ngày,
Khâu Thiên Kỳ lại có thành kiến rất sâu với cha mình.
Lâm Húc Viễn
cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng để mình về,
vốn đang
suy nghĩ phải mở miệng như thế nào,
không nghĩ tới việc hắn lại mở miệng trước.