Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 14: Tưởng niệm

Một tháng sau.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, nha hoàn thông minh đứng ngoài phòng rất lâu, lại rất lâu không nghe được chủ nhân đáp lại.

Thở dài, lắc lắc đầu, nha hoàn đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, đem bữa trưa đặt lên bàn.

” Thiếu gia?”

Nha hoàn gọi một tiếng, người ngồi đó không chút phản ứng.

Nha hoàn đành phải tiến lên đẩy đẩy Cận Lăng.

” Thiếu gia, dùng bữa!”

” A! Thanh nhi, ngươi vào khi nào?”

Cận Lăng phục hồi tinh thần lại, vô cùng kinh ngạc nhìn nha hoàn đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Thanh nhi cũng lười giải thích, chỉ im lặng loay hoay bày chén đũa.

Thiếu gia trở về đã một tháng, thương tích trên người thật sự dọa Cận phủ từ trên xuống dưới sợ chết khϊếp, lúc sau còn kinh động đến ngự y, mất sức của chín trâu hai hổ mới đem hắn từ quỷ môn quan kéo lại. Có thể từ hang hùm động rắn không chết trở về cũng đã là thiên đại may mắn.

Nhưng không biết tại sao, thương thế trên người thiếu gia đã hảo rồi, nhưng thần trí như như bị mang đi, cả ngày cũng chỉ ngồi lẳng lặng, cầm trong tay một thanh kiếm gãy.

Tuy nói thiếu gia đã mời người nối lại thanh kiếm kia, nhưng thấy thế nào cũng không phải danh kiếm quý hiếm gì, khiến người ta đoán không ra thanh kiếm này đối với thiếu gia mà nói rốt cuộc có ý nghĩa đặc biệt gì.

Tại sao ánh mắt thiếu gia nhìn nó giống như nhìn tình nhân yêu mến, hơn nữa thiếu gia không đề cập tới đoạn thời gian ở Tà Ma trại kia, cũng không nói thương tích trên người là do đâu, nói là đã chịu đả kích gì đó quá lớn nên không nhớ rõ, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được trong đó nhất định có ẩn tình gì.

Đối diện với mọi người lo lắng thăm hỏi, Cận Lăng thủy chung bảo trì im lặng. Cận lão gia đối với chuyện này cũng không truy vấn, gần đây Cận lão gia đã hướng hoàng thượng xin cáo lão hồi hương.

Từ sau khi đi Cận Lăng bị bắt, Cận Mạc Anh suy nghĩ rất nhiều, tâm nguyện trước giờ của mình không có gì ngoại trừ vì nước tận trung, vì dân tạo phúc, nhưng từ khi tiên hoàng băng hà, tân đế kế vị tới nay, triều chính hồ đồ, gian thần lộng quyền, dân chúng lầm than, sức mạnh quốc gia ngày càng sa sút.

Cận Mạc Anh theo tiên hoàng giao phó giúp đỡ tân đế, nhưng trung ngôn luôn khó nghe, không lâu sau, Cận Mạc Anh liền từ hữu thừa bị biếm thành tri phủ. Cận Mạc Anh tuy không đau lòng vì mình mất chức, là do Hoàng Thượng bị tà thuyết mê hoặc mờ mắt mà đau lòng, nhưng không biết làm thế nào.

Với tình thế hiện tại, sức lực suy yếu đã mất đi khả năng xoay chuyển trời đất, thậm chí còn muốn liên lụy nhi tử bị cuốn vào ân oán bên trong triều đình, như thế chẳng bằng noi theo người xưa, tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên rồi chấm dứt cuộc đời ở đó.

” Lăng nhi, sao còn chưa ăn cơm?”

Cận Mạc Anh vào phòng Cận Lăng.

” Cha…”

Cận Lăng hơi bối rối vội vàng buông kiếm trong tay, hắn không dám nhìn vào mắt Cận Mạc Anh, luôn sợ hãi phụ thân nhìn thấu tâm sự mình.

Cận Mạc Anh lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Cận Lăng, lại không nói gì.

” Hoàng Thượng đã phê chuẩn cho ta cáo lão hồi hương, con có bằng hữu gì ở đây thì đừng ngại, cứ đi thăm hỏi một chút, suy cho cùng, e rằng cơ hội gặp mặt sau này không còn nhiều lắm.”

” Ân…”

Cận Lăng rầu rĩ ăn cơm.

Nơi này ngoại trừ người kia thì còn cái gì đáng giá để vướng bận nữa chứ? E rằng lần đi này, cũng hoàn toàn chặt đứt ràng buộc duy nhất giữa họ. Về sau, cho dù mãi đến lúc chết già cũng sẽ không gặp lại đối phương nữa. Mà y nhất định sẽ quên mình, cưới vợ sinh con, trải qua cuộc sống hoàn toàn bất đồng với mình…

Cận Mạc Anh lắc lắc đầu, không nói gì nhìn đứa con đang ngẩn người.

Đây rốt cuộc là tạo nghiệt gì…

*************************

Tà Ma trại.

Trong một tháng, công tác di dời Tà Ma trại đã gần như kết thúc, tất cả mọi người cao hứng phấn chấn sắp xếp nhà mới, đi vào công việc buôn bán mới mẻ, sản nghiệp trên danh nghĩa của Tà Ma trại như hải vận, thuỷ vận, khách ***, tiễn trang, bố trang đều bắt đầu vận hành, mọi người trong Tà Ma trại bắt đầu cuộc sống mới.

Vạn sự khởi đầu nan, rất nhiều chuyện vụn vặt khiến Bi Mạt nhất thời bận đến độ không có thời gian thở, đương nhiên cũng không có thời gian nhớ tới Cận Lăng.

Một tháng sau, tất cả công tác cũng đi vào quỹ đạo, thời gian của Bi Mạt cũng không trống được, lúc đêm dài người vắng, từng trận đau xót nổi lên ***g ngực, trước mắt hiện lên giọng nói cùng tiếng cười của người kia, còn thân ảnh thấm đầy máu tươi mà vẫn ngoan cường, giống như bóng đè dây dưa Bi Mạt, thống hận mình yếu đuối không thể quên đi, lại bất đắc dĩ không thể không nhớ đến, bị mâu thuẫn này giày vò, Bi Mạt tựa như đặt mình trong địa ngục.

Chuyện Sở Thanh Phàm cùng Bi Liên lén thả Cận Lăng cũng không bị truy cứu, có lẽ tất cả mọi người cho rằng,dẫu có để cho một kẻ bị đánh tới như thế chạy, y cũng sống không được, hoặc có lẽ Bi Mạt ngầm đồng ý cho họ thả Cận Lăng một con đường sống… Dù sao, sau khi Bi Mạt tỉnh rượu ngày đó, cũng không có hỏi qua chuyện Cận Lăng, mọi người cũng rất thông minh tránh nói đến đề tài này trước mặt hắn.

Bất quá,có ngụy trang thế nào cũng chỉ là miễn cưỡng gượng cười, thống khổ trong nội tâm Bi Mạt tựa hồ chỉ có Sở Thanh Phàm cùng Bi Liên có thể cảm thấy. Dùng công việc vùi lấp chính mình, chuyện lớn chuyện nhỏ từ trên xuống dưới của Tà Ma trại toàn bộ một mình đi quản, thân mình có khỏe mạnh cỡ nào cũng không duy trì được.

Nên hôm nay, Sở Thanh Phàm cùng Bi Liên rất ăn ý, đem tất cả mọi chuyện ôm vào người, nói hôm nay Bi Mạt nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi, không được đυ.ng chạm tới công tác gì nữa, nếu không ngay cả huynh đệ ( huynh muội) cũng không thèm làm nữa.

Bi Mạt hiểu được dụng tâm của họ, cũng ngầm đồng ý hôm nay để mình hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Vì thế hắn cưỡi ngựa, mặc con ngựa tùy ý mang hắn băng băng đi không mục đích.

Người lưu luyến gia đình, động vật cũng thế. Huống hồ con ngựa này có trí thông minh phi thường, có thể theo tâm ý hắn chạy đến phía sau núi Tà Ma trại.

Nhìn cảnh sắc quen thuộc, nhưng cảnh còn người mất, Bi Mạt vuốt ve yêu mã.

” Ngay cả ngươi cũng không quên được hắn sao?”



Bỗng nhiên cảnh giác thấy phía sau có từng trận sát khí vọt tới, Bi Mạt rút bội kiếm ra quát to.

” Ai? Đi ra!”

Trong rừng thoát ra hơn hai mươi người cầm đao, Bi Mạt vừa thấy liền nhận ra là dư đản của Hoàng Đình Diệc.

Hành động liều lĩnh, ngày đó không chém tận gϊếŧ tuyệt chúng rõ là quyết định sai lầm, hiện tại lại gặp phiền toái!

” Bi Mạt, ngươi gϊếŧ đầu mục chúng ta, hại chúng ta chiến bại bị triều đình giận chó đánh mèo, có nhà về không được, hiện tại chúng ta sẽ lấy mạng ngươi lập công chuộc tội.”

Một đại hán trong đó hô lên.

” Chỉ bằng các ngươi thôi?”

Bi Mạt cười cười khinh miệt, không nói hai lời liền đánh. Đương nhiên ưu thế nhiều người của đối phương không có lợi ích gì, kết cục chỉ thương vong càng nhiều, không tới một khắc, đại bộ phận đã ngã xuống mà Bi Mạt vẫn còn đánh rất điêu luyện.

Mũi nhọn chỉ vào tim đại hán không ngừng huênh hoangban nãy.

” Thế nào? Không phải muốn lấy mạng của ta sao?”

“Vừa rồi nói hào hùng như vậy, hiện tại có hứng thú nhìn xem tim mình màu gì hay không?”

Con ngươi màu tím lộ ra từng trận sát khí âm hàn, khiến đại hán nhuyễn chân quỳ trên mặt đất.

” Tha…. Tha mạng…. Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ…”

Đại hán kia liên tục dập đầu.

” Hừ!”

Bi Mạt hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm, xoay người đi về phía con ngựa. Chưa bao lâu mà ngươi cũng học xong cái kiểu lòng dạ đàn bà của Cận Lăng kia, lại thả người muốn lấy mạng mình?

Bỗng nhiên, ngực đau nhức một trận, cổ họng Bi Mạt ngọt ngọt, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

Bi Mạt quỳ một gối trên đất, một tay dùng kiếm chống mới không té trên mặt đất, là độc! Tên kia hạ độc khi nào? Hắn hoàn toàn không phát hiện ra.

” Ha ha ha!”

Đại hán kia ngửa mặt lên trời cười to.

” Bi Mạt, không thể tưởng được sao? Đây chính là kịch độc trong cung cấm, không màu không mùi, chỉ cần lúc đánh với ngươi rắc ra một chút, ngươi sẽ bất tri bất giác trúng độc.”

” Ngươi!”

Bi Mạt trừng mắt nhìn đại hán cuồng tiếu, ánh mắt kia lại làm đại hán sợ tới mức lui hai bước.

” Ngươi… Ngươi cũng không thể trách ta! Ta bất quá cũng chỉ muốn sống sót thôi, lúc ấy có một nam nhân cụt tay trốn xuống từ Tà Ma trại, nghe nói bởi vì vô lễ với muội muội của ngươi mà bị đuổi xuống núi, đến quan phủ mật báo, Hoàng tham quân liền định ra quân quy, sau này nếu có thể lấy được đầu của ngươi, liền thưởng hai mươi vạn hoàng kim, tuy nói hắn hiện tại đã chết, bất quá quân quy vẫn hữu hiệu! Cái đầu của ngươi đổi cho con cái đời sau nhà ta không lo cơm áo, giải dược duy nhất ta đã ăn, ngươi cũng sống không được bao lâu, gọi ta một tiếng gia gia, ta liền cho ngươi chết thoải mái.”

Nói xong, đại hán cuồng tiếu.

Là gã, lại là một tiểu tặc bán đứng Tà Ma trại! Vậy Cận Lăng không có phản bội ta? Tại sao? Rốt cuộc tại sao y lại nói như thế? Y lại thừa nhận mình bán đứng Tà Ma trại! Tại sao!

Bi Mạt thở gấp công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, đại hán kia gặp thời cơ không thể bỏ qua, muốn cho Bi Mạt một kích chí mệnh, ai ngờ mới tới gần Bi Mạt, còn chưa kịp giơ kiếm lên, đầu cùng mình đại hán kia cũng đã chia lìa.

” Tuy nói thủ đoạn hạ độc của ngươi chẳng ra gì, nhưng ta vẫn phải cảm tạ ngươi giúpta biết mình hiểu lầm Cận Lăng.”

Xoay người loạng choạng bước đến trước con ngựa, đau đớn thấu cốt toàn thân làm Bi Mạt hầu như không có cách duy trì thần trí thanh tỉnh.

” Độc này… Thật lợi hại…”

Đau đớn hiện tại là ngươi đang trừng phạt ta sao, Lăng? E rằng khổ đau lúc ấy ngươi chịu so với ta hiện tại còn nhiều hơn gấp trăm lần. Khi đó làm ngươi đau lòng e rằng không phải thương trên người ngươi mà là ta đối với ngươi không tín nhiệm…

Ta muốn gặp ngươi, Cận Lăng, muốn gặp ngươi, ta muốn ngươi nói cho ta biết tại sao phải lừa ta, còn lừa thảm như vậy…

Thương trên người ngươi lành chưa? Thật may, may là lúc ấy bọn Thanh Phàm lén lút thả ngươi…

Tại sao muốn để ta hiểu lầm ngươi? Ta muốn gặp ngươi, còn muốn nghe ngươi nói với ta câu đó…

Lăng… Lăng…

Nằm trên lưng ngựa, Bi Mạt vỗ vỗ con ngựa.

” Ngoan, mang ta, mang ta đi gặp hắn…”

Sau đó, Bi Mạt liền rơi vào trong một mảnh bóng tối…

Con ngựa tựa hồ có thể cảm thấy chủ nhân cực kỳ bi ai, ngẩng đầu phát ra một tiếng hí dài, nhấc móng dậm xuống đường, đem Bi Mạt đưa đến một nơi xa không biết…