Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 13: Mùa xuân này có lẽ là lạnh nhất trong mười mấy năm năm nay?

Bi Mạt đứng trên tường thành nhìn xuống mọi thứ dưới chân núi, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, lộ ra nụ cười rét đậm, so với bão tuyết càng làm người ta cảm thấy run rẩy.

Nông cạn!

Bi Mạt khinh miệt nghĩ, tuy nói khinh địch là binh gia tối kỵ, nhưng cái loại bùn nhão không hơn tường thành Hoàng Đình Diệc này có mười người cũng không đáng cho mình để vào mắt.

” Hiện giờ có bao nhiêu quân địch mai phục?”

” Mặt đông có một ngàn tả hữu, binh lực chủ yếu tập trung ở phía nam, có ba nghìn, dưới chân núi có một ngàn viện quân tả hữu.”

Sở Thanh Phàm tường thuật báo cáo.

Xem ra Hoàng Đình Diệc cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít ra vẫn còn cá tính gian tà đê tiện. Cái gọi là chiến tranh không ngại dối trá, y quả nhiên đem binh lực chủ yếu sắp xếp phía nam, nơi tập trung phụ nữ và trẻ em. Nhưng y sai lầm rồi, người nơi đó sớm đã dời đi hết, hiện tại chẳng qua là một chỗ trống. Đến lúc đó, vừa đánh vừa lui, dụ địch đi sâu vào, sau đó đóng cửa đánh chó, tiêu diệt chủ lực, cuối cùng tiêu trừ từng đám quân còn sót.

Đem chiến lược cụ thể giao cho Sở Thanh Phàm bố trí, Bi Mạt đón hàn phong mạnh mẽ trên núi.

Cận Lăng, gió lại lạnh như vậy, đều bởi vì ngươi phản bội hay sao? Chẳng lẽ lời hứa cùng nhu tình lúc trước cũng không thể làm ngươi vứt bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực? Binh lực trùng điệp vây dưới chân núi Tà Ma trại chính là thứ ngươi dùng để kết thúc nghiệt duyên giữa chúng ta sao?

Đáng tiếc, đáng tiếc! Ngươi tính sai rồi, Bi Mạt này không phải Bi Tầm trước đây, sai một li mà đánh mất tánh mạng, còn liên lụy mấy trăm mạng người Tà Ma trại. Hôm nay ta phải chứng minh cho ngươi xem, chỉ cần ta mong muốn, suốt cuộc đời này ngươi cũng vô pháp chạy khỏi lòng bàn tay của ta.

Sát khí bốc lên, thứ Tà Ma trại nghênh đón chính là một trận tinh phong huyết vũ quỷ khóc thần sầu…

Quả nhiên không lâu sau giờ ngọ, Hoàng Đình Diệc nhẫn không được, hướng phía nam Tà Ma trại phát động tổng tiến công.

” Theo kế hoạch lui lại.”

Chiến sĩ tiên phong của Tà Ma trại không chút hiếu chiến, lui lại về phía sau, Hoàng Đình Diệc quả nhiên không phát hiện, lập tức đánh vào phía nam.

Là lúc này!

Chiến mã màu đen của Bi Mạt nhảy vào trung tâm quân địch như gió xoáy, một đường chém xuống đầu một đám cấm quân triều đình như tia chớp. Máu tươi phun đỏ mặt, đỏ cả thân thểBi Mạt. Chiến mã nhiễm đầy máu tươi cùng người trên ngựa như Tu La đẫm máu, sát khí lạnh thấu xương rít gào thông điệp nghịch ta là chết.

Bi Mạt xuất hiện, khiến lòng dạ cấm quân đại loạn, các dũng sĩ Tà Ma trại sĩ khí đại chấn, từ tứ phương sát ra, thành công phân cách trận hình quân địch, một trận chiến ta sống ngươi chết cứ triển khai như vậy.

Hoàng Đình Diệc bị mai phục quả nhiên quá sợ hãi, vốn cho rằng dựa vào chiến thuật biển người, với binh lực trùng điệp tấn công Tà Ma trại, dù địa thế hiểm yếu ra sao, đám loạn thần tặc tử kia cũng không đáng ngại, nhưng làm sao biết Bi Mạt lại dùng loại đấu pháp đánh bất ngờ như liều chết.

Mắt thấy nhân số cấm quân giảm thiểu cấp tốc, Hoàng Đình Diệc cuống quít chỉ huy hộ vệ hai bên chuẩn bị yểm trợ y rút lui. Ai ngờ mệnh lệnh còn chưa kịp hạ, hai hộ vệ đã ngã xuống dưới chân y, sát khí kinh người bao phủ bốn phía.

” Hoàng lão tặc, nợ máu trả bằng máu, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi cùng năm nghìn cấm quân bái tế an ủi vong linh đại ca cùng Tôn bà bà.”

” Ngươi…”

Có lẽ là muốn cầu tha, có lẽ là muốn hấp hối giãy giụa, nhưng không ai biết Hoàng Đình Diệc cuối cùng muốn nói gì, mà đó cũng hoàn toàn không trọng yếu, bởi vì đầu y đã bị Bi Mạt xách trên tay.

” Hoh hoh hoh….”

Chiến sĩ Tà Ma trại phát ra tiếng rống to rung trời, thủ lĩnh địch quân bỏ mình tăng nhanh tiến trình chiến đấu….. Thắng lợi quả nhiên là thuộc về Tà Ma trại.

Cỏ hoa ngậm sầu, cây cối vốn xanh tươi trên núi đã mất đi sắc màu vốn có, thay vào đó chính là sắc thái tĩnh lặng tử trầm tiều tụy lúc máu tươi nhân loại khô lại. Người dân Tà Ma trại từng khẩn cầu cuộc sống bình lặng hơn ai hết, nhưng lại bị ép đến mức không thể không cầm lấy vũ khí phản kháng.

Chán ghét chiến tranh, cũng không tỏ vẻ sợ hãi chiến đấu.

Một trận hạo kiếp, vô số sinh linh đồ thán, vô luận là gϊếŧ người hay bị người gϊếŧ, trong mắt đều có phẫn nộ cùng bi thương không che giấu được.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật tự nhiên mà con người vĩnh viễn chỉ có thể thụ động tiếp tục tuân theo.

Đây là một kỳ tích chiến tranh, chỉ dùng thời gian hai canh giờ liền tiêu diệt được quân địch đông hơn chục lần, còn treo đầu thủ lĩnh quân địch lên tường thành.

Nói vậy, chắc chắn đây là một trận chiến khiến triều đình vô cùng kinh hãi, cũng làm công tác di đời Tà Ma trại rút ngắn thời gian.

Các chiến sĩ đồng dạng toàn thân đẫm máu vây dưới chân thành hô to tên Bi Mạt, tiếng hô hào nam tính chấn động cả sơn cốc, các huynh đệ đem sinh mệnh giao phó cho Bi Mạt, người tương lai nhất định chính là bá chủ một phương.

*********

Làm tốt công tác khắc phục hậu quả sau trận chiến: chôn cất thi thể, giam giữ tù binh, lúc Bi Mạt cùng Sở Thanh Phàm trở lại Ma Cư đã gần chạng vạng.

” Ca, ta van cầu ngươi, ngươi thả Cận đại ca đi!”

Bi Liên từ trong Ma Cư lao tới, bộ dáng rất chật vật, trên trán còn dấu máu khô.

” Ca, ta van cầu ngươi, vô luận Cận đại ca làm cái gì, nể chút tình cảm trước kia, ngươi tha cho hắn một con đường sống đi! Ca!”

Đương nhiên chiến thắng không mang đến vui sướиɠ gì cho Bi Mạt, chẳng bao lâu sau, hỉ nộ ái ố của hắn cũng quay về xung quanh một mình Cận Lăng.

Đáng giận! Tự dưng dâng lên cảm giác thất bại!

Hắn phản bội ngươi! Tại sao! Tại sao nghe đến tên hắn, lòng ngươi liền cuồng loạn như biển gào núi lỡ! Tại sao lại đau lòng như thế! Tại sao còn có thể lưu luyến không rời! Ngươi, kẻ đối địch tàn nhẫn lãnh khốc vô tình đã đi nơi đâu? Ngươi này cái đồ vô dụng.

” Ca! Ngươi đừng im lặng”

Bi Liên điên cuồng kéo người Bi Mạt, đáng tiếc, Bi Mạt lâm vào cảm giác thất bại không đáp lại nàng.

” Sở đại ca, ngươi khuyên nhủ ca ca ta đi! Xin ngươi, còn tiếp tục như vậy, ta… Ta sợ Cận đại ca cầm cự không được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Bi Liên che kín nước mắt.

” Liên nhi, bình tĩnh một chút, trước nói cho chúng ta biết Cận Lăng hiện tại thế nào!”

Quả nhiên thân là người ngoài cuộc, Sở Thanh Phàm luôn phải thanh tỉnh hơn đương sự.

” Ô… Ta không biết…”

Bi Liên lắc lắc đầu.

” Sau khi các ngươi đi rồi, Lí Tam đem Cận đại ca đến pháp trường, cầm roi liên tục đánh, Cận đại ca một tiếng cũng không rên, mới toàn thân đẫm máu như vậy.”

” Ta khóc cầu Lí Tam, nhưng hắn nói đây là mệnh lệnh của đại ca, không thể cãi lời, còn càng đánh càng dùng sức, thấy Cận đại ca bất tỉnh hắn cũng không dừng tay, hung hăng đánh tiếp tục.”

Bi Liên oán hận lau nước mắt trên mặt, lại vô pháp ngừng nước mắt rơi xuống.

” Ta chạy tới chắn roi thay Cận đại ca, không cẩn thận bị đánh mấy cái, đau đớn thiêu rát như vậy, Cận đại ca làm sao mà chống đỡ được! Sở đại ca, ngươi giúp ta cầu ca ta thả Cận đại ca đi.”

Bi Liên khóc, Sở Thanh Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ, trong đầu hiện lên một thảm cảnh Cận Lăng toàn thân là máu, tất cả như cái mạng nhện khiến nỗi lòng vốn không ngừng hỗn loạn của Bi Mạt lại rối rắm thêm.

Chung quy, hắn vẫn không thể không thừa nhận, dù người mình yêu chỉ có thể mang đến cho mình tổn thương vô hạn, nhưng sâu trong nội tâm, hắn vẫn tràn ngập khát vọng với y…

Dù chỉ lừa ta thôi, ngươi cũng không muốn sao? Mà mình thật sự rất ngốc, thà rằng… Thà rằng hy vọng người này có thể lừa mình cả đời, cả đời…

Cận Lăng, tại sao? Tại sao?

” Ca…”

Tay Bi Liên đυ.ng tới ống tay áo Bi Mạt.

” Đừng chạm vào ta!”

Bỏ tay Bi Liên ra.

” Đừng nhắc tới chuyện về hắn trước mặt ta nữa! Tại sao, tại sao mỗi người, mỗi việc đều ngăn cản ta quên đi hắn?”

” Không ai ngăn cản ngươi, là tâm ngươi không muốn quên hắn thôi.”

Thanh âm Sở Thanh Phàm vang lên bên cạnh.

” Không cần nói! Không cần nói nữa!”

Điên cuồng gạt bể vật bài trí trên bàn, tiếng vang cực đại phát ra, như nội tâm Bi Mạt hiện tại.

Dã thú thụ thương bị người nhìn thấu nội tâm yếu ớt… Nội tâm dã thú bi ai, dù khát vọng cảm tình tầm thường nhất cũng không thể.

” Ca!”

Bi Liên muốn giữ chặt Bi Mạt đang lao ra ngoài phòng, lại bị Sở Thanh Phàm ngăn cản,

” Để hắn đi đi! Chuyện giữa họ chỉ có chính họ mới có thể giải quyết.”

*********

Dù trong lòng trăm bề không muốn, nhưng thân thể luôn luôn thành thật nhất, nó chỉ khuất phục khát vọng sâu nhất chìm trong nội tâm con người.

Trên cọc gỗ bên cạnh pháp trường, là thân thể nhiễm đầy máu tươi của Cận Lăng. Bất đồng cùng hắn, máu trên người Bi Mạt là máu người khác,máu trên người Cận Lăng là máu của chính mình.

Chính là tại lúc chật vật như vậy, ngươi vẫn cao quý mà mỹ lệ như thế sao? Nữ thần đẫm máu.

Trong lòng quặn đau từng trận, hầu như khiến Bi Mạt buồn nôn, lúc nhìn thấy Cận Lăng, phòng tuyến trong lòng có cứng rắn thế nào cũng bị hồng thủy tâm trạng phá tan.

Có lẽ giữa tình nhân chân chính thì tâm linh có tương thông, Cận Lăng bị đau đớn kịch liệt tra tấn đến độ bán hôn mê, biết Bi Mạt đang ở gần đó.

Chính như y hy vọng, Bi Mạt thắng lợi, từng trận hò hét rung trời vang tên Bi Mạt, chứng minh hắn đã là một con hùng ưng bay cao. Mà hùng ưng, nhất định là cô độc, chỉ có trời xanh vô ngần mới có thể tương xứng với thân ảnh cao ngạo của ngươi.

” Bi Mạt… Ngươi ở đây sao?”

Cận Lăng nhắm mắt lại phát ra thanh âm yếu ớt.

….

Một hồi trầm lặng làm kẻ khác ngạt thở.

” Ta không chết, để ngươi thất vọng rồi.”

Bi Mạt đứng trước Cận Lăng, nhìn gương mặt tái nhợt kia.

Cận Lăng khẽ cười nói.

” Đây… Chẳng qua là một… canh bạc… Canh bạc của ta… Tự tôn cùng… Sinh mệnh…. Ngươi cuối cùng là người thắng… Ngươi muốn như thế nào tuỳ ý ngươi…”

Đây là lời ngươi muốn nói với ta sao?

Ngươi biết rõ, ngươi biết rõ ta không hạ thủ gϊếŧ ngươi được! Nên ngươi dùng phương pháp này bức ta thả tự do ngươi sao?

Lưu lại người, lưu không được tâm, cần một cái xác không hồn có gì hữu dụng?

” Nể tình cảm trước kia, ta đáp ứng ngươi một yêu cầu, vô luận là yêu cầu gì! ”

Sau khi thiên nhân giao chiến, Bi Mạt nói ra lời trái lương tâm này.

Dù muốn trói buộc hai cánh của ngươi, nhưng chung quy ngươi vẫn muốn bay khỏi ***g ngực của ta, nơi không có thứ ngươi muốn truy cầu.

Cầu ta đi! Chỉ cần ngươi cầu ta một câu, ta liền cho ngươi tự do, thứ đối với ngươi mà nói còn trân quý hơn sinh mệnh.

Bi Mạt lẳng lặng nghe yêu cầu Cận Lăng sắp nói ra.

” Vậy giúp… Giúp ta chăm sóc… chậu hồ điệp lan… Trong Ma Cư…”

Vẫn là thanh âm yếu ớt.

Yêu cầu của Cận Lăng khiến lý trí đã gần cực hạn của Bi Mạt hoàn toàn hỏng mất.

” Ngươi có tư cách gì nhắc tới hồ điệp lan, ngươi đã không thèm quan tâm, không chút lưu luyến đem đoạn cảm tình này vứt sau đầu, còn quan tâm để làm gì nữa?”

Bi Mạt rống giận.

” Ta đã biết, muốn châm chọc ta phải không? Để ta vừa nhìn thấy hồ điệp lan, liền nhắc nhở ta, bản thân đã bị ngươi lừa thảm tới chừng nào phải không? Ta hận không thể hủy diệt toàn bộ hồ điệp lan và cả những lời thề chết tiệt kia nữa!”

Mũi kiếm Bi Mạt để trên cổ họng Cận Lăng.

” Đương nhiên, còn có cả ngươi!”

” Không… không sao cả…”

Cận Lăng nhẹ nhàng mỉm cười.

” Bất quá… Ngươi đã đáp ứng điều kiện của ta… Không… không được quên…”

Rạch một đường cắt cổ họng y, để cái miệng đáng giận kia câm lại! Tế bào toàn thân Bi Mạt hò hét.

” Đáng giận! Tại sao! Tại sao phản bội ta!”

Kiếm bị ném xuống đất, bầu trời Tà Ma trại, cô ưng ( chim ưng cô độc) một lần lại một lần lượn vòng rêи ɾỉ.

” Thật lạnh…”

Bi Mạt ly khai, không khí xung quanh Cận Lăng lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

” Thời tiết thay đổi sao?”

Nhìn bầu trời dầy đặc mây đen, âm u đè nặng tâm mỗi người.

Tuyết rơi…

” Đáng thương cho hồ điệp lan sau núi, chung quy vẫn trốn không được vận mệnh sắp đặt…”

Bông tuyết nhỏ vụn phủ lên người Cận Lăng, đau đớn thương khẩu dần tan biến, là được các ngươi mang đi sao? Các thiên thần màu trắng? Có lẽ ngay cả ta các ngươi cũng muốn mang đi?

Thật ân hận! Tại sao vừa rồi không chịu nhìn Bi Mạt nhiều hơn một chút? Mà dung mạo của ta có thể vĩnh viễn ghi khắc trong cái tâm lạnh lùng mà thương tổn của ngươi không?

Cận Lăng lại một lần nữa lâm vào trong bóng đêm vô hạn…

************

Ban đêm.

Một đạo thân ảnh lén lút hiện lên, vừa chạy vừa không quên xem xét tình hình chung quanh.

Chắc chắn bốn phía không có ai, Bi Liên chạy đến bên người Cận Lăng.

” Trời ạ! Cận đại ca, ngươi sao lại biến thành cái dạng này! Ô…”

Bi Liên vội vàng cởi bỏ dây thừng trói tay chân Cận Lăng, nhưng không biết sao càng gấp càng không mở được.

Bỗng nhiên một bàn tay to chụp lên bả vai Bi Liên.

Bi Liên sợ tới mức nhảy dựng lên!

” Ai? Là ai? Ta muốn cứu người! Ai dám ngăn cản ta, ta liền sống chết liều với hắn!”

Bi Liên cầm một thanh đoản kiếm, nhắm mắt lại múa may lung tung, muốn dọa người chạy tới.

” Uy! Nàng trước nhìn rõ là địch hay bạn rồi hãy múa kiếm!”

” Sở đại ca?”

Bi Liên kinh ngạc.

” Ngươi, ngươi sao lại ở đây?”

” Ít nhiều lời đi, trước cứu người đã!”

Sở Thanh Phàm rút bội kiếm ra chặt đứt dây thừng.

” Nhanh, ta có mang chút rượu, cho Cận Lăng uống đi, sau đó chà xát thân mình hắn, đến lúc hắn ấm lên”

” Nga!”

Bi Liên khẩn trương tiếp nhận rượu.

” Chết tiệt, Lí Tam lại nặng tay tới như vậy! ”

Nhìn Cận Lăng thương tích đầy mình, dù là Sở Thanh Phàm sắt thép cũng không khỏi ướt đẫm hốc mắt.

” Còn thời tiết sương giá chết tiệt kia, lại đến giúp vuingay trong lúc này.”

Xem ra, đường tình hai người kia thật sự không phải gian nan thông thường.

Sau khi Bi Mạt thấy Cận Lăng, trở lại Ma Cư liền như phát cuồng, phá hủy tất cả những thứ liên quan tới Cận Lăng, ngay cả giường cũng dùng nội lực đập nát, cuối cùng mang chậu hồ điệp lan kia giơ lêи đỉиɦ đầu, lại chậm chạp không hạ thủ. Suy sụp ngồi trong một đống hỗn độn, nốc rượu như điên với chậu hồ điệp lan, hiện tại đã say đến độ bất tỉnh nhân sự.

Mà Sở Thanh Phàm cùng Bi Liên rất ăn ý, đợi thủ vệ pháp trường đi ngủ mới hành động.

” Cận Lăng, Cận Lăng, nghe ta nói không?”

Sở Thanh Phàm vỗ mặt Cận Lăng.

” Cận đại ca, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi đừng làm ta sợ!”

Thanh âm xa xôi như truyền đến từ chân trời, Cận Lăng hơi nhấc mí mắt như nặng ngàn cân.

” Thanh Phàm… Liên…”

” Hắn tỉnh, ô… Cận đại ca ngươi làm ta sợ muốn chết!”

Bi Liên ôm đầu Cận Lăng khóc rống. Nước mắt ấm áp nhỏ giọt trên mặt Cận Lăng, chảy xuống theo hai má hắn, thoạt nhìn giống như hắn đang khóc.

Xem ra rượu này còn có điểm dùng, ít ra hiện tại thần trí Cận Lăng còn chưa hoàn toàn mơ hồ, vẫn có thể nhận ra người đến.

” Tốt lắm, Liên nhi, đừng khóc…”

” Ta chuẩn bị xe ngựa, hiện tại liền đưa ngươi xuống núi.”

Sở Thanh Phàm nói với Cận Lăng.

” Chờ một chút…”

Cận Lăng gian nan thốt lời từ cánh môi sớm đã khô khốc.

” Còn chờ gì nữa? Chờ nữa ngươi liền mất mạng!”

Bi Liên sốt ruột la lên.

” Thứ.. thứ lỗi cho ta tùy hứng, các ngươi…. Các ngươi giúp ta tìm về… Thanh kiếm kia… Ta sẽ đi…”

Sợ Bi Liên cùng Sở Thanh Phàm nghe không rõ, Cận Lăng lặp lại rất nhiều lần.

” Kiếm? Kiếm nào? ”

Bi Liên ù ù cạc cạc, lúc này chạy trốn là quan trọng nhất, muốn kiếm kiết gì nữa!

” Liên nhi, đi tìm bội kiếm của Cận Lăng, cái đại ca nàng bẻ gẫy hôm nay, nhanh đi!”

Sở Thanh Phàm hạ lệnh, động thủ ôm ngang Cận Lăng đi đến xe ngựa.

Bi Liên chạy đi tìm kiếm.

” Ngươi tội gì mà phải thế?”

Ánh mắt Sở Thanh Phàm nhìn thẳng phía trước.

Nụ cười thảm đạm hiện lên gương mặt không chút huyết sắc của Cận Lăng, nhưng hắn lúc này mỹ lệ hơn bất cứ ai khác, ít ra Sở Thanh Phàm cho rằng như vậy.

” Ít ra… Ít ra còn có ngươi cùng Liên nhi tin ta… Không phải sao? Vậy là đủ rồi…”

Gắt gao ôm kiếm gãy Bi Liên tìm về, đây là ký ức duy nhất về Bi Mạt hắn có thể có được.

Xe ngựa vụt chạy hướng bóng tối xa xôi vô tận, dần dần cắn nuốt mọi bi thương ràng buộc, cùng kỷ niệm dĩ vãng…

…….

Bang bang bang, tiếng đập cửa cực đại kinh động đêm tối yên lặng.

” Nha! Khuya khoắt tìm đến làm gì, thật phiền phức!”

Hạ nhân Cận phủ dụi dụi con mắt buồn ngủ, đứng khỏi ổ chăn ấm áp ra mở cửa, cũng khó trách oán khí bức người. Cũng không nhìn xem đang là cái thời tiết khác thường gì, lạnh chết đi được!

Mở cửa, lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa không người lái.

” Làm cái quỷ gì thế?”

Hạ nhân xốc rèm xe ngựa lên.

” Thiếu… thiếu… Thiếu gia!”

Hạ nhân thét chói tai kinh động cả Cận phủ.

” Người đâu mau tới đây! Thiếu gia đã trở lại! Mau mời đại phu!”

Cận phủ tức khắc đèn đuốc sáng trưng, Cận Mạc Anh ngay cả ngoại y cũng chưa mặc vào liền chạy tới, tiếp theo là thân ảnh hạ nhân bận rộn cùng hình ảnh các đại phu khẩn trương xuất nhập.

” Sở đại ca, Cận đại ca thật sự có thể bình an vô sự không?”

Trốn ở chỗ tối quan sát mọi thứ, Bi Liên hỏi Sở Thanh Phàm.

” Chúng ta cũng chỉ có thể giúp hắn đến như thế, ông trời sẽ chiếu cố Cận Lăng, hắn có một tâm hồn cao thượng hơn ai hết.”

Chăm chú vào người trước mắt, nhưng tiêu cự trong mắt Bi Liên lại dừng ở chỗ khác, trông ngóng lo lắng.

Kéo mặt của nàng lại, Sở Thanh Phàm hôn thật sâu trên môi Bi Liên.

” Ngươi… đã là lúc nào…. mà ngươi còn…”

Bi Liên bụm miệng mình không thể tin được,

” Chết tiệt, ta biết rõ không đúng, nhưng vẫn nhịn không được, ăn dấm chua với Cận Lăng!”

Sở Thanh Phàm gắt gao ôm Bi Liên vào trong ngực.

” Gì hả! Hiện tại hiện tại coi Cận đại ca là ca ca ruột nha!”

Bi Liên đỏ mặt chôn trước ***g ngực ấm áp của Sở Thanh Phàm.

” Ta thề, ta thật sự yêu nàng. Ta nhất định phải bảo hộ nàng, tuyệt đối không để nàng chịu bất kỳ thương tổn gì.”

Không thể tưởng tượng nếu thảm trạng của Cận Lăng phát sinh trên người Bi Liên…. Hắn nhất định sẽ đau khổ mà chết.

Nhưng không ai biết, tai hoạ Cận Lăng chịu đựng, toàn bộ đều vì bảo hộ người mình yêu thương nhất…

Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải sống và chết, mà là khi ta đứng trước mặt ngươi mà ngươi lại không biết rằng…

Ta yêu ngươi….