Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 2: Cuồng đoạt

Sáng sớm hôm sau, Cận Lăng bị mấy tên thủ vệ thô lỗ một cước đá tỉnh rồi lôi ra ngoài.

Hắn bị đưa đến đại đường bên trong có rất nhiều người ngồi, ở thủ tọa (ghế chủ) đương nhiên là Bi Mạt.

Cận Lăng cười khổ, lại bị thủ vệ một bên đá lên đầu gối, lạnh và đói làm hắn không thể chống đỡ phải quỳ xuống.

Bi Mạt lạnh lùng nhìn Cận Lăng, gương mặt tuyệt mỹ có điểm tái nhợt, bờ môi hé thở lại mất đi huyết sắc. Tóc hỗn độn, vài sợi tán loạn bên gò má, lại có loại… quyến rũ nói không nên lời….

Bi Mạt áp chế dục niệm kì quái, trầm giọng hỏi:

“Cận Lăng, ngươi hiểu vì sao ta bắt ngươi tới nơi này không?”

Cận Lăng cười lạnh một tiếng.

“Ngươi cùng cha ta đã mang đại thù, làm con như ta tất phải thay hắn trả nợ, muốn chém muốn gϊếŧ muốn làm gì cũng được. Chỉ hy vọng ngươi đừng làm khó một lão nhân gia đã hơn ngũ tuần!”

Bi Mạt thập phần thưởng thức gương mặt không chút sợ hãi của Cận Lăng, một cỗ nhiệt khí ở hạ phúc dưới thắt lưng y chạy tán loạn. Bi Mạt bèn đỗ lỗi do Cận Lăng quá đẹp mà chính mình lâu rồi không tìm đến nữ nhân.

Lúc này, Bi Liên kiềm không được, lao tới Cận Lăng tát hai cái.

” Ngươi nghĩ đơn giản thế sao? Chúng ta không chỉ muốn gϊếŧ ngươi thôi, còn muốn diệt luôn lão cha ngươi. Sau đó nhai xương uống máu các ngươi!” Bi Liên rống to.

“Ha ha ha ha… ” Cận Lăng cười.

” Ngươi cười cái gì?” Bi Liên thét lớn.

“Ta cười đại tiểu thư của Tà Ma Sơn Trang không hề được giáo dưỡng, bộ dáng một chút cũng không giống nữ hài tử!”

“Tiện nhân đáng chết, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!”

Bi Liên rút nữ thức nhuyễn tiên (roi để nữ dùng) trong người, hướng Cận Lăng mà đánh.

Vốn không được ăn uống gì, lại chịu lạnh một đêm, Cận Lăng cố cắn môi dưới không muốn phát ra một âm thanh nào. Một khắc sau, trên bạch y đơn sắc xuất hiện những vệt máu ghê người, mặt Cận Lăng đã tái nhợt giờ càng thêm thảm đạm.

Bi Mạt nhìn đến Cận Lăng đã không thể tiếp tục chống đỡ được. Vừa rồi, hắn từ quỳ biến thành ngã dưới mặt đất. Nhìn Bi Liên vóc dáng tuy nhỏ bé nhưng lực đạo chẳng bé nhỏ chút nào, mỗi lần quất roi đều làm máu chảy đầm đìa.

” Liên nhi, đủ rồi!” Bi Mạt bắt lấy cái roi của Bi Liên.

“Ca, vì sao ngăn cản ta? Để ta đánh chết hắn!’

Bi Mạt cười lạnh nói.

“Liên nhi, ngươi gấp cái gì? Hắn nói những lời lúc nãy chọc giận ngươi cũng chỉ muốn nhanh được chết ngay thôi. Hiện tại hắn đã nằm trong tay chúng ta cần gì nhất thời gấp gáp?”

Cận Lăng bị người nhìn thấu tâm can, một mảng hồng nhạt nhiễm lên khuôn mặt tái nhợt, làm Bi Mạt một bên nhìn thấy liền huyết mạch phẫn trương.

“Ca, vậy ngươi nói phải xử trí hắn thế nào đây?” Bi Liên hỏi.

“Chuyện này ngươi có thể yên tâm, lão cha hắn tự cho là thanh cao, vậy ắt hắn cũng thế. Không bằng chúng ta xuống tay từ điểm đó!”

” Tùy.. Tùy ý ngươi!” Cận Lăng không chịu được thống khổ, nói một câu cuối cùng liền ngất đi.

Một lát sau, Cận Lăng bị hất một chậu nước, hắn khó khăn nâng mi mắt lên, mơ mơ hồ hồ thấy một binh lính hướng Bi Mạt báo cáo:

“Chủ tử, hắn tỉnh!”

” Ân, các ngươi lui xuống đi” Bi Mạt dùng âm thanh hảo cảm hạ lệnh.

“Vâng”. Bọn lính tự lui xuống.

“Đừng nhìn ta bằng vẻ mặt đề phòng đó!”

Bi Mạt dùng giọng giễu cợt trêu chọc Cận Lăng đang ướt sũng.

“Chỉ là thấy trên người ngươi toàn bùn với huyết, nhìn có vẻ không mấy dễ chịu, nên mới quyết định giúp ngươi tẩy rửa một chút!”

“Hảo, vậy ngươi thả ta ta để ta tự tẩy rửa!” Cận Lăng hữu khí vô lực trả lời.

” Khó đấy, vạn nhất ngươi thừa dịp chạy trốn thì làm sao đây?” Bi Mạt lại trêu chọc.

Cận Lăng cười khổ, với loại ” Tình huống bi thảm” hiện tại, đi đứng còn khó khăn chứ huống chi là vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ của Bi Mạt sơn trang mà đào thoát.

” Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Cận Lăng yếu ớt hỏi.

“Đương nhiên là phải … để ta giúp ngươi tẩy!”

“Cái gì?” Cận Lăng hoảng sợ “Ngươi không biết là..ách… hai nam nhân…” Cận Lăng không nói tiếp được…

“Sao? Đều là nam nhân, sợ cái gì?”

Bi Mạt nhìn biểu tình thẹn thùng của hắn, nhịn không được phải trêu đùa hắn một phen.

Bi Mạt vừa nói vừa cởϊ áσ Cận Lăng ra.

” Không thể tưởng tượng ngươi còn có thể săn chắc thế này!”

Bi Mạt dùng ánh mắt thưởng thức khuôn ngực Cận Lăng, nước da màu tiểu mạch rắn chắc, thêm những vết roi chằng chịt Bi Liên mới lưu lại, càng tăng phần gợi cảm quỷ dị.

Nhìn thấy hoạt sắc sinh hương trước mắt, du͙© vọиɠ của Bi Mạt liền rục rịch, khiến y thật sự không biết vì sao cơ thể lại biến hóa như vậy.

Kế tiếp, Bi Mạt kéo đai lưng Cận Lăng xuống, cởi trường khố che thân duy nhất của hắn.

Bi Mạt vừa lòng khi thấy mặt Cận Lăng đã muốn đỏ lên cùng đôi mắt vì quá thẹn thùng mà bắt đầu khép lại.

Bi Mạt một phen ôm lấy Cận Lăng hướng dục dũng đi đến. Cận Lăng bị dọa đến phải mở mắt.

” Ngươi.. Ngươi làm gì? Mau buông ta xuống!” Cận Lăng dùng chút sức lực sót lại giãy dụa.

“Nga? Ngươi khẳng định có thể tự mình đi đến dục dũng bên kia?”

Ánh mắt hoài nghi của Bi Mạt thẳng thừng đâm trọng thương tự tôn nam tính của Cận Lăng.

” Đương nhiên, ngươi mau buông ta xuống!”

” Được rồi!” Bi Mạt thong dong thả hắn xuống ” Vậy ngươi đi đi!”

Cận Lăng mới bước bước đầu tiên, đau đớn chợt ùa tới khiến hắn toàn thân vô lực, chân mềm nhũng ngã xuống đất

”Đáng ghét!”. Hắn nện xuống sàn nhà một cú.

Cận Lăng lại bị Bi Mạt bế dậy, bước hai ba bước đến cạnh dục dũng, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, người đã bị quăng vào trong dục dũng.

”Ngô!” Cận Lăng một thân kêu rên.

”Làm nhanh lên!” Bi Mạt khôi phục lại phong thái bất cận nhân tình băng lãnh.

Cận Lăng ngâm mình trong nước ấm, đau đớn cả người như bị đánh tan hơn phân nửa. Nhiệt khí lượn lờ chung quanh, Cận Lăng khép hai mắt cảm thụ hơi ấm khó kiếm được, phát ra một tiếng thờ dài thỏa mãn.

Hắn tựa hồ xem nhẹ việc bên cạnh còn có người đang dõi theo hắn, ánh mắt đặt trên người hắn không chuyển dịch.

Chỉ mấy hành động đơn thuần của Cận Lăng thôi, du͙© vọиɠ của Bi Mạt đã sưng phát đau. Lại tái nghe tiếng thở dài giống mèo con, tựa như kéo căng xúc cảm không thể vãn hồi.

Bi Mạt gầm nhẹ một tiếng, nắm tóc Cận Lăng, thân mình cúi xuống, bắt đôi môi đầy mị lực phải khai mở. Cận Lăng chết cũng không nghĩ Bi Mạt lại làm ra sự tình này với hắn.

Suy nghĩ gián đoạn hai giây, Cận Lăng bắt đầu phản kháng, lấy tay chặn ***g ngực nóng hổi của Bi Mạt lại, nhưng nửa phần cũng vô phương đẩy ra được. Bi Mạt dùng tay kia dễ dàng bắt được hai tay Cận Lăng bẻ quặt ra sau lưng.

Cận Lăng đau đớn vì tay bị khống chế, lại bị ép ngã về phía trước, dán vào ngực Bi Mạt. Độ nóng có thể thiêu cháy kẻ khác làm hắn rên một tiếng. Bi Mạt thừa lúc trốn trải, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng Cận Lăng.

”Ngô…” Cận Lăng muốn cắn lưỡi Bi Mạt, không ngờ chưa kịp làm gì đã bị một bàn tay to lớn kháp trụ hàm dưới, lực đạo rất lớn làm hắn chẳng những không cắn được, ngược lại còn giúp đầu lưỡi Bi Mạt có dư thời gian rỗi rảnh ra vào.

Khi nụ hôn vừa chấm dứt, Cận Lăng đã không thể thở được, tiêu cự trong mắt cũng dần mơ hồ.

” Ngươi này… Biến …Biếи ŧɦái… Buông..” Cận Lăng vẫn còn chút ý thức giãy dụa.

“Thật sao? Nếu đã bị ngươi mắng, sao không thể làm tiếp?”

“Buông ra…..mau thả ra….. ngô…” Cận Lăng vô lực ngăn cản Bi Mạt, nhưng Bi Mạt vẫn ở trên cổ hạ vô số ấn ký xanh tím trên ngực hắn.

Tay Bi Mạt vuốt ve hướng xuống, chợt bắt được nhược điểm dưới thân Cận Lăng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo quy luật, làm cho nó cứng lên trong tay y.

” Nga? Hóa ra ngươi cũng có cảm giác! ” Bi Mạt cười đùa.

“Đừng, đừng nói nữa….A…. Không…… Buông tay……Bỏ ra….”

Tay Bi Mạt nhanh hơn.

” Không….” Cận Lăng kêu lên.

“Bảo bối, âm thanh của ngươi thật dễ nghe!” Bi Mạt hôn lên đôi môi trên gương mặt thống khổ vì du͙© vọиɠ của Cận Lăng.

Hai tay Bi Mạt lướt qua khe hở sau lưng Cận Lăng, nhẹ nhàng khai mở cấm địa chưa từng được ai khai phá.

” Không, ngươi làm gì? Biếи ŧɦái!” Cận Lăng nhảy dựng lên như bị điện giật.

“Thật không? Sao ta lại thấy bộ dáng ngươi thật sự giống như say ngất?”

Bi Mạt một phen xoay chuyển thân thể Cận Lăng, để hắn nằm sấp ghé trên thành dục dũng.

Hai chân mạnh mẽ áp chế đôi chân đấu đá lung tung của Cận Lăng. Tất nhiên, y kiên quyết muốn làm Cận Lăng mặt đỏ tai hồng.

” Ngươi thả ta ra mau! Ta là nam nhân!” Cận Lăng hét lớn.

“Nhưng ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn nhiều!” Bi Mạt cười nói.

“ Ngươi buông..Aaaaa….”

Cảm thấy dưới thân bị mãnh liệt xé rách, Cận Lăng không khỏi kêu to. Ngón tay Bi Mạt đang xuyên xỏ nội bích mềm mại.

Nơi hổ thẹn bị người ép phải bài khai. Bên trong Cận Lăng không ngừng kháng cự ngoại vật xâm phạm.

” Không, đau quá! Buông ra!”

“Nga! Ngươi mà thét nữa sẽ làm thủ vệ bên ngoài xông vào, thấy bộ dạng quyến rũ động lòng người của ngươi, họ động tà tâm, chịu không nổi gia nhập cùng ta đùa giỡn ngươi đó.”

Bi Mạt vừa nói vừa gia tăng động tác ở tay. Lúc nay, Cận Lăng cũng không dám kêu nữa, gắt gao cắn môi dưới.

” Ngô……Ngô……….” Hai con ngươi đen bị bịt kín một tầng hơi nước mỏng mà Cận Lăng cố nén trụ lại, không làm nó rơi xuống, quyết không thể trước mặt nam nhân này rơi lệ.

Bi Mạt thưởng thức biểu tình quật cường kia, một tay không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ cùng thắt lưng mẫn cảm của Cận Lăng, ngón giữa tay còn lại cũng cấp tốc ra vào dũng đạo của hắn.

“A………Ngô……” Cận Lăng phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

“Ngoan nào bảo bối, kêu thêm vài tiếng nữa cho ta nghe chút đi!”

Bi Mạt hôn đôi má ẩm ướt mồ hôi kia.

“Ngô……. chết….chết cũng không kêu!” Cận Lăng kiên quyết lắc đầu.

“Thật sao?” Dứt lời. Bi Mạt tăng thêm một ngón tay nữa, dùng ngón giữa cùng ngón trỏ tra tấn Cận Lăng.

“Thế nào? Cần ta thêm một ngón tay nữa không?” Bi Mạt tàn ác nói.

Ngón tay Bi Mạt trong cơ thể Cận Lăng hoành hành lung tung, thống khổ cùng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kéo tới từng đợt, Cận Lăng chỉ có thể rêи ɾỉ từng âm thanh nghẹn ngào, nức nở.

“Ngô…… Không….Đừng…..A….”

” Được thôi, kêu vài tiếng chắc chẳng có việc gì đâu nhỉ?” Âm thanh của Bi Mạt trào phúng tựa tiếng cười.

Cận Lăng nhắm mắt lại, lệ rơi xuống. Hiện tại hắn chỉ hy vọng loại khổ hình địa ngục này mau chóng kết thúc.

Bị Bi Mạt trước sau giáp công kịch liệt, du͙© vọиɠ ở đùi Cận Lăng không ngừng phát run, phóng ra trong tay Bi Mạt.

Bi Mạt giơ tay, trên đó còn lưu lại dịch thể trắng đυ.c.

” Bảo bối, ngươi thật nhiệt tình!” Y khẽ cười như vừa chiếm được chiến lợi phẩm.

”Xem ra suy nghĩ của ngươi cũng không thanh sạch bao nhiêu…”

” Ngươi! Ghê tởm!” Cận Lăng rống to.

“Ha ha ha…..” Bi Mạt cuồng tiếu mà Cận Lăng lại không thể làm gì được.

Lão thiên gia ơi, có biết Bi Mạt cần bao nhiêu tự chủ mới khống chế nổi chính mình không dùng du͙© vọиɠ kiên đĩnh xuyên thấu Cận Lăng không?

Bi Mạt chính là nghĩ lúc sau còn trò hay, nếu hiện tại giỡn quá lửa, đêm nay chẳng phải không chơi được?

Bi Mạt cố nén trụ du͙© vọиɠ mãnh liệt đến sắp phát nổ, giúp Cận Lăng tẩy trừ sạch sẽ.

Chờ tới khi Cận Lăng tỉnh lại thì sắc trời đã tối mịt.

Hắn phát hiện mình ngủ trên giường của một sương phòng, hồi tưởng lại màn ở dục thất (phòng tắm) sáng nay, nhớ tới bản thân phát ra âm thanh *** đãng thế nào, hận không thể tự bóp chết mình.

Đúng lúc này, một lão ma ma đi vào, to tiếng chấn động lỗ tai đang đặc quánh của Cận Lăng.

“Yêu, thiếu gia? Ngươi tỉnh? Chủ tử ta phân phó rằng, ngươi là khách quý của chúng ta! Cần phải hảo hảo chiêu đãi ngươi nga!”

Cận Lăng cười khổ, có loại chủ nhân dám làm ra chuyện giống sáng nay với khách quý thật sao? Cận Lăng lại đỏ mặt.

“Công tử, ngươi đói bụng chưa? Đến ăn chút gì đi!”

Hắn sờ sờ bụng, đúng vậy! Tưởng chừng lâu rồi không được ăn cơm.

Cận Lăng nhìn thấy mỹ vị trên bàn liền vực dậy ngồi ăn như hổ báo. Nghĩ thầm rằng ăn thật no, đủ khí lực mới phản kháng kẻ kia được.

“Ăn chậm chút đi! Không ai cướp của ngươi đâu!” Lão ma ma vỗ vỗ hắn.

“Ngô ngô…….-” Vẫn là lang nhai hổ nuốt.

“Ai, công tử à! Ta nói với ngươi nhé! Chủ tử nhà ta là người tốt đấy! Năm ấy, ta trốn khỏi nhà, sau sắp sanh lại không có tiền, ngỡ chết chắc, là chủ tử đi ngang qua thỉnh bà mụ đến giúp ta sinh, rồi còn thu xếp cho hai mẹ con chúng ta vào ở trong này, thật sự là người tốt. Không chỉ ta, mọi người nơi này đều chịu ân huệ của chủ nhân! Chúng ta là cam tâm tình nguyện theo chủ nhân ở lại đây!”

Cận Lăng buông bát đũa.

“Bà bà, ngươi nói với ta làm chi?”

“Ai yêu” Ngữ khí lão ma ma trĩu nặng “Chủ tử chúng ta lưng đeo nhiều cừu hận lắm! Ép hắn tới mức lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác. Trước kia rất ít thấy hắn cười nhưng lại cười thực nhẹ nhàng trước ngươi, ngươi phải làm bằng hữu thật tốt của hắn nga! Phải thật tốt…” Bà tâm sự.

“Bà bà, ta…..” Cận Lăng định đáp lời, không ngờ Bi Mạt lại bước vào.

“Nga, ngươi tỉnh rồi? Tôn bà bà, ngươi ra ngoài trước đi”

“Vâng, các người hảo hảo tâm sự!…” Tôn bà bà hướng Cận Lăng nháy mắt một phen mới khép cửa lui ra.

” Vừa rôi Tôn bà bà nói gì cùng ngươi?” Bi Mạt lãnh âm hỏi.

” Nga, không có gì” Cận Lăng điềm nhiên như không ” Chỉ là bảo ngươi là người tốt thôi”

“Nga? Ngươi thật sự tin sao?”

“Có lẽ trước mặt bà là người tốt, nhưng trước mặt ta thì không ” Cận Lăng phản bác.

“Thật nhanh mồm lẹ miệng” Bi Mạt lắc đầu.” Ngươi thật đúng là học không khôn nổi, bất quá tư vị sắc bén của đôi môi hoàn toàn không tồi chút nào.”

” Hừ, vậy sao?” Cận Lăng dù đang giả ngốc cũng khó nén từng trận đỏ ửng.

“Ngươi tiểu nhân đê tiện, chỉ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Rốt cuộc, ngươi muốn thế nào? Muốn báo thù, hãy mau gϊếŧ ta đi” Cận Lăng kích động hơi mất trí.

“Gϊếŧ ngươi?” Bi Mạt kháp trụ càm dưới Cận Lăng, dùng hết sức đem mặt hắn nâng về phía trước.

“Đáng ghét, ngươi lại muốn cái gì?” Cận Lăng bắt lấy tay Bi Mạt.

” Gương mặt xinh đẹp đến cỡ nào! Đôi môi kia, còn có ánh mắt trong suốt, thật xứng với biểu tình quật cường này, quả thực là chim sa cá lặn”

Cận Lăng tức giận đến phát run.

“Thay vì gϊếŧ ngươi, ta nghĩ đến một phương phát báo thù thú vị hơn nhiều.” Bi Mạt cười lạnh.

Cận Lăng không thể nhúc nhích, một cỗ hàn khí tràn lên từ lòng bàn chân hắn, khiến hắn bị khóa trong cặp mắt tím nhiễm thượng du͙© vọиɠ kia.

“Ta thấy..” Bi Mạt bỗng thôi kiềm chế Cận Lăng “..Ngươi không nghĩ đến việc Cận gia hơn bảy mươi mạng người trong một đêm có thể biến mất khỏi thế giới này? Còn có gã phụ thân tự cho là thanh cao của ngươi, ngươi chắc cũng không muốn hắn già yếu thế rồi còn bị ngũ mã phanh thây?” Bi Mạt chút nhấn giọng.

” Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Cận Lăng tiến lên kéo áo Bi Mạt, nhất thời trong mắt che kín tơ máu đỏ “Ngươi tổn thương người nhà ta, ta cho ngươi đẹp mặt”

“Nga? Ngươi không tha cho ta sao?” Bi Mạt phản chuyển đem tay Cận Lăng khóa sau lưng, ép hắn xuống sàn nhà “Thật muốn xem ngươi thế nào khiến ta “đẹp”, bảo bối…”

Mặt bị áp trên đất, Cận Lăng còn phải chịu đau đớn vì cánh tay bị bẻ ngược phía sau.

” Ngươi rốt cuộc thế nào mới chịu buông tha cho người nhà ta?”

” Rất đơn giản” Bi Mạt buông Cận Lăng, làm hắn quỳ bên chân mình, ánh mắt dã thú gắt gao dán trên người Cận Lăng.

“Ta muốn ngươi làm nô ɭệ của ta! Cũng chính là làm…. sủng vật của ta” Bi Mạt cười lạnh.

Lời nói trầm thấp kia như ngàn lưỡi đao sắc bén, không chút lưu tình đâm vào tâm Cận Lăng.

“Sủng…sủng vật?” Cận Lăng dùng âm thanh run rẩy lập lại” Nếu..ta..cự tuyệt?”

” Vậy chờ nhặt xác phụ thân đại nhân của ngươi đi” Đôi môi xinh đẹp của Bi Mạt phun ra lời nói tàn khốc.

” Cho dù ngươi không đáp ứng, ta cũng có thể dùng vũ lực bức ngươi vô khuôn. Nhưng nếu ngươi đáp ứng, nói không chừng ta nể tình không gϊếŧ lão cha ngươi”

“Ta vì sao phải đáp ứng ngươi? Bên người cha ta cũng có rất nhiều cao thủ hộ vệ, ngươi nhất định không gϊếŧ được hắn” Cận Lăng vẫn vùng vẫy.

“Hừ, chỉ bằng mấy thùng cơm bên cạnh cha ngươi sao? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi” Bi Mạt rút ra tiểu đao, nhẹ nhàng liếʍ láp, tựa một con báo đang đùa giỡn với con mồi trong tay.

“Ngươi……. Ngươi……”

“Nhìn ngươi run vậy, không muốn cũng phải đáp ứng thôi”

” Hảo” Cận Lăng tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai nắm tay vẫn cứ nắm chặt cho thấy tâm tình lúc này của hắn… Hắn đột ngột mở mắt, dùng ánh mắt khó tả nhìn Bi Mạt.

“Ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cũng phải tuân thủ lời hứa không thương tổn đến người nhà ta”

Một khắc Cận Lăng mở mắt, Bi Mạt bị vẻ mặt cao quý tột cùng đó làm rung động ở nơi thật sâu. Cận Lăng cao quý như thiên thần mà chính mình nhiều nhất cũng chỉ là dã thú liếʍ huyết trong bóng tối.

Nhưng Cận Lăng vẻ mặt càng cao quý thì du͙© vọиɠ muốn xâm phạm hắn của Bi Mạt càng mãnh liệt.

“Bảo bối của ta, ngươi rốt cuộc cũng đáp ứng rồi”. Bi Mạt cười lạnh.

“Đừng gọi ta bằng cái thứ ghê tởm như thế!” Cận Lăng rống to.

“Vậy sao? Ta thấy được lắm mà” Bi Mạt nhẹ thổi khí bên tai Cận Lăng, làm tất cả lông tơ sau lưng hắn đều đứng lên.

” Ngươi…. Ngươi muốn làm gì?” Cận Lăng run rẩy hỏi.

“Ta muốn làm gì, ngươi rõ ràng nhất, đúng không bảo bối?” Bi Mạt vừa nói vừa hướng giường lớn đi đến.

Cận Lăng kinh hoảng nuốt nước miếng.

“Ta thật sự không biết đầu óc ngươi đang chảy ra cái suy nghĩ gì!”

Cận Lăng lui về phía sau, từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy cái giường lại đáng sợ như thế.

“Ta bảo ngươi đến đây! Ngươi nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta thay đổi chủ ý mà đi diệt Cận gia?”

Nhìn thấy bộ dáng Cận Lăng kinh hoảng, một cỗ liệt hỏa hừng hực tán loạn giữa hai đùi Bi Mạt, mà Cận Lăng kia lại vô ý cọ xát khiến cho hắn càng khô nóng khó nhịn.

” Hiện tại là lúc ngươi thực hiện nghĩa vụ, bảo bối!”

Song mâu nhìn Cận Lăng liền biến thành một màu tím đậm đầy du͙© vọиɠ.

”Đến đây, bảo bối”

Cận Lăng miễn cưỡng nhấc đôi chân nặng nghìn cân, mất một khoảng thời gian phi thực tế mới tới trước giường. Vì hắn đã ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì nên từng trận nhục nhã cứ ào vào tim, xông lên não.

”Cởϊ qυầи áo” Một câu đơn giản thế lại làm hai tay Cận Lăng lần nữa run lên, hắn chỉ có thể trân trân đứng đó.

” Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?” Bi Mạt trầm giọng quát khẽ, lại kinh ngạc khi nhận thấy âm thanh của mình đột nhiên trở nên khàn khàn như thế.

Cận Lăng nhắm mắt lại, hai tay tùy tiện một cái xả kéo áo đơn, lộ ra hai tiểu mạch sắc trong ngực.

”Tốt lắm, tiếp tục đi.”

Ánh mắt Bi Mạt rơi xuống nửa thân dưới Cận Lăng, lúc này, Bi Mạt đã bị du͙© vọиɠ tra tấn muốn lập tức áp Cận Lăng trên mặt đất. Nhưng biểu tình thẹn thùng kia lại rất mê người, làm cho y chỉ có thể kìm nén bản thân.

”Tiếp ….Tiếp tục?”

Mặt Cận Lăng đã nóng tới mức có thể chiên trứng gà.

”Đương nhiên rồi, chẳng nhẽ ngươi muốn cách cái khố tử kia mà làm chuyện đó cùng ta?”

Bi Mạt giễu cợt.

” Ngươi! Ngươi…Kẻ đầu óc toàn ý nghĩ thối nát! Ngươi chết ngay đi”

Cận Lăng không thể nhịn được nữa.

”Cái này gọi là ” Chết dưới mẫu đơn hoa hóa quỷ cũng phong lưu”..”

Cận Lăng dù mắng Bi Mạt dữ dội thế cũng đành cắn răng, một phen xả hạ đai lưng, làm đan khố tự rơi xuống hình thành một vòng xoáy dưới đất, lộ ra đôi chân thon dài rắn chắc.

”Tốt lắm!”

Bi Mạt dùng ánh mắt nghiền ngẫm lên xuống đánh giá Cận Lăng, Cận Lăng bị cái nhìn lăng nhục ấy đả cho thương tích đầy mình.

Bỗng nhiên, Cận Lăng bị một cỗ đại cường lực kéo ngã trên giường, động tới vết roi còn chưa lành bớt khiến hắn đau đến rơi nước mắt.

Trong lúc Cận Lăng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, Bi Mạt ở một bên bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người.

Cận Lăng ngơ ngác nhìn Bi Mạt, toàn thân da thịt màu đồng cổ, lộ ra khối cơ thể rắn chắc, bờ vai rộng, lưng mình thon dài, còn có dưới thân kia…hóa thân của du͙© vọиɠ hùng vĩ, làm hắn không khỏi tán thưởng thứ này thật giống khí lực của một chiến thần hùng tráng.

”Bảo bối, ngươi vừa thấy đã hài lòng rồi sao?”

“Ngươi.. Ngươi đáng ghét”

Cận Lăng tỏa bại nói. Thân hình cường đại màu đồng cổ dần đến áp chế, tạo thành một bóng đen to lớn bao phủ Cận Lăng, cảm giác bị áp bức mãnh liệt khiến hắn sợ hãi.

Tiếp đó, bờ môi cực nóng hạ xuống.

”Ngô…….Đừng…….”

Cận Lăng kháng cự nhưng một chút cũng không thể xô được thân người cực đại kia.

Hắn vô lực nghĩ, kì thực thể trạng mình so với nam nhân bình thường đã cao hơn rất nhiều, hơn nữa hắn chăm chỉ tập võ, tuy thân hình thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng trên thực tế cũng có thể xem là một nam nhân rất có mị lực.

Nhưng trước mặt nam nhân hùng tráng như hắc báo này, hắn lại có vẻ nhỏ bé nhu nhược. Nam nhân đáng sợ kia, so với mình cao hơn quá một cái đầu! Võ công xuất quỷ nhập thần cùng sức lực cường đại khiến kẻ khác sợ hãi. Loại ý nghĩ này làm tự tôn nam tính của hắn một khắc tan rã không sót một mảnh.

Đều là nam nhân, cớ gì hơn kém nhau nhiều đến vậy?

” Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Bảo bối…”

Bi Mạt hôn nhẹ môi Cận Lăng.

”Mở miệng ra..” Bi Mạt lệnh.

” Không……Ngô…..”

Bi Mạt đạt được ác ý, đầu lưỡi y thành công tiến vào, mạnh mẽ mυ'ŧ miệng Cận Lăng, ép lưỡi Cận Lăng phải cùng hắn khởi vũ.

”Ngô…..A……” Dịch khẩu không nuốt kịp tràn ra khóe miệng Cận Lăng, cái loại mị thái khêu gợi này khiến Bi Mạt càng tàn khốc chà đạp đôi môi Cận Lăng.

Nụ hôn vừa kết thúc, Bi Mạt vội mυ'ŧ trên cổ, hôn trong ngực Cận Lăng, Bi Mạt ngẩn đầu chăm chú nhìn Cận Lăng- thần trí đã mơ hồ, đôi môi sưng đỏ khẽ hé ra.

”Đến, bảo bối!”

Bi Mạt dùng thanh âm khàn khàn ra lệnh.

”Dùng đôi môi cao quý của ngươi hàm trụ nó!”

Bi Mạt một tay đỡ lấy thứ cương ngạnh của mình, một tay áp chế đầu Cận Lăng.

” Không, không thể được….Loại sự tình này….”

Một tầng lệ nổi lên trên ánh mắt xinh đẹp của Cận Lăng.

”Nghĩ đến phụ thân của ngươi, người nhà của ngươi, bảo bối!”

Bi Mạt tàn nhẫn nhắc nhở, y muốn đem tự tôn của Cận Lăng hoàn toàn xé vụn.

”Ngô…Ta….”

Cận Lăng bị bắt mở môi ngậm lấy du͙© vọиɠ cực đại của Bi Mạt. Cận Lăng thậm chí còn cảm nhận được gân xanh dao động trên đó.

” Không…Đừng…..” Cận Lăng cầu khẩn.

“Đúng, bảo bối, chính là như vậy, nhẹ nhàng, không cần dùng răng nanh, đúng……….”

Một tay Bi Mạt đè mạnh đầu Cận Lăng, bỉ thượng nhãn tình hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.

Môi Cận Lăng cùng vách ngoài cự vật ma sát, phát ra âm thanh khiến kẻ khác mặt hồng tim nổ. Nhìn thấy hai mắt mông lung đẫm lệ của Cận Lăng, Bi Mạt rốt cuộc chịu không được, đem Cận Lăng đảo ngã trên giường.

” Ngoan, bảo bối, đến, mở chân ra.”

Ý thức được hàm ý trong lời nói đó, Cận Lăng ngượng cơ hồ phải chết ngay, hắn lắc đầu, nhanh chóng đem chân khép lại.

” Không, không… có thể nào…”

Trong âm thanh vô pháp thuyết phục đã chứa tiếng khóc.

“Nếu bảo bối đã không nghe lời, thì phải chịu trừng phạt nga!”

Bi Mạt cười tà, cầm lấy nhược điểm dưới thân Cận Lăng nhẹ nhàng vuốt ve.

” Không!”

Cận Lăng rêи ɾỉ, từng trận kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại, làm hai chân vốn cố sống cố chết khép lại kia có chút thả lỏng.

Bi Mạt đương nhiên không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, một phen bài khai hai chân Cận Lăng.

Cận Lăng xấu hổ khi vùng xử nữ chưa ai từng thấy hoàn toàn bại lộ trước mặt Bi Mạt.

“ Không! Đừng nhìn!”

Cận Lăng phát ra tiếng thét chói tai thống khổ, liền bị một tiếng kinh lôi (sét) giáng xuống.

”Bảo bối, ngươi thật sự rất đẹp “

Ngón tay Bi Mạt tìm đến nơi đang thắt chặt kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng xỏ xuyên.

“A……….A………Đừng…………”.

“Bảo bối, ngươi thật mẫn cảm”

” Không, đừng nói nữa….”

Cận Lăng thống khổ muốn giãy giụa khỏi loại tra tấn tàn khốc này, nhưng bất lực.

“Ngô, ngươi chỗ này thực chặt a!”

Ngón tay Bi Mạt dường như đang đùa giỡn, hướng chỗ sau nhất của Cận Lăng đâm tới.

“Ta bảo ngươi đừng nói nữa! A…….”

Nước mắt Cận Lăng cơ hồ rơi xuống.

“Bảo bối, ta nhịn không được!”

Bi Mạt lấy ngón tay khai thông hậu huyệt sít chặt của Cận Lăng, cự vật hùng vĩ kia đâm mạnh vào cấm địa của hắn.

“A! Không!!!”

Bên ngoài mưa tầm tã, phủ đi tiếng kêu thảm thiết của Cận Lăng.

Cự vật ương ngạnh đáng sợ kéo căng nội bích mềm mại, cảm giác bị xé rách cơ hồ làm Cận Lăng đau đến chết đi. Nước mắt rốt cuộc không kiềm được rơi xuống.

Cự vật của Bi Mạt khẩn trương ra vào, nội bích không ngừng bị cào xé. Cơ thể Cận Lăng lại không ngừng bài xích ngoại lai xâm lược, đau đớn nơi riêng tư càng thêm kịch liệt.

Cấm địa tràn ra tơ máu, theo sự tiến xuất của Bi Mạt mà chảy xuống, đồng thời cũng làm dịu đi nội bích khô hạn.

Cận Lăng hai tay gắt gao nắm chặt chăn đơn, cắn nghiến gối đầu. Hắn nhắm mắt lại, làm lệ thủy vô thanh lẳng lặng buông xuống.

Ngay sau đó, Bi Mạt liên tiếp va chạm mãnh liệt, đau đớn đáng sợ hòa cùng kɧoáı ©ảʍ phá sơn lấp bể, Cận Lăng cứ thế ngất đi

Lúc Cận Lăng tỉnh lại đã là tảng sáng hôm sau. Bi Mạt chẳng biết đã đi đâu, Cận Lăng một hơi thở dài nhẹ nhõm.

Hắn chống mình muốn ngồi dậy, ai ngờ một trận đau nhức khiến hắn thiếu chút nữa rớt xuống giường. Thân thể cứ như đã bị ngựa giẫm liên tục quá mấy lần. Lại phát hiện hắn bị khóa xích sắt.

Cười khổ một cái, miễn cưỡng muốn sơ tẩy một chút, đâu biết rằng mới chạm chân xuống, đau đớn nơi hậu đình liền khiến hắn mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Loại cảm giác phía sau bị thiêu đốt làm hắn nhíu mày.

Nhớ tới đêm qua, mình cùng Bi Mạt giao hoan vô sỉ đến thế nào, hắn thất vọng nghĩ muốn một đao tự vẫn. Nhưng ngẫm lại, bản thân chịu khuất nhục cũng chẳng là gì, chỉ cần có thể cứu về mấy chục nhân mạng Cận gia…..

Hắn chống thân người lung lay lảo đảo khó nhọc đứng lên, một cỗ dịch lỏng nhớp nháp từ nơi riêng tư chảy xuống. Cận Lăng dù không muốn nghĩ cũng biết đó là cái gì.

“Nam nhân đáng hận kia! Có một ngày ta sẽ tự tay làm thịt hắn “

Cận Lăng oán hận nghĩ.