Chương 3
Hiểu lầm là bắt đầu từ lúc nào, không ai biết, thế nhưng hiểu lầm cũng như lời đồn, đều giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cứ thế cho đến lúc không thể cứu vãn được nữa.Hiểu lầm không hay ho này phát sinh vào một ngày nọ, hai người đều không buồn để ý quá nhiều, lúc chuông reo tan học họ vẫn coi như chỉ là một ngày bình thường.
Chẳng qua dễ quên chỉ có diễn viên, còn tất cả khán giả đều siêu đẳng thông minh, đã gặp qua là không quên được.
Về điểm bắt đầu của hiểu lầm, chúng ta hãy cùng trở lại ngày khai giảng, cũng chính là thời gian xảy ra trận quyết đấu đầu tiên.
Căn cứ theo phiên bản tin tức được lưu truyền, chuyện tình của Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ được bắt đầu như sau.
Cũng không hiểu nổi mọi người làm sao mà biết về những phần chỉ có hai người bọn họ, nhưng chúng ta được giải thích như thế này:
Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ gặp nhau là từ hai ngày trước khai giảng lúc bắt đầu chuyển vào ký túc xá. Lúc đó, Chúc Tử Lộ đang chuyển tất cả hành lý tùy thân, muốn đến phòng ở nằm trên tầng tám ký túc xá của mình.
Ngay lúc cậu bận rộn kéo đủ bao lớn bao nhỏ gì đó thì vừa vặn đυ.ng phải Lạc Thiệu Dã ở ngay cửa vào ký túc xá. Lạc Thiệu Dã là một thanh niên cực kỳ nhiệt tâm, không nên hỏi dân chúng vì sao mà biết, bởi vì không như vậy thì mọi chuyện không phát triển được. Nói chung, Lạc Thiệu Dã nhiệt tâm giúp Chúc Tử Lộ cầm lấy hành lý chuyển mọi thứ này nọ đi.
Cứ thế cho đến lúc đứng trước cửa phòng 832, Lạc Thiệu Dã mới ý thức được Chúc Tử Lộ là bạn cùng phòng một năm này của mình, hai người đứng trước cơ duyên kỳ diệu, ngưng mắt nhìn đối phương, bật cười.
Không nên hỏi vì sao lại là ‘bật cười’, có thể là vì từ dùng để hình dung tiếng cười cũng không nhiều lắm. Xem chuyện bát quái thì phải xem trọng điểm, chi tiết không quan trọng, bởi vì chi tiết bên trong mọi chuyện bát quái đều là lỗ thủng (ý là không rõ được).
Một đôi thanh niên ngẫu nhiên quen biết, rất nhanh liền thầm đánh giá nhau rồi nảy sinh hảo cảm.
Lạc Thiệu Dã cao to cường tráng, có cái trán đầy anh khí cùng với khuôn mặt tươi sáng như vận động viên nổi tiếng trên sân bóng, tính cách thì rộng rãi hào sảng.
Chúc Tử Lộ gầy mảnh thon dài, là loại mỹ thiếu niên như gió dưới ánh mặt trời (câu này đoán =.=),thú vị chính là cậu còn là một người thích đọc sách thích nghe nhạc, thoạt nhìn có thêm một chút phong độ của người trí thức, ưm…đấy là nếu như cậu không mở miệng nói chuyện.
Hai người bọn họ khác nhau đến như vậy, lại ghép lại hòa hợp đến như vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đối phương đã vô cùng thích cái người đứng ngay trước mắt mà ngoại trừ giới tính ra thì tất cả đều tuyệt nhiên bất đồng với mình kia.
Bọn họ tin tưởng sâu sắc lẫn nhau ngay trong chớp mắt gặp nhau. Như vậy thực sự đã là tuyệt đẹp, thế nhưng còn có biến đổi thất thường càng tuyệt đẹp hơn…
Cái gì? Đằng ấy nói một đoạn trên này là sao chép? Này không phải sao chép, bát quái cần một chút danh ngôn mới ra vẻ rất có không khí văn nghệ cùng với một chút uy lực truyền kỳ không thể kháng cự, trọng điểm là đoạn phía dưới này, muốn nghe thì lui xuống đừng có cắt ngang.
Khụ khụ…Đúng vậy, biến đổi thất thường thì càng thêm tuyệt đẹp.
Ngắn ngủi hai ngày ở chung đã làm Lạc Thiệu Dã cùng với Chúc Tử Lộ phát hiện mình cùng với đối phương tâm hồn hòa hợp. Chuyện càng không xong chính là hòa hợp này không đơn giản chỉ là tâm hồn, mà còn bao gồm cả thân thể.
Căn cứ theo bằng chứng từ người chứng kiến số hiệu 13823, cái đêm cùng ngày mà mọi chuyện phát sinh, cậu này vừa lúc đi ngang qua phòng 832, từ trong căn phòng truyền ra những thanh âm đứt quãng.
[Thiệu Dã…Mặc…quần áo vào…] Người nói lời này nghe giọng cực kỳ xấu hổ.
[Vì sao? Cậu có thể không nhìn mà?] Người nói những lời này, căn cứ câu trên hẳn là cậu trai tên Thiệu Dã, ngữ điệu của cậu ta thật giống như Tây Môn Khánh đùa giỡn Phan Kim Liên.
[Tôi…] Đoạn sau thì 13823 nghe không rõ lắm, thế là cậu thả mỳ gói dán mặt lên cánh cửa, chú thích, trong lòng cậu chỉ là ôm tâm tình quan tâm đến toàn bộ thế giới cho nên mới ‘lắng nghe’ mà thôi.
[…cậu muốn sờ…] Sau rồi 13823 nghe được một câu không rõ lắm như thế qua cánh cửa.
Nguy rồi! 13823 buông cánh cửa nhảy tưng tưng, có trò hay để xem rồi! Sau khi dọn vào ký túc xá đến giờ vẫn chưa có mạng máy tính, tất cả mọi người buồn chán đã lâu ngày. Không nói hai lời, lập tức chiêu tập anh em bạn bè mới quen, giường trên gọi giường dưới, ra trước gọi ra sau (này là đoán luôn), một đống nam sinh trong chớp mắt tập hợp ra làm chứng ngay tại hiện trường, chính là ngoài cửa phòng 832 – lắng nghe thanh âm của thế giới.
[Chúc Tử Lộ…cậu lại thẳng thắn đến vậy…] Đây là giọng của cái người tên Thiệu Dã, cho đến lúc này 13823 mới biết được nguyên lai người kia tên là Tử Lộ.
Tạm thời không nói đến chuyện cậu ta cùng với bảy mươi hai vị học trò (của Khổng Tử, Tử Lộ là tên tự của Trọng Do, học trò Khổng Tử.) có quan hệ gì, kế tiếp, cư nhiên là một trận thanh âm đánh vào nhau mãnh liệt, ba ba ba, loại âm thanh mà tất cả sinh vật giống đực từng xem qua loại phim bắt đầu bằng chữ A (AV) ở đây đều không xa lạ.
[Tử Lộ…quá lớn tiếng sẽ ồn đến phòng bên cạnh…] Thiệu Dã cậu nói câu này thật là không có lương tâm, muốn làm còn không cho người ta kêu, toàn bộ nam giới ở đây nhất trí phỉ nhổ cậu, xin đừng trở ngại bọn họ lắng nghe thanh âm của thế giới.
Hơn nữa ngay cả phòng bên cạnh cũng nhảy ra đây nghe rồi, cái gì là lo ồn đến phòng bên cạnh? Đừng nói chuyện này nữa, tiếp tục tiếp tục, đừng có ngừng ~
[A ~~~~~~~~~~~~] Nam sinh tên là Tử Lộ này kêu cũng thật thê thảm.
Mọi người mặt đỏ tới mang tai, người tâm địa thiện lương trong lòng còn mọc lên một nỗi đồng tình phát ra từ gan ruột, nhất định là rất đau.
[A ~~~~~~~~~~~ ] Tiếng đánh vào càng thêm kịch liệt, một tiếng rồi lại một tiếng.
[Kiền!] Bọn họ nghe được cực kỳ rõ ràng, đây là nam sinh tên Thiệu Dã, một trợ từ thể hiện động tác đầy uy mãnh, hoàn toàn biểu lộ cả về con người và tính năng, cùng với hành vi và tâm tình.
Nhất định là X ra rồi, mọi người hồi tưởng nội dung phim mình từng xem qua, đều tự động ghép vào công thức quen thuộc.
Oa ~ cuộc sống đại học thực sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha! Cuối tuần đầu tiên còn chưa đến đã kí©ɧ ŧìиɧ như vậy, lúc trước chọn ở ký túc xá quả nhiên là quyết định chính xác, ba a mẹ a, con trai cảm kích hai người!
Mọi người đều ghi nhớ số phòng 832, lại nhìn biển hiệu một chút – chuyên ngành quảng cáo, Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ, ừ…nhớ kỹ hai người, lần sau trên đường gặp được nhất định phải chào hỏi. Chúng ta sinh ra lớn lên trong một thời đại cởi mở, không hề kỳ thị loại chuyện này, ngược lại, chúng ta kính nể hai người!
Biết bao nhiêu là vĩ đại a ~ xin hai vị nhất định phải tiếp tục như vậy, hãy vì những sinh viên buồn chán như chúng ta mà sáng tạo ra những âm thanh còn tốt đẹp hơn nữa!
Tất cả nam giới ở đây chắp tay thành chữ thập, cúi đầu, mang theo niềm cảm kích từ sự thỏa mãn không hiểu được cùng với nỗi buồn phải tạm chia ly, hướng đến hai người trong phòng dâng lên lòng biết ơn cao nhất.
Ngay ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra, bọn họ cuối cũng cũng may mắn gặp được đôi nam diễn viên đêm qua đã chế tạo nên thanh âm của thế giới.
Căn cứ bản ghi chép các lời tường thuật, buổi sáng ngày hôm đó hai người đều vì kí©ɧ ŧìиɧ tối hôm qua cho nên ngủ dậy muộn, Chúc Tử Lộ suy yếu đến mức phải đi thang máy, mà Lạc Thiệu Dã lại tinh thần mười phần chạy bộ xuống lầu.
Chúc Tử Lộ nhất định rất đau…Những người may mắn được thấy Chúc Tử Lộ bằng xương bằng thịt đều nói lúc cửa thang máy mở ra, trên gương mặt nhỏ thanh tú của Chúc Tử Lộ là một đôi mày rất đẹp đang nhíu chặt.
Cậu ta một đường chạy đuổi theo Lạc Thiệu Dã, Lạc Thiệu Dã chạy mà vẫn quay đầu lại liếc mắt đưa tình với Chúc Tử Lộ, cười…*** đãng, miệng còn không ngừng nói: [Xem ra lần này tôi thắng chắc rồi!]
Lạc Thiệu Dã càng nói, sắc mặt Chúc Tử Lộ càng kém.
Thế là mọi người đoán ra được tình tiết nội dung như sau:
Buổi tối hôm qua, Lạc Thiệu Dã không biết tiết chế chọc điên Chúc Tử Lộ, thế là Chúc Tử Lộ quyết định muốn change (đổi vai) với Lạc Thiệu Dã, Lạc Thiệu Dã ăn quen mùi rồi nên không muốn, thế là hai người liền quyết định dùng chạy bộ thắng thua để quyết định.
Mà căn cứ theo nội dung một tên nằm vùng cùng lớp của đôi nam diễn viên cung cấp, lúc đó chỉ kém 0.01 giây, Chúc Tử Lộ nuốt hận thua Lạc Thiệu Dã.
Lạc Thiệu Dã ngay trước mặt toàn bộ bạn học, cất lên lời lẽ hùng hồn, cười…*** đãng nói như thế này: [Chúc Tử Lộ, từ hôm nay trở đi tôi sẽ thật cẩn thận mà thương yêu cậu.]
Chuyện sau đó, chúng ta hãy phỏng vấn một nhân viên dạy học lâu năm, ngài đẩy đẩy kính lão trên sống mũi, lộ ra nụ cười ái muội mà thâm ảo, dùng giọng nói khàn khàn có thể so với lá rụng giữa gió thu, tùy thời đều có khả năng tắt thở tố cáo: [A ~ không có gì không có gì ~ loại chuyện này thầy thấy nhiều rồi, ha ha…Cặp đôi mới cực kỳ ân ái a ~ trong lớp mà tay cũng nắm lại với nhau, người trẻ tuổi ngày nay a ~ ô ha ha ha ôi ôi ôi…]
Không có gì không có gì, người già kích động một chút, không phải lo lắng.
Tất nhiên, toàn bộ sự kiện đã phát triển đến như vậy, mà nhờ có nhân viên nằm vùng đổ dầu vào lửa cộng với tiêm nhiễm rộng rãi, trong vòng một ngày ngắn ngủi, toàn bộ sinh viên chuyên ngành quảng cáo trong lớp quyết định hóa thân thành thiên sứ nhỏ bí mật, thủ hộ đôi tình nhân đồng tính đầu tiên xuất hiện ở lớp chúng ta. Ngoại trừ đề cử hai người trở thành lớp trưởng lớp phó, còn thành lập trang web hội viên ngầm riêng, cung cấp tình hình mới nhất gần đây trên con đường tình yêu của hai người cho các thành viên khác được rõ.
Cùng lúc đó, hai người chẳng biết gì kia vẫn còn chen chúc trong không gian chật ních đầy sinh viên ở nhà hàng, phấn đấu vì bữa trưa quan trọng trong ngày.
Rõ ràng là nhà hàng đầy người, lúc Chúc Tử Lộ cùng với Lạc Thiệu Dã đi đến một cái bàn, cực kỳ may mắn, người ở bàn này đã đi rồi, Lạc Thiệu Dã ngồi xuống xong liền sai sử nô ɭệ một tuần này của mình, chính là Chúc Tử Lộ, đi mua cơm trưa.
“Đưa tiền đây! Chưa thấy qua sai người ta còn muốn người ta tự trả tiền.” Chúc Tử Lộ, kẻ chiến bại ván đầu tiên, hếch cằm nói. Từ lúc thua Lạc Thiệu Dã, tâm tình cậu vẫn rất tệ hại.
“Chúc Tử Lộ, cậu nói chuyện với tôi hẳn là vẻ mặt nên ôn hoà một chút đi, hiện tại tôi thế nhưng là người quyết định quyền sống chết một tuần này của cậu nha!” Lạc Thiệu Dã, kẻ chiến thắng ván đầu tiên, bởi vì được nếm vị ngon của thắng lợi, tính tình tốt đến dị thường.
Hắn mỉm cười nhìn bộ dạng tức giận của Chúc Tử Lộ, chậm rãi lấy ví ra.
“Đưa hết đây! Chậm như rùa bò! Chậm muốn chết! Tôi còn phải mua nữa.” Chúc Tử Lộ chụp một cái đoạt lấy ví của Lạc Thiệu Dã, tiến vào trong sóng người.
Lạc Thiệu Dã tâm tình rất tốt, cậu không tính toán, ngược lại, Chúc Tử Lộ càng nổi khùng cậu càng có kɧoáı ©ảʍ của người chiến thắng.
Nhân tính là vặn vẹo, xã hội là hắc ám, Lạc Thiệu Dã…là biếи ŧɦái.
Đây là kết luận của người sáng suốt.
.
.
.
— oOo —