Vị Vãn

Chương 12

Chương 11: Kinh hãi gặp nhau
“Một đêm không ngủ?” Giọng nói lười biếng vang lên bên tai, y lại chỉ cách nàng một bước, gần như Vị Vãn có thể cảm nhận được hơi thở trên người y, không phải nàng ngửi thấy mùi thuốc nhẹ như có như không đã quen, mà là mùi nam tính thuần túy, tràn ngập cảm giác áp bách cùng với cướp đoạt.

“Biết rõ còn cố hỏi.” Trong lòng thoáng qua bóng dáng kia làm sắc mặt nàng hơi trầm xuống: “Ta còn muốn Hỏa Hồ trên tay ngươi, đương nhiên một đêm này ta phải chú ý tình trạng thay đổi vết thương của hắn.”

“Yên tâm.” Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp mà đắc ý: “Ta đã đáp ứng cô nương rồi, thì sẽ không nuốt lời.”

Vị Vãn không nói gì, chỉ nhìn y, sau đó cười lạnh.

Y nhìn nàng một lát, xoay người vén rèm rời đi.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

Ba thanh kiếm mỏng hình dạng khác nhau, hai hàng ngâm châm dài ngắn phẩm chất không đồng nhất, nàng cầm lấy vải tỉ mỉ lau sạch, giống như những thứ này vô giá với nàng.

Trong lều trại chỉ xuyên vào một chút nắng, ánh nến vẫn đung đưa, ánh lửa màu vàng khẽ đứng thẳng, trong khoảnh khắc lưỡi kiếm mỏng đột nhiên chợt lóe lên ánh sáng, nàng hoảng hốt thất thần.

Ngày hôm nay hàng năm, là ngày sinh của nàng.

Bất tri bất giác, đã đi xa như thế, lâu như vậy rồi.

Lại nhớ ngày đó ở phương Nam mưa phùn không tiếng động mùa xuân đến , ở trên con đê bông liêu* bay tán loạn, có người ngồi thuyền dựa vào trên cửa sổ mà đọc, nhướng mày cười từ từ trong làn sương dập dờn bay thẳng vào đáy lòng, vô số ban đêm, vẫn mơ hồ nghe thấy có người khẽ gọi “Vãn Nhi.” ở bên tai.

(*Bông liễu: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)

Khi tỉnh lại, từng chút đều là mộng.

Y nói, bảo trọng, đừng nhớ.

Bảo trọng thế nào, đừng nhớ thế nào?

Bỗng nhiên trong lúc ly biệt đó, nếu như cố chịu đựng thêm một đao, mở đầu chính là sợ hãi do dự, máu tươi do tự mình làm tổn thương mình tràn ra trên miệng nhưng không biết đau, đợi đến khi hồn phách hơi tỉnh lại, mới chính thức đau đến chết lòng.

Cũng may đau đớn này, cũng dần dần làm chết lặng cảm giác.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

“Ngươi đang làm gì?” Giọng nói rất khàn khàn vang lên, Vị Vãn nhất thời ngẩn người, tưởng bản thân nghe lầm, sau đó mới nhìn thấy một đôi mắt đen như mực.

“Ngài đã tỉnh.” Vị Vãn nhàn nhạt trần thuật, đưa lưỡi dao nắm chặt trong tay vừa rồi vào trong túi đựng thuốc theo bản năng, sau đó đứng lên: “Ta đi gọi người đến.”

Việc của nàng đã hoàn thành, không nên lãng phí thời gian quan trọng.

“Đợi một chút.”

Vị Vãn xoay người lại, ánh mắt mang theo ý hỏi nhìn nam tử trên giường.

“Trên mặt ngươi có nước mắt.” Hắn thẳng thắn lên tiếng, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Vị Vãn cứng đờ cả người.

Đang muốn đưa tay áo lau, màn vải đột nhiên bị người xốc lên, tiếp đó một ánh mắt nghiền ngẫm mà nóng rực dừng ở trên mặt nàng.

“Nam nhi Tây Bắc có Thần Châu, đừng nhỏ lệ bên cầu phía Tây.” Đôi mắt xanh sâu như hồ nước giễu cợt nhìn nàng, người tới chậm rãi mở miệng, giọng điệu bỡn cợt: “Chẳng lẽ đại phu có chuyện gì thương tâm sao?”

Vị Vãn trợn mắt nhìn y, gần như tức giận đến nghiến răng.

Y biết rõ ràng thân phận nữ nhi của nàng, lại còn vui vẻ trêu chọc nàng!

“Nói như vậy, vết thương của ta là ngài đã chữa khỏi?” Nam tử nằm trên giường ôn hòa lên tiếng, trên gương mặt có chút tái nhợt xuất hiện nụ cười tao nhã. “Ân cứu mạng, thật sự rất cảm tạ.”d.ie.n.d.a.n.l.e.q.uy.d.on

“Cảm tạ nàng làm gì?” Nam tử có đôi mắt màu xanh bày ra dáng vẻ lười nhác dựa vào trên ghế dựa, chậm rãi giương mắt nhìn Vị Vãn: “Chỉ vì một con Hỏa Hồ.”

“Ha ha.” Vị Vãn cao giọng cười, trả lời lại một cách mỉa mai: “Vị công tử này hẳn là bằng hữu của ngươi, hóa ra trong mắt của ngươi mạng của y chỉ bằng một con súc sinh, có người bạn như vậy, thật đúng là đáng buồn.”

“Nhanh mồm nhanh miệng.” Giữa trán có vẻ lạnh lùng chợt hiện lên, y lại cười đến hết sức không đứng đắn. “Không sai, ngươi thật sự có chút gan dạ sáng suốt.”

“Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?” Nam tử bị thương như quen với tính tình bất định của bạn tốt, vẫn không nói gì, mà mỉm cười nhìn về phía Vị Vãn.

Vị Vãn trầm mặc một chút, chậm rãi mở miệng: “Ngụy Vãn.”

“Công tử họ --- Ngụy?” Trên gương mặt tuấn tú tái nhợt của nam nhân kia có vẻ mừng rỡ, lại có chút hồn bay phách lạc.

“Vâng.” Vị Vãn kiên trì khẳng định. “Nếu không có chuyện gì khác, xin cho ta rời đi trước.”

“Ngươi không hỏi tên họ của chúng ta sao?” Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp, nghe qua không chút để ý, nhưng có mười phần uy hϊếp.

“Đường rộng thênh thang, mỗi người đi một bên, cũng chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, cần gì phải hỏi nhiều.” Vị Vãn cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời.

Thực ra nàng sợ sau khi biết bọn họ là ai nàng sẽ không đi ra khỏi được doanh trướng này.

Khẽ nhếch khóe môi lên mang theo ý cười lạnh lùng, đôi mắt màu xanh lợi hại như chim ưng nhìn bóng lưng nàng: “Nếu ta càng muốn nói tên của ta cho ngươi biết thì sao?”

Y thích người thông minh, cần phải rất thông minh, mới gây phiền toái.

Vị Vãn chấn động cả người, bước đi ra bên ngoài như xông ra.

Cánh tay bị một sức mạnh giữ chặt, nàng tức giận ngoái đầu nhìn lại, lực kiềm chế trên cánh tay càng ngày càng chặt, trên gương mặt lạnh lùng hiện ra nụ cười sâu xa khó hiểu: “Ta gọi là Tạ, Khâm, nhớ kỹ chưa?”

“Dung Trạm.” Nam tử trên giường lạnh nhạt lên tiếng, giới thiệu bản thân, giọng điệu bình tĩnh.

Nhất thời Vị Vãn cương cứng tại chỗ, ngực bởi vì đập nhanh mà gần như hít thở không thoải mái, thật lâu sau cũng nói không nên lời.

Đây là hai cái tên như sấm bên tai!”

Tạ Khâm, chỉ ba mươi tuổi đã là đốc quân Tây Bắc chiến công huy hoàng, là Thiết Huyết tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, từng san bằng ngàn dặm lãnh thổ bên ngoài nước Tần, từ nay về sau ròng rã ba năm giặc ngoại xâm chưa từng dám bước đến gần nửa bước.

Dung Trạm, Tam hoàng tử đương triều, tuổi nhỏ để tang mẫu thân, do Tiêu quý phi nuôi dưỡng thành người, kể lại tính cách của y ôn hòa, yêu thích cảnh sắc thiên nhiên, chú trọng vào âm luật thi từ, xưa nay luôn không quan tâm đến việc triều đình.

Nhưng hai người vốn không hợp nhau trước mắt này, lại không hiểu sao cùng trong một lều trại ở Quan Ngoại*, làm người khác không khỏi sinh lòng kinh ngạc..... ........

(*Quan Ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc)

Vị Vãn nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy cả trái tim mình càng không ngừng trầm xuống, thấy lạnh lẽo tràn ngập cả người.