“Cậu, cậu hiện tại ở nơi nào?”
Phía đầu kia điện thoại di động truyền đến thanh âm khiến Giang Kiêu Long chột dạ đến không dám trả lời.
“Nói a.”
“Cậu, cậu ở cơ quan, bây đừng làm phiền.”
“Đi làm? Cậu đi làm ở đâu? Thế nào ồn như vậy?”
“Không có a, ồn chỗ nào? Rất yên tĩnh a, chắc do bây ù tai rồi.”
Giang Kiêu Long căn bản nói dối không chớp mắt, địa phương hắn đang đứng quả thực y chang chợ bán thức ăn.
“Phải… Hanh.”
Niên thiếu nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng khiến lông tơ Giang đại đường chủ dũng mãnh dựng hết cả lên.
“Cậu… Ông đây bề bộn nhiều việc, không rảnh dành thời gian nói lời vô ích với bây, khi khác nói!”
Giang Kiêu Long sợ mình làm lộ tẩy sự thật, không đợi thiếu niên tiếp tục hỏi thêm liền vội vã gác máy.
Tuy rằng khi gặp lại khẳng định sẽ bị chất vấn một cách bi ai, nhưng bất kể chuyện gì thì đời cũng vẫn sẽ còn đẹp chán, hơn là bị tên tiểu quỷ biến thái chiếm dục siêu cường kia
phát hiện việc mình đang làm hiện tại.
Ô… Nếu như bị hắn biết, nhất định sẽ chết rất thảm đó…
Hạ Vũ Thụy thối, đã vậy còn chỉnh ông quá độ, chuyện này ông nhất định tính sổ với mi!
“Đại ca, anh làm sao vậy?” Thân là trợ thủ đắc lực của Phi Long đường đường chủ, Tiểu Luân thấy đại ca hắn vẻ mặt thống khổ, lập tức tiến lên quan tâm hỏi.
“Không có việc gì…” Giang Kiêu Long vuốt mặt.
“Có đúng hay không đại ca xem không vừa mắt, chẳng tuyển tiểu thư nào? Cũng thật khó trách, lần này chúng ta ra tiền lương cao như thế, nhiều chị em hưởng ứng lệnh triệu tập làm công việc hầu gái đến thi tuyển xinh đẹp như nhau, yến sấu phì hoàn, mọi thứ đều có, chính em còn thấy hoa mắt.”
Nguyên lai lần này “Vân Dật hội” đầu tư một lữ quán tình thú, dĩ nhiên chủ yếu phục vụ đối tượng là nam giới.
Không chỉ nhận thầu xây dựng lữ quán, từ người gác cổng đến lao công quét dọn nếu muốn được nhận ngoài việc tất cả đều phải như mỹ nữ, các chị em còn bị yêu cầu phải mặc vào trang phục hầu gái đủ loại đủ kiểu, đem khách khứa coi như “Chủ nhân” mình mà hầu hạ.
Loại công việc này không những đòi hỏi xinh đẹp trẻ trung, mà điều quan trọng nhất còn phải nhiệt tình “Phục vụ”. Sở dĩ lần này bọn họ ném ra số tiền lớn như thế, quảng bá đình đám “Đại hội tuyển chọn người đẹp”, cũng chỉ là muốn tuyển ra “Hầu gái” thích hợp nhất.
“Được rồi, lẹ, tiếp theo, tiếp theo.” Vừa nghĩ đến thiếu niên chắc là đang phát hỏa, Giang đại đường chủ đáng thương của chúng ta cũng chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi đây.
Một cô nàng váy ngắn mát mắt, hai bầu ngực căng cứng đến mức kẹp chết được muỗi, xốc rèm lên, lắc mông uốn lưng đi vào phòng phỏng vấn.
“Bao tuổi?”
“Mười tám.”
“Sở trường?”
“Làm bánh bao.”
“Cưng biết làm bánh bao? Ân, thế thì xếp cho làm trong nhà bếp.”
“Ha ha… Nhìn lại coi, anh đây ưa nói giỡn hay thực sự nghe không hiểu? Em nói
bánh bao, là bánh bao này nè——” Cô nàng một phát ngồi xuống trên đùi Giang Kiêu Long, đem hai cái “Bánh bao thịt heo” trước ngực mình chuyên chú đặt ở trên thân thể nam nhân, bên trái bắt đầu chà chà xát xát, bên phải nhào nhào nặn nặn đến khi nó tưng tưng mới thôi.
“Oa, đại ca, diễm phúc tràn trề a, thế nào, cảm giác không tệ đi?” Ở một bên Tiểu Luân tinh quái trợn mắt nháy nháy.
Giang đại đường chủ đã thật lâu không rờ đến gái gú, vốn phải vô cùng thèm muốn, nhưng không biết thế nào thân thể hắn lại cứng đơ, vô pháp hưng phấn, thậm chí còn có chút buồn nôn.
Xong… Lẽ nào thân thể ông bị tên tiểu quỷ chết tiệt kia cải tạo, thành ra đi với gái không nổi được “Tính” thú rồi?
Ô… Ông không muốn a a a a!
Phát giác anh trai đối với “Bánh bao” mình hoàn toàn không có phản ứng, cô em lẳng lơ vì muốn tranh thủ có được công việc tiền lương rủng rỉnh, bèn quyết định tăng đô, xuất ra luôn “Tuyệt kỹ chết người”, bằng mọi giá khiến cho anh trai dương cương cao to vì mình mà thần hồn điên đảo!
“Ai nha, chân em đây hảo đau nga.” Cô nàng đứng lên khom lưng lấy tay xoa chân nhỏ, đem váy ngắn mát mẻ của mình hất lên cao, một đường xoa bóp từ dưới lên đến bắp đùi, lộ ra chiếc quần lót đen mỏng ren rua từa lưa.
Tiểu Luân ở một bên thấy vậy hai mắt đăm đăm, nước bọt chảy ròng, không nghĩ tới giám khảo phỏng vấn thế nhưng một chút dáng dấp “Tính” thú cũng không có, làm cho cô em kia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Không thể nào, đại ca, trình diễn da^ʍ đãng như vậy nhưng anh chưa hề phản ứng?” Tiểu Luân không giải thích được
nhìn hắn.
Thấy ánh mắt thuộc hạ hồ nghi, Giang Kiêu Long trong lòng rùng mình, vội vã giả bộ dáng dấp “Thèm khát”. “Hắc hắc, thế nào lại không thèm phản ứng, cô em vừa đẹp vừa da^ʍ như thế chính là nhân viên anh cần nha. Tốt, em được chọn! Tiểu Luân, đem áo quần phát cho em ấy đi.”
“A a a! Cám ơn anh đẹp trai!” Cô nàng hưng phấn đi tới, hung hăng hôn hai cái lên má hắn.
“Má ơi, đi mau đi mau!” Giang Kiêu Long cả người nổi da gà, vội vã đuổi đi.
“Hi, đại ca, cảm giác rất sướng đi? Chúng ta nên hảo hảo cảm ơn Hạ đường chủ, đem công việc béo bở này giao cho chúng ta, anh em ở các đường khác nghe được chúng ta có thể phỏng vấn được nhiều gái đẹp như vậy, chắc thèm đến muốn chết ni.” Tiểu Luân đắc ý nói.
Thèm cái rắm! Ông đều nhanh bị những … bà này phiền muốn chết! “Lẹ, Người kế tiếp.”
“Đúng vậy, đại ca. Người tiếp theo!”
Người vừa xốc rèm đi vào, chẳng là mỹ nữ gì sất, lại càng không là yêu ma quỷ quái nào, nhưng đủ để cho Giang Kiêu Long trừng lớn con mắt, sợ đến cả người cứng còng ——
“A, là Kỷ công tử a, anh thế nào lại biết chúng ta ở chỗ này” Tiểu Luân mừng rỡ reo lên lớn tiếng.
“Là Hạ đường chủ của mấy người nói cho tôi biết.” Kỷ Tử Hạo mỉm cười.
A a a! Hạ Vũ Thụy đáng chết, mi e sợ thiên hạ đại loạn chưa đủ sao! Ông sẽ ghi nhớ kĩ! Giang Kiêu Long trong lòng nhức nhối.
“Thì ra là thế a, đây, Kỷ công tử mời ngồi.” Tiểu Luân vội vã mang lại một cái ghế. “Kỷ công tử ngày hôm nay có đúng hay không biết đại ca chúng ta muốn phỏng vấn một đống các em gái, sở dĩ cũng bon chen để dành ghế “Giám khảo”?”
Tiểu Luân còn nháy mắt mấy cái. “Yên tâm, đường chủ chúng ta thương yêu anh nhất, nhất định sẽ không keo kiệt chia sớt số hưởng với anh đâu, vừa nãy có một em da^ʍ đãng ngồi trên đùi cậu anh, đút hắn ăn “Bánh bao thịt heo” nga, ha ha…”
Trời ạ a a a, Tiểu Luân đáng chết! Ông bị miệng mồm rộng toác của mày hại chết rồi!
Kỷ Tử Hạo nghe vậy nét cười trên mặt càng rạng rỡ. “Nguyên lai cậu nói phải đi làm, là làm loại công việc này a? Thực sự là số hưởng a.”
“Đúng vậy, Kỷ công tử cũng như thế nghĩ sao. Đại ca chúng ta hẳn là phi thường hưởng thụ ni, đã tuyển chọn một vài cô em rồi, em còn giữ lại hồ sơ của các bé, nếu như đại ca thích, buổi tối em có thể gọi điện thoại kêu các bé mặc vào trang phục hầu gái, cho đại ca hảo hảo dùng thử trước tiên, hắc hắc…”
“Trang phục hầu gái? Dùng thử?” Kỷ Tử Hạo chăm chú đưa mắt nhìn nam nhân ngồi ở ghế, mỉm cười, “Tiểu Luân, tôi có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với đường chủ các người, anh ra ngoài cửa chờ một lát.”
Tiểu Luân liếc mắt với đại ca hắn nhằm chờ ý kiến.
Tuy rằng rất sợ cùng thằng nhóc biến thái chết tiệt này dính chùm một chỗ, nhưng Giang Kiêu Long thấp thỏm lo sợ thiếu niên tại trước mặt thuộc hạ làm ra chuyện khiến danh dự hắn đi quét rác, sau khi cân nhắc giữa hai chuyện, Giang đại đường chủ đáng thương của chúng ta không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu.
“Chú xuống phía dưới nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục phỏng vấn.”
“Dạ, đường chủ.”
Đợi cho Tiểu Luân đi ra, Giang Kiêu Long mới dám mở miệng hỏi. “Tiểu quỷ thối, bây muốn thương lượng cái gì?”
“Đây là đồng phục của lữ quán mấy người?” Kỷ Tử Hạo không trả lời mà hỏi lại.
Thấy thiếu niên ở một bên cầm lấy váy đen mê người cùng tạp dề trắng có đường viền lá sen, đột nhiên trái tim Giang Kiêu Long kinh hoàng, tức khắc sinh ra cảm giác bất thường ——
“Ừa, đúng thì sao?”
“Cậu nếu như mặc vào hẳn là nhìn đẹp lắm.”
“Cái gì?”
“Ngày hôm nay buổi tối bảy giờ, ngay lúc cháu về nhà, cháu muốn xem cậu mặc trang phục hầu gái, đứng tại cửa cung kính nghênh tiếp “chủ nhân” trở về.”
“Cho bây ở đó mơ hão đi!” Giang Kiêu Long thiếu điều nhảy dựng lên trên ghế!
“Tùy cậu. Nên nhìn thẳng vào sự thật là trên tay cháu có một đống ảnh da^ʍ đãng chụp cậu ở trên giường bị cháu thao đến banh rộng hai chân, cái mông nở hoa luôn, tùy hứng đi biếu ông ngoại, hẳn sẽ khiến ông rất hài lòng đi.” Kỷ Tử Hạo lộ ra mỉm cười “Ngây thơ”.
“Vương bát đản! Ông gϊếŧ mày! Bắt đầu từ khi nào thì mày chụp hình?”
“Từ lần đầu tiên cậu bị cháu chơi a. Có rất nhiều nga, muốn nhìn không?”
“Trời mới thèm xem! Tất cả đều đốt hết cho ông!”
“Vì sao? Chụp đẹp như vậy, là bảo bối cháu ôm ấp rất kĩ ni. Bất quá ông ngoại thương yêu cháu như vậy, chia sẻ cho ngài ấy một chút cũng là việc nên làm.” Kỷ Tử Hạo giơ hai tay giả vờ than thở.
“Mày là thằng bất hiếu đáng chết! Mày muốn hại ông ngoại mày lên cơn đau tim sao?”
“Trái lại cậu nên làm theo lời cháu, ông ngoại cái gì cũng sẽ không thấy, có thể hảo hảo sống trên một trăm tuổi luôn.”
“Không những là ông ngoại, bây cũng không thể cho bất luận kẻ nào dòm!”
“Vậy xem biểu hiện của cậu đêm nay đi. Buổi tối gặp.”
“Chờ một chút! Cái y phục nhỏ như vậy, thế nào ông chui lọt?”
“Tự nghĩ biện pháp.”
Kỷ Tử Hạo sau khi đưa ra đề toán khó cho ông cậu thân yêu, không để ý nam nhân phát sinh tiếng kêu rên, liền vỗ mông bỏ đi.
—————————–
Tại phòng dành cho cán bộ cấp cao trong nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của tổng bộ “Vân Dật Hội”.
“Thiên Ưng Đường” đường chủ Hạ Vũ Thụy ở trước mặt thuộc hạ luôn luôn khôn khéo giỏi giang, thế nhưng lúc này y chang em bé mẫu giáo, bị Daddy âu yếm ôm vào trong ngực, đút thức ăn mỹ vị.
“Thụy Thụy, đừng gấp gáp mà nuốt trọng, nên nhai trước hẵng nuốt, cẩn thận kẻo nghẹn đấy.” Hạ Mặc Lâm nhẹ nhàng vuốt dọc lưng tâm can bảo bối của hắn, ôn nhu dặn dò.
“Ân…” Đem thức ăn trong miệng nuốt xuống dưới, Hạ Vũ Thụy chỉ vào ảnh chụp trên báo nói, “Daddy, ba xem, đây là nam nhân lần trước bắt cóc ba.”
Ảnh chụp Borgia vương tử mang theo bạn gái thần bí chiếm ngay tiêu đề trang trước tờ báo.
“Ân, quả nhiên là hắn.” Hạ Mặc Lâm gật đầu, “Điều không phải nghe nói các con đem hắn trả lại J quốc sao, thế nào hắn nhanh vậy liền quay lại?”
“Vân Dật Hội bọn con xác thực quyết định thả hắn đi, cùng hắn đem ân oán quá khứ xóa bỏ. Hắn có quay lại hay không chúng con cũng không quản. Thế nhưng… Hi, thành thật nói cho Daddy, hội trưởng tụi con là một bình dấm chua siêu cấp, tên Borgia này trong quá khứ đã từng theo đuổi Hoắc Phi, lão đại đến nay còn cấm tiệt hai người bọn họ gặp mặt ni.”
“Lẽ nào Borgia lần này quay lại là do muốn tiếp tục tán tỉnh Hoắc tiên sinh?”
“Hi, mới không phải, hắn là vì —— cáp, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Hạ Vũ Thụy xoay người vẫy tay khí thế với nam tử từ ngoài cửa đi vào! “Tiêu Viễn, đến đây ngồi chung.”
Vóc người nam tử vừa bước đến cao to thon dài, ngũ quan sâu sắc, khí chất hoang dã, trên mặt trái một đạo đao ba thật dài làm kẻ khác xem qua khó quên.
“Hạ Vũ Thụy, cậu thật là hưởng thụ a.” Tiêu Viễn thấy hắn thoải mái mà ỉ ôi trong lòng nam nhân, không khỏi cười cười trêu chọc. “Hạ giáo sư, đã lâu không gặp.”
Hạ Mặc Lâm vươn tay chạm hắn một chút. “Gần đây thân thể có khỏe không?”
“Cháu vẫn tốt. Lần trước khiến Hạ giáo sư phải giải độc hộ cháu, cháu còn chưa kịp đáp tạ ni, thực sự là xin lỗi.”
“Không có gì, việc nhỏ như cái đinh ấy mà. Tôi có thể giúp đỡ được cho bang, trong lòng thật cao hứng.”
“Cái gì việc nhỏ a, Daddy, lần trước Borgia cho Tiêu Viễn ăn vào kỳ độc, nếu không có thuốc giải của ba cứu, đã sớm phát sinh thảm kịch một xác hai mạng rồi!”
“Cái gì một xác hai mạng? Cậu cho tôi là phụ nữ có thai a?” Tiêu Viễn không biết nên khóc hay cười trừng mắt liếc Hạ Vũ Thụy.
“Hi, vạn nhất anh chết rồi, tên Borgia kia còn không khóc thương muốn chết, đương nhiên là một xác hai mạng a!”
“Ý của Thụy Thụy là Borgia vương tử thích Tiêu tiên sinh?” Hạ Mặc Lâm kinh ngạc hỏi. “Vậy ảnh chụp trên báo chí là chuyện gì xảy ra?”
“Anh nói sao? Tiêu Viễn.” Hạ Vũ Thụy đem tờ báo đưa cho hắn.
Tiêu Viễn cúi đầu nhìn một chút, trên mặt chả lộ ra biểu tình kinh ngạc gì sất, tựa hồ sớm đã thành thói quen rồi.
“Không có gì, tiểu bảo bối của tôi thích chơi đùa mấy trò mèo, cậu biết đó, đây cũng là một loại tình thú tao nhã.”
“Anh dự định làm sao bây giờ?” Hạ Vũ Thụy vẻ mặt đầy hứng thú nhìn hắn.
“Tiểu bảo bối của tôi nếu so sánh thì hệt như mỹ thực trên bàn, có lúc cần cao thủ tôi chỉnh lửa thật lớn, có lúc cần để lửa liu riu…”
Thông minh như Hạ Vũ Thụy đương nhiên nghe ra ý hắn trong câu nói, nhìn có chút hả hê mà cười ha hả. “Ha ha… Borgia đáng thương, hắn ta ắt là bị chỉnh bằng “lửa liu riu” rồi…”
———————-
Kỷ Tử Hạo bảy giờ tối đứng ở cửa nhà.
Căn biệt thự biệt lập này là do ba năm trước đây, để được cùng cậu sinh hoạt độc lập mãi mãi mà xây nên.
Cũng là ở chỗ này, Kỷ Tử Hạo cướp đi trinh tiết cái mông của cậu hắn.
Tại đây trong mỗi phòng hắn đều lưu giữ không nhiều cũng ít thứ thuộc về cậu, thân thể nam nhân mỗi lần đều gây cho hắn vui vẻ điên cuồng khó có thể hình dung.
Nhưng ngày hôm nay, đứng trước cửa chính không một bóng người, tâm tình của hắn cực độ khó chịu.
“Cậu? Cậu ở nơi nào?”
Sau khi liên tục hỏi ba tiếng, Kỷ Tử Hạo tức giận triệt để.
“Cậu nếu không ra, cháu liền nói được thì làm được.”
“Cậu, cậu ở chỗ này rồi.” Sợ thiếu niên thực sự đem ảnh chụp khó coi đưa đến tay ông già, Giang đại đường chủ trốn trong rừng cây không thể làm gì khác hơn là rưng rưng đi ra.
Trên thân thể nam nhân thon dài cường tráng, áo đen bó sát cùng váy ngắn mát mẻ đến hầu như thấy hết trơn hết trọi cái mông, bên ngoài còn có tạp dề trắng viền hoa.
Nam nhân cẩu thả như vậy “ăn mặc khả ái” quần áo ẻo lả thật là làm người khác không dám khen tặng.
Nhưng thiếu niên vừa nhìn đến trang phục nam nhân “đã chọc giận” mình, lửa giận đầy ngập thế nhưng quay ngoắt thành dục hỏa, thanh âm trở nên ám muội nói, “Cậu thực sự là gợi cảm đến phát điên.”
“Bây biếи ŧɦái a! Ông có chết cũng không thèm gợi cảm kiểu này?” Giang Kiêu Long không được tự nhiên vò bứt trang phục hầu gái trên người, xấu hổ và giận dữ mà kêu to.
Bộ quần áo trên người hắn là do uy hiếp một thợ may hàng đầu mới có được, kêu tên ấy trong ba tiếng phải khẩn cấp làm cho bằng xong.
Tuy rằng nghĩ lại gã thợ may kia khẩn trương đến mức tiểu ra quần rất đáng thương, nhưng để chính mình anh danh một đời, Giang Kiêu Long tự thân dùng súng đe dọa hắn, không được hé ra nửa chữ cho người khác.
Bất quá không biết có phải vì muốn phản động âm thầm hay không, vải vóc lại thực sự thiếu, bộ trang phục được làm riêng cho thân mình Giang đại đường chủ của chúng ta thật đúng là ngắn đến phát điên a!
“Nàng hầu bé bỏng của tôi thực sự hảo gợi cảm.” Kỷ Tử Hạo mê muội mà đem dây nhợ trên tạp dề chơi đùa. “Lại đây, kêu một tiếng chủ nhân nghe coi.”
“Chủ nhân?” Giang Kiêu Long đề cao âm lượng tức giận kêu to.
“Ừa, ngoan.” Thiếu niên khen ngợi xoa đầu hắn.
“Ngoan cái đầu mày ấy.” Giang Kiêu Long gạt phăng đôi tay đang vuốt ve hắn. “Ông cóc thèm gọi mày, mày đừng mơ nhục nhã ông như thế.”
“Chủ nhân là thưởng cho cưng a, điều này sao tính là nhục nhã? Lại đây, bên ngoài gió lớn, mặc ít như vậy, cẩn thận cảm lạnh.” Thiếu niên sỗ sàng sờ sờ bắp đùi trơn tuột dưới váy nam nhân, “Nàng hầu bé bỏng khả ái à, cùng chủ nhân vào đi thôi.”
Vừa vào đến phòng khách, “Chủ nhân” lập tức quăng ra mệnh lệnh.
“Quỳ xuống.”
“Cái gì?”
“Cưng hiện tại là hầu gái của tôi, chiếu theo quy củ của chủ nhân, chủ nhân sau khi trở về muốn cưng quỳ trên mặt đất cung nghênh.”
“Quỳ cái mông mẹ mày ấy!” Giang Kiêu Long tức đến chửi ầm lên.
Ông đây đường đường là Phi Long Đường đường chủ uy chấn giang hồ muốn quỳ trước tiểu quỷ nhà ngươi, kiếp sau cũng đừng mơ.
“Được rồi, cưng nếu đã nhắc tới mẹ tôi, vậy thuận tiện đem hình cưng chia sẻ cho mẹ tôi nhìn một tí.” Kỷ Tử Hạo thoải mái đưa tay mà rút ra điện thoại di động từ trong túi.
“A a a —— không nên a!” Giang Kiêu Long vội vã chạy lại ngăn cản thiếu niên.
“Vậy trái lại có muốn hay không quỳ xuống?”
Ô, tên ác ma nhà ngươi!
Quỳ thì quỳ! Quân tử báo thù, ba năm không muộn. Sau đó mày cũng ráng đừng thua dưới tay ông!
Thấy nam nhân đem hàm răng cắn chặt lấy, vẻ mặt không tình nguyện quỳ xuống, Kỷ Tử Hạo ôn nhu cười.
“Ngoan. Hầu gái khả ái của tôi làm tròn bổn phận như vậy, thân là một người chủ nhân tốt, tôi quyết định thưởng cho cưng.”
“Thưởng cái gì?” Tiểu quỷ chết dẫm này lại muốn chơi trò biến thái gì nữa? Giang Kiêu Long hồ nghi ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
“Chủ nhân quyết định tặng cưng một cây đại lạp xưởng cho bữa cơm chiều.” Kỷ Tử Hạo tà ác móc ra tính khí đã cương thật lớn từ lúc thấy cậu mình mặc trang phục hầu gái. “Lại, còn không mau cảm tạ chủ nhân.”
“Cám ơn mày đi chết đi!” Giang Kiêu Long tức thiếu điều nhảy dựng lên ——
“Quỳ xuống!” Kỷ Tử Hạo sắc mặt trầm xuống, dùng lực nắm lấy đầu nam nhân áp xuống phía dưới. “Nếu không nghe lời, chủ nhân liền thực sự nổi khùng.”
Thấy thiếu niên mặt biến sắc, Giang Kiêu Long thường hay lĩnh giáo thủ đoạn biếи ŧɦái của hắn sợ đến co rụt lại, lúc này mới trái lại hảo quỳ, không dám lộn xộn nữa.
“Hiện tại, mở mồm ra.” Giang Kiêu Long phẫn nộ trừng mắt, chết cũng không chịu mở miệng.
“Nhanh lên một chút, không nên thử thách tính nhẫn nại của chủ nhân.” Kỷ Tử Hạo dùng tính khí nộ trướng đập “Ba, ba” lên mặt nam nhân.
Tính khí thiếu niên không những nóng mà còn cứng ngắc, lượn lờ trên mặt khiến phát sinh một loại da^ʍ loạn vui vẻ không hiểu nổi, Giang Kiêu Long chẳng
còn biết trời trăng gì sất, dĩ nhiên liền mơ hồ há to mồm.
côn th*t thật lớn từng tấc một liền sáp đến, trong miệng Giang Kiêu Long tràn đầy mùi giống đực nồng đậm.
“Dùng đầu lưỡi liếʍ qυყ đầυ chủ nhân đi. Đúng. Chính là như thế.”
Thấy cậu ăn mặc trang phục hầu gái quỳ trên mặt đất, mở lớn mồm liếʍ láp tính khí mình, thiếu niên quả thực hưng phấn đến phát điên, hận không thể cả đời cứ như thế cắm trong họng hắn luôn.
“Nàng hầu bé bỏng da^ʍ đãng à, côn th*t chủ nhân ăn ngon sao?”
Nghe được câu hỏi hạ lưu của thiếu niên, Giang Kiêu Long mắc cỡ hé ra mặt mày đỏ lựng.
“Bé hầu gái xấu hổ sao? Thật đáng yêu.” Thiếu niên thấy cậu mình trên mặt ửng đỏ, toàn thân đều nhanh phát hoả.
Hắn vội vàng rút tính khí ra, ngồi ở chiếc ghế trong phòng khách, “Lại nào, đưa lưng về phía tôi, bắt đầu tự cưỡi.”
Chuyện mất mặt như thế Giang Kiêu Long hắn chết cũng không làm.
“Chủ nhân nói cưng có nghe chăng?” Kỷ Tử Hạo tốc váy nam nhân, một phát xé toang chiếc quần lót, cố sức đánh vào cái mông trơn nhẵn.
Tên ngược đãi khùng điên này, dám đánh mông ông, ông sẽ nhớ kỹ.
Kỷ Tử Hạo lại dùng lực đánh một chút.
Giang Kiêu Long vành mắt rưng rưng, chậm rãi xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía thiếu niên, kéo cao váy ngắn, run rẩy hạ người xuống từ từ, mãi cho đến khi cảm nhận được hung khí thật lớn có thể doạ được người để ở cái khe chính giữa hai bờ mông.
“Tự mình banh cái mông ra, đem côn th*t chủ nhân cắm vào ngay.”
Giang Kiêu Long nhắm mắt lại, mắc cỡ liều mạng lắc đầu. “Nếu không chịu nghe lời, chủ nhân liền đem cưng đẩy ra đường, muốn không?” Vạn nhất tên biếи ŧɦái này thực sự đem ông như thế đẩy ra đường, mặt mũi Phi Long Đường Giang đại đường chủ ta biết để nơi đâu?
Nam nhân khóc không ra nước mắt không thể làm gì khác hơn là tự banh mông, đem tiểu cúc huyệt nhắm ngay cự bổng nóng như lửa, chậm rãi ngồi xuống. côn th*t dữ tợn bị thịt huyệt vừa nhỏ vừa chặt từng tấc một nuốt hết, vui vẻ mãnh liệt cuộn trào làm thiếu niên sướng đến ngửa đầu kêu to, nắm chặt thắt lưng nam nhân, cố sức dập xuống mạnh nhất.
Rốt cuộc toàn bộ nguyên cây côn th*t đi vào ngập lút cán, ở chỗ sâu trong tràng huyệt một điểm chợt bị hung hăng bắn trúng, thân thể Giang Kiêu Long một trận co quắp điên cuồng, dĩ nhiên mới bị chơi một chút đã bắn.
“Ghê tởm, nàng hầu da^ʍ đãng nhà ngươi! Không có chủ nhân cho phép cũng dám bắn tinh, xem chủ nhân dạy dỗ cưng ra sao!” Thiếu niên từ phía sau nắm lấy đùi nam nhân, thô bạo đưa hai chân hắn dang rộng, càng thêm cố sức từ bên dưới mà xỏ xuyên lên trên.
“Mở mắt, nhìn hình dạng mình có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.”
Giang Kiêu Long bị chơi đến thần trí không rõ nghe lời mở ra hai mắt, cái gương thật to trên tường phòng khách phản chiếu cảnh tượng khó coi.
Một người nam nhân ăn mặc trang phục hầu gái, váy kéo cao ngang lưng, lộ ra hạ thể trần như nhộng.
Hai chân hắn dang rộng ngồi trong lòng thiếu niên, y chang tư thế của trẻ con được cho đi tiểu, có thể tường tận thấy trong cúc huyệt đỏ tươi trơ trẽn ngậm một cây côn thịt đen thui, đồng thời bên ngoài không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.
“Nhìn cưng biến thành bộ dáng gì đi, tiểu da^ʍ phụ.” Thiếu niên cười tà, tiện tay quệt lấy da^ʍ dịch dính ở bộ vị nơi tính khí hai người kết hợp, đem ngón giữa cắm vào miệng nam nhân, “Lại nào, nếm thử hương vị chính mình đi.”
Nam nhân bị ép buộc ăn vào da^ʍ thuỷ mình hẳn là phải thật nhục nhã, nhưng cái mông vừa cắn chặt côn thịt thiếu niên, cái miệng vừa mút mát đầu ngón tay hắn, Giang Kiêu Long đã hoàn toàn điên loạn rồi.
Ở chỗ sâu trong tràng huyệt truyền đến một trận rồi một trận ngứa ngáy, khiến cho hắn bắt đầu giãy dụa cái mông, bắt đầu nhún nhảy trên cây cự bổng cắm trong cơ thể, phát sinh tiếng thở dốc mê loạn.
“Oh, tự mình chơi mình luôn chứ lại, cái mông ngứa ngáy da^ʍ đãng nhà ngươi.” Thiếu niên một mặt vỗ “Ba, ba” lên cái mông đầy đặn của nam nhân, một mặt giãy dụa phần eo hướng lên phía trên điên cuồng chọc ngoáy mạnh bạo.
Ruột gần như cũng bị đâm lủng, vui vẻ điên cuồng khiến nam nhân quen thói bị thiếu niên da^ʍ ngược phát sinh tiếng thét chói tai muốn chết, càng thêm cố sức giãy dụa cái mông rắn chắc.
Thiếu niên vói vào trong áo nam nhân, dùng hai ngón tay nắm nhũ tiêm do hưng phấn mà hơi sưng cố sức kéo căng, kết hợp đem côn thịt bên dưới hung hăng đâm thêm vài nhát cuối, gào thét bắn tinh luôn.
Đau đớn kịch liệt men theo thành ruột bị vui vẻ bắn tinh, khiến nam nhân một chút lại đạt được cao trào, khóc bắn đi ra.
Một cỗ rồi một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh vung vẩy văng đến trên cái gương, trò chơi nhập vai ngày hôm nay đã chính thức mở màn.