Hạ Mặc Lâm giảng dạy ở trường quốc lập T, là một nhân vật cực kì, cực kì kì lạ.
“Độc học” tuy là một khoa rất ít được quan tâm, nhưng vì thầy Hạ giảng dạy nhiều năm ở nước ngoài đã đạt được nhiều thành tựu lớn đến độ tiếng tăm lừng lẫy. Nghe nói anh ta từng vận dụng kiến thức của mình, cứu một công chúa ở một nước nhỏ Châu Âu bị trúng kì độc và được phong tước hiệp sĩ, nhưng không rõ vì lí do gì lại từ chối khéo không nhận.
“Tôi thật không hiểu, tước hiệp sĩ không phải là một vinh dự lớn sao, vì cái gì lại từ chối chứ? Giáo sư của chúng ta thật là một kẻ kì lạ.” Ngồi trong phòng thí nghiệm, một cô sinh viên nhìn nhìn người đàn ông đang hướng dẫn ở phía xa, nhỏ giọng nói.
“Tước hiệp sĩ đã là cái gì? Tôi còn nghe được một chuyện, nghe nói vị công chúa ấy sau khi được cứu, đem lòng yêu giáo sư, muốn giáo sư vào hoàng cung làm phò mã đó.” Cô khác cũng không chịu kém miếng mà bắt đầu bà tám.
“Oa, thật à? Điều này không phải tốt lắm sao, dù sao vợ trước của giáo sư Hạ cũng đã qua đời, giờ coi như là thầy ấy độc thân rồi, có thể cùng công chúa kia kết hôn chính là chuyện cầu còn không được ha.”
“Chậc, thế nhưng giáo sư của chúng ta nhất quyết không chịu, chẳng những cự tuyệt lời cầu hôn của cô công chúa kia, ngay cả tước hiệp sĩ cũng không nhận, mấy bạn có biết vì sao không?”
“Vì sao? Vì sao?” Đám nữ sinh viên cực kì tò mò.
“Bởi vì giáo sư có nhân tình bí mật nha! Hơn nữa người phụ nữ đó siêu thích ghen tuông, cô ta nghe được chuyện của công chúa, bèn cấm giáo sư không được đặt chân đến nước đó nữa kìa.”
“Oa, thật á? Hạ giáo sư chịu nghe lời sao?”
“Đúng, giáo sư cực yêu người đó, hoàn toàn phục tùng cô ta, nói gì là nghe đấy à.”
“Hừ, nhất định chỉ là chuyện nhảm. Giáo sư Hạ rõ ràng là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết nghiên cứu, hoạt động xã hội đều không tham gia, nói ngay cả chuyện làm chồng ấy mà, loại mọt già như ông ấy làm sao biết yêu ai hả? Tôi chả tin.”
“Ái chà, là thật mà, tôi từng nghe lén giáo sư nói chuyện điện thoại với nhân tình, giọng điệu vô cùng ngọt ngào nhá, nghe buồn nôn chết đi được.”
“Oa, đây là tin nóng đó. Cậu gặp qua người đó chưa?”
“…Không có.” Cô kia mặt ỉu xìu. Đây đúng là nỗi sỉ nhục to lớn cho đời gián điệp của cô.
“Chậc, cậu nói cứ như thật ấy, mình thấy là cậu bịa ra thì đúng hơn.”
“Không có mà, là thật đó.”
“Hai em kia đứng lên cho tôi.” Ngay lúc hai cô gái tranh cãi không xong, một giọng nói nghiêm khắc cắt ngang.
Hai người vừa ngẩng đầu liền thấy người trợ giảng Nhan Bích biệt danh “Bà cô hung dữ khoa độc học”, đang đứng trước mặt mình.
Trong lòng thầm kêu hỏng bét rồi, tuy sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau cô ta.
“Các em thích nói chuyện nhảm nhí, không chịu làm thí nghiệm, tốt nhất nghỉ đi cho tôi.”
“Trợ giáo…” Nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh như có sương che kín, hai cô bé sợ hãi cuống quýt xin tha thứ, “Trợ giáo, bọn em lập tức làm thí nghiệm, cô đừng đuổi bọn em mà.”
“Hừ, mấy em không thèm biết giáo sư Hạ vất vả như thế nào, mới về nước đã đi dạy ngay, sức khoẻ thầy ấy là do tôi chăm sóc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lo lắm đó, các em biết không?”
Hai cô bé ở trong lòng thầm nhủ là “chả đúng tí nào.” Hứ, cô làm như mình là vợ giáo sư ấy hả? Giáo sư Hạ có vợ lâu rồi, muốn làm vợ giáo sư cũng không đến lượt bà cô hung dữ như cô đâu.
Đúng lúc hai cô sinh viên đang bị mắng đến to đầu, Hạ Mặc Lâm từ trong phòng thí nghiệm đi ra.
“Trợ giáo Nhan, cô cho hai em này vào đi.”
“Nhưng hai em ấy…”
“Lần sau đừng để xảy ra chuyện này nữa là được rồi.”
“Vâng, giáo sư.” Nhan Bích đổi ngay cách nói chua ngoa, dịu dàng trả lời. Cô chuyển hướng sang hai cô bé đang há hốc miệng, lạnh lùng nói, “Các em còn không mau đi vào.”
“Cám ơn giáo sư.” Hai cô bé như chết đuối vớ được cọc, nhanh như chớp chạy mất.
“Trợ giáo Nhan, mấy ngày tôi không ở đây, vất vả cho cô quá.” Hạ Mặc Lâm trên mặt biểu hiện nét nhã nhặn thường ngày.
“Giáo sư, em có chuyện quan trọng cần báo cáo với giáo sư, trưa nay anh có rảnh không thì cùng ăn cơm nhé?” Nhan Bích muốn cố gắng phá bỏ khoảng cách với người kia, đưa tay gạt gạt mái tóc mà cô ta tự cho là quyến rũ đến rung động lòng người.
“Cô vừa mới tới phòng này có lẽ không biết, trưa nào tôi cũng có việc, đều không ra ngoài ăn cơm bao giờ. Cô có chuyện gì thì sau cuộc họp chiều gặp nhé.”
Hạ Mặc Lâm nói xong quay đi, hoàn toàn không biết sau lưng có một đôi mắt vừa thất vọng vừa ai oán…
==============
“Vân Dật hội” hoàn toàn bị che phủ bởi bầu không khí nặng nề.
Bởi vì Borgia vương tử, tội phạm quan trọng bậc nhất đã chạy trốn, toàn bộ từ cao đến thấp đều căng thẳng thần kinh, rất sợ ngày Anh Cả về nước, bọn họ nhất định hết đường sống.
Nhưng ngay trong cảnh “gió thảm mưa sầu”, có một người như chẳng biết nỗi khổ của nhân gian mà còn liên tục nói những lời yêu thương, cười còn sáng hơn cả mặt trời.
“Dượng, đã ăn xong cơm trưa chưa?” Hạ Vũ Thụy nằm trên sofa ở văn phòng nói chuyện điện thoại.
“Ăn rồi, Thụy Thụy thì sao?” Ở bên đầu dây kia, giọng người đàn ông nghe thật dịu dàng.
“Rồi mà, con ăn rồi, dượng buổi sáng chịu khó làm cơm hộp cho con, con như thế nào lại không ăn chứ hả?”
“Hôm nay con khoẻ chứ? Đồ ăn có đủ hay không? Dượng buổi tối lại mua đồ, ngày mai nấu thêm cho con nhiều hơn một chút.”
“Cái gì? Ngày mai còn nấu nhiều hơn? Đừng mà! Con không muốn biến thành lợn béo đâu!” Muốn duy trì cơ thể hoàn mĩ trước mặt người yêu, Hạ Vũ Thụy vội vàng lớn tiếng từ chối.
“Con nói gì thế, thằng bé này, người con thêm chút thịt thì không tốt sao? Tuổi này rồi mà gầy tong teo như thế, dượng nhìn mà đau lòng muốn chết đó.” Đứa bé này từ nhỏ đã ăn kiêng quá mức, làm cho Hạ Mặc Lâm đau đầu, luôn tìm cách làm thế nào để cho nó béo lên chút.
“Hii, con thích dượng đau lòng như thế ấy.”
“Con ấy à, hình như chẳng chịu lớn gì cả.” Hạ Mặc Lâm giọng điệu tràn đầy cưng yêu.
“Ai nói thế, dượng không phải tối qua hiểu rõ con lớn đến đâu rồi sao, đêm qua dượng còn sờ lần sờ mò suốt đấy thôi…”
“…”
Cảm thấy người kia hình như đã đỏ mặt rồi, bộ dạng đó quả là đáng yêu hết biết. Hạ Vũ Thụy thiếu chút nữa cười to, vội vàng cố gắng nén cười, thừa thắng xông lên, “Hơn mười năm rồi, từ lúc con với dượng lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, chẳng lẽ dượng còn không biết hai đầu ngực con lớn như thế nào? Đều tại dượng không tốt, cứ thích mυ'ŧ bọn nó đến sưng phù lên, con giờ vẫn thấy đau nè.”
“Thụy Thụy, con nói cho dượng nghe, con giờ đang ở trong văn phòng sờ… của con…”
“Đúng rồi, con đang sờ hai đầu ngực bị dượng mυ'ŧ sưng tối qua nè, ư… Ngứa quá đi…”
Hạ Vũ Thụy nghe thấy người kia nuốt nước bọt, khoé miệng lập tức cong lên, mỉm cười đắc ý, ‘Làm sao đây, dượng à, càng ngày càng ngứa… Con muốn có người vân vê nó, liếʍ nó, mυ'ŧ nó… ư…”
Hạ Vũ Thụy cởϊ áσ sơmi, vuốt ve đầu ngực sưng sưng của mình, phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
“Không được, tuyệt đối không được để ai làm chuyện đó! Dượng lập tức qua ngay.”
“Nhưng không phải dượng có buổi họp chiều sao? Mà con cũng có cuộc họp quan trọng phải dự kìa.” Hạ Vũ Thụy làm bộ tốt bụng nhắc.
“Họp gì cũng huỷ hết! Thụy Thụy cũng thế đi, ngoan ngoãn ở văn phòng chờ dượng, có nghe không?” Người đàn ông luôn luôn dịu dàng nhưng chỉ đến khi ghen tuông mới lộ ra mặt ngang ngược của mình.
“Tới mυ'ŧ đi, dượng.” Hạ Vũ Thụy quả thật yêu muốn chết cái vẻ ghen tuông của anh ta.
Ngay khi cậu nằm trên sofa vừa vuốt ve chính mình vừa tưởng tượng cảnh cha dượng yêu dấu hung hăng chạy tới, xé rách quần áo cậu, du͙© vọиɠ tràn đầy mà xuyên vào cậu, thì một tiếng cười cực kì không hợp cảnh vang lên ngoài cửa…
“Ha ha…” Một cậu trai tuấn mĩ trông không đàng hoàng tí nào cười to đi vào, hai tay khoanh lại, cúi xuống nhìn, “Không nghĩ Hạ đại đường chủ tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta có lúc ham muốn đến giữa ban ngày phải tự giải quyết du͙© vọиɠ ha?”
Người đó vốn nghĩ cái tên nóng nảy này sẽ điên tiết mà đấm cho mình một phát, không ngờ Hạ Vũ Thụy nghe thấy chẳng những không tức mà còn vui vẻ nhảy xuống từ trên sofa!
“Hoắc Phi! Cậu về rồi! Anh Cả cũng về cùng chứ?”
“Nói thừa! Anh rể như thế nào rời khỏi tôi được, tôi về có nghĩa là Anh Cả của cậu cũng về.” Hoắc Phi đắc ý nói.
“Ha ha! Thế thì tốt! Rất tốt! Tôi rốt cuộc cũng tự do rồi!”
Hạ Vũ Thụy một tháng trước bị trói chân, làm quyền bang chủ, lòng tràn đầy ấm ức, nhưng hiện tại cậu cuối cùng cũng có thể hít khí trời rồi, có thể cùng cha dượng thong dong rồi!
“Hoắc Phi, tôi rất vui sướиɠ khi gặp cậu, tôi chưa bao giờ thấy vui sướиɠ như thế này khi gặp cậu cả.” Hạ Vũ Thụy giọng điệu cực kì vui vẻ.
“Buồn nôn! Tôi thì thấy mất hứng khi gặp cậu đó. Nếu không phải cậu vô dụng, để Borgia chạy mất, anh rể sẽ không tức mà chạy về thế này, hại bọn tôi đi tong mấy ngày nghỉ, tất cả đều do cậu!” Hoắc Phi đem tất cả nợ tính hết lên đầu Hạ Vũ Thụy.
“A, sao cậu lại trách tôi? Nếu không phải cậu không có tiết tháo, thừa tình mà dụ dỗ tên khốn Borgia thì có gặp chuỵện ngày hôm nay không? Nói nữa thì cũng là do cậu hết!” Hạ Vũ Thụy chộp lấy thời cơ, lập tức thẳng thắn phản kích.
Lúc trước cái tên Borgia vương tử không ra gì kia chính là người yêu của Hoắc Phi, rồi hắn đối địch với Vân Dật hội, cuối cùng bị Anh Cả ra lệnh bắt.
“Hừ, ai thừa tình? Là bản thiếu gia bề ngoài quyến rũ phi thường, tuấn nam mĩ nữ gì cũng phải thương thầm nhớ trộm tôi, tôi không ngăn được à.” Hoắc Phi khoanh tay, làm bộ dạng mà cậu ta tự cho là phi thường.
Ngay lúc Hoắc Phi cực kì đắc ý, một người đàn ông cao lớn tuấn mĩ im lặng đi vào. Hạ Vũ Thụy nhìn Anh Cả đến, nhanh trí bày ra một cái bẫy bẫy người kia.
“Nói như vậy, không phải cậu theo Anh Cả mà là anh Cả yêu thầm cậu trước hả?”
“Đương nhiên, nói thừa. Anh rể chính là yêu thầm tôi nhiều năm rồi, tốn rất nhiều tâm sức mới nắm được tôi đó.” Hoắc Phi kiêu hãnh ngút trời mà nói.
Lúc trước chính là Hoắc Phi yêu thầm anh rể mình nhiều năm liền, dùng hết cách, bố trí hàng đống bẫy mới tóm được lòng người kia, cơ mà giờ cậu ta nói dối mà mặt không đỏ, hơi không hụt, làm cho Hạ Vũ Thụy bái phục sát đất.
Nhưng mà… Hoắc Phi ngu này, ba hoa khoác lác không điểm dừng thì hôm nay cậu chết chắc rồi. Ha ha…
“Nói thế, Anh Cả của chúng ta si tình ha. Anh Cả, anh nói có đúng thế hay không hả?” Hạ Vũ Thụy cao giọng hỏi người đàn ông phía sau.
“Cái gì?” Hoắc Phi quay vội đầu “Anh… Anh rể…”
Ô… Thảm rồi. Nhìn người kia sắc mặt không thay đổi nhìn mình, Hoắc Phi khổ sở vặn vẹo tay.
“Em đắc ý nhỉ? Nói tiếp đi.” Trầm Quan Kiệu chau mày, làm bộ giận nhìn cậu ta.
“Ô… Anh rể đừng nóng mà, người ta chỉ là đùa xíu thôi mà.” Hoắc Phi kéo kéo tay người kia, làm bộ tội nghiệp nói.
“Nói đùa? Chuyện này có thể lấy ra đùa sao?”
Nhìn người kia vẫn làm mặt lạnh, giống như tức giận thật, Hoắc Phi cũng luống cuống, “Anh rể, đều là em không tốt, anh đừng giận em, em từ này về sau sẽ không bao giờ… nói lung tung nữa…”
Kì thật Trầm Quan Kiệu không có giận cục cưng của mình, chỉ là muốn dọa cậu ta cho vui thôi, “Về văn phòng chờ anh, em thế này khó coi quá đi.”
Người kia câu trước thì còn có vẻ rất nhẫn tâm, câu sau giọng điệu lại thay đổi tràn ngập cám dỗ chết người, khiến Hoắc Phi nghe xong thiếu điều nhũn hết cả hai chân.
“Dạ, anh rể.” Hoắc Phi trước khi đi còn không quên dùng hai con mắt ướŧ áŧ âu yếm nhìn không chớp mắt.
Trầm Quan Kiệu vừa bực vừa buồn cười vỗ vào mông cậu ta, “Đồ hư hỏng này, còn không mau đi. Vừa xuống máy bay nhất định rất mệt, đi nghỉ đi, anh cũng Vũ Thụy nói chuyện đã nhé.”
“Ừ, em chờ anh.” Hoắc Phi vội tặng anh rể một cái hôn gió ngọt ngào, rồi tủm tỉm đi ra ngoài.
“Ặc, buồn nôn muốn chết! Hại tôi không xem được kịch hay lại còn phải nổi da gà khắp người nè!” Hạ Vũ Thụy run lên, “Anh Cả, anh thật chẳng biết hợp tác gì cả, sao không nhân cơ hội này dọa cậu ta sợ khϊếp đi? Cho cậu ta hết kiêu luôn.”
“Tôi thấy cậu mới kiêu đó chứ hả?” Trầm Quan Kiệu liếc qua trợ thủ đắc lực của mình một cái, “Cứ hay bắt nạt A Phi, cậu không biết đó là người quan trọng như thế nào với tôi sao?”
“Tôi chả quen nhìn cảnh anh cưng chiều cậu ấy. Anh phải giáo dục cậu ta cho tốt mới đúng. Anh không biết cậu ta trước kia…”
Ngay lúc Hạ Vũ Thụy kể tội Hoắc Phi, Trầm Quan Kiệu nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, nho nhã lịch sự đi vào, trong lòng anh ta vừa động…
Chậc, đúng lúc quá ta, A Phi, anh rể trả thù cho em đây.
Trầm Quan Kiệu húng hắng ho, ra vẻ nghiêm túc nói, “Khụ khụ, Vũ Thụy, tôi muốn hỏi cậu, vì cái gì lại thích nhằm vào A Phi, chẳng lẽ cậu ghen với cậu ấy? Chằng lẽ… Cậu cũng yêu thầm tôi hả?”
Hạ Vũ Thụy nghe thấy thiếu chút nữa ngã lăn, nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, “Ờ ờ, tôi ghen đó, Anh Cả, anh không biết tôi yêu thầm anh lâu rồi ư, mỗi lần nhìn anh cùng Hoắc Phi đi bên nhau, tôi đau lòng không ngớt đó!”
Hứ, muốn diễn thì diễn, ai sợ ai hả?
Đáng tiếc Hạ Vũ Thụy thông minh một đời, hôm nay phải ngã đau rồi.
“Thụy Thụy!”
Bất ngờ, một giọng gầm vừa tràn ngập tức giận vừa vô cùng ai oán vang lên làm Hạ Vũ Thụy sợ tới mức thiếu chút nữa đứt mệnh.
Xong rồi, như thế nào lại bị dượng nghe được vừa khéo như thế? Ô… Đây không phải cái gọi là “quả báo” sao?
Hạ Vũ Thụy trong lòng kêu khổ không thôi.
“A, là giáo sư Hạ, đã lâu không gặp, hoan nghênh, hoan nghênh.” Rõ ràng nhìn thấy sắc mặt người kia đại biến, Trầm Quan Kiệu vẫn tỏ vẻ không biết mà nhiệt tình đón tiếp.
Hạ Mặc Lâm như không nghe thấy, vẫn chằm chằm nhìn cục cưng anh ta một tay nuôi lớn, “Thụy Thụy, con… con vừa nói thật đó hả?”
Nhìn hai mắt người kia đỏ ngầu, giọng run run, Hạ Vũ Thụy biết sự tình nguy rồi, bèn hung hăng trợn mắt liếc Anh Cả một cái.
Đáng ghét, Anh Cả thối, anh nhớ tôi đó!
“Dượng, đương nhiên không phải rồi, con vừa mới nói đùa với ông chủ thôi mà, dượng ngàn vạn lần đừng tin nha. Dượng biết con từ nhỏ đến giờ trong lòng chỉ có mình dượng thôi mà.” Hạ Vũ Thụy ôm lấy người yêu, ra sức trấn an.
“Vậy con tại sao trước anh ta lại như thế này?” Hạ Mặc Lâm tức giận dùng sức mở rộng áo sơmi của cậu ta.
“Con… Con…” Chết toi, cậu làm sao có thể trước mặt Anh Cả mà nói là mình vừa mới “tự sướиɠ” chứ hả?
“Vì sao lại không nói được? Con để anh ta đυ.ng vào phải không?” Hạ Mặc Lâm càng nghĩ càng khó chịu.
“Không có, thật sự không có!” Hạ Vũ Thụy bây giờ quả thực oan đến nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy nổi.
“Dượng không tin, con theo dượng đi về ngay!” Từ trước đến nay Hạ Mặc Lâm vốn rất ôn hoà, biết lẽ phải trái, nhưng giờ đã bị cơn ghen mờ lí trí rồi, ngang ngược túm lấy thắt lưng bế cậu ta lên, đi nhanh ra cửa.
Trầm Quan Kiệu nhìn thấy Hạ đại đường chủ trước giờ đều vô cùng oai phong nay gặp chuyện mất thể diện như vậy, trong lòng hí hửng vô cùng.
“Vậy không tiễn nhá, Hạ Vũ Thụy, phải ngoan ngoan nghe lời cha nha!”
Đáng ghét, Anh Cả thối, còn dám ở đó vui sướиɠ nhìn người gặp hoạ, anh chờ đó cho tôi!
Hạ Vũ Thụy nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng to.
Giống trẻ con bị người lớn ôm vào lòng, lại bị thuộc hạ hai bên đường đứng nhìn đến há miệng trợn mắt, Hạ Vũ Thụy mắt lúng túng không biết nhìn đi đâu.
Nhưng mặc kệ mất mặt như thế nào, Hạ Vũ Thụy vẫn đặt người kia lên đầu. Chỉ cần có thể làm cha dượng nguôi giận, muốn cậu thế nào cũng được….