Hai người sóng ngầm mãnh liệt ngươi tới ta đi, Lâu Tố Tâm khoát tay, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, một nữ nhi làm thi vẽ tranh, đánh đàn đánh cờ còn không sai biệt lắm, vũ đao lộng thương quá nam nhân!”
Thanh Phong âm thầm ra một hơi nghĩ đến việc này đã chấm dứt ai ngờ Tân Nguyệt Ngưng tựa hồ quyết tâm không chịu buông tha Thanh Mạt, lấy lòng nói: “Mẫu hậu, Thanh cô nương rất lợi hại bằng không Túc tướng quân làm sao đối nàng vài phần kính trọng, tình căn đâm sâu vào đâu? Hôm nay là ngày mừng, lại là trăng tròn của tam hoàng tử, không bằng để Thanh Mạt biểu diễn?”
Lâu Tố Tâm tái nhìn thoáng qua bóng dáng gầy yếu trong lòng vẫn không tin bất quá thấy hoàng hậu nói như thế liền trả lời: “Được rồi, ai gia cũng muốn biết người như thế nào có thể lấy được sự chú ý của Túc tướng quân.”
Được đến Thái Hậu cho phép, Hoàng Thượng cũng không có ý ngăn cản. Tân Nguyệt Ngưng càng đắc ý cười nói: “Nô tì còn nghe nói Thanh cô nương quyền pháp rất cao, cho dù là bảy tám tráng hán cũng không thể đến gần nàng.” Ở rừng cây Túc gia hộ được Thanh Mạt, hôm nay tại thâm cung này nàng cũng không tin hắn còn dám ở trước mặt quần thần làm phản?
“Thật sao?” Lâu Tố Tâm ngạc nhiên nói: “Kia ai gia thật muốn kiến thức!”
“Người tới.” Tân Nguyệt Ngưng nhẹ giọng gọi, tám gã thị vệ cường tráng tiến lên. Cùng với mấy người này đánh nhau đừng nói là một nữ tử, chính là nam tử cũng không chịu được mấy quyền a! Hoàng hậu này rõ ràng là muốn mạng của tiểu muội! Thanh Phong rốt cuộc bất chấp đứng dậy đi đến trước mặt Thái Hậu, nửa quỳ cầu tình nói: “Thái Hậu, Mạt nhi chính là một cô bé hơn mười tuổi, làm sao chịu được như vậy!”
Lâu Tố Tâm lúc này cũng có chút chần chờ nhưng là không đợi nàng mở miệng, Tân Nguyệt Ngưng đã muốn tiến lên đỡ Thanh Phong kéo nàng lên an ủi nói: “Muội muội đừng lo lắng, xem Thanh cô nương rất trấn định, ngươi này làm tỷ tỷ đừng quá khiêm tốn.”
Thanh Mạt vẫn cúi đầu, ở Thanh Phong xem là bị sợ hãi, ở Trác Tình xem Vân hẳn là đang tính, cho nên nàng thủy chung không nói bao nhiêu, cho dù là ánh mắt Thanh Phong cầu cứu nhìn, Trác Tình cũng chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, hy vọng nàng có thể trấn định.
Trác Tình biết năng lực của Cố Vân, Thanh Phong lại không biết, mắt thấy ngay cả đại tỷ cũng không chịu cứu tiểu muội, Thanh Phong chỉ phải cắn răng xin Yến Hoằng Thêm giúp đỡnam nhân luôn trăm phương nghìn kế bức nàng nhận thua cầu xin tha thứ.
Bỏ tay Tân Nguyệt Ngưng ra, Thanh Phong đi đến bên Yến Hoằng Thêm hít sâu một hơi, quỳ xuống, “Hoàng Thượng!”
Đáng tiếc nàng vừa mới mở miệng Yến Hoằng Thêm đã bắt lấy cánh tay của nàng, một tay ôm thắt lưng nàng kéo nàng lên, “Trẫm cũng muốn thấy phong thái của Thanh Mạt, ái phi không cần lo.” Hắn càng muốn biết, Túc Lăng rốt cuộc có thể vì Thanh Mạt làm tới trình độ nào, còn có nữ nhân kia còn có năng lực gì hắn không biết.
Tám tráng hán đi tới chính giữa, mỗi người giống như dùng sức có thể tùy tiện bẻ gẫy cánh tay người khác. Tám người như hổ rình mồi nhìn Thanh Mạt, tim Thanh Phong đều nhanh nhảy ra ngoài, thắt lưng bị Yến Hoằng Thêm ôm không thể động đậy. Nàng bất chấp đau đớn bên hông liều mạng giãy dụa, muốn động Mạt nhi trừ phi nàng chết!
Khinh người quá đáng! Túc Lăng đứng dậy, cổ tay lại bị bàn tay mềm mại hơi lạnh bên cạnh giữ chặt. Túc Lăng nhìn Cố Vân đang lặng im không nói, chỉ thấy nàng chậm rãi đứng dậy, sóng vai mà đứng cùng hắn, đầu thủy chung cúi thấp cũng chậm rãi ngẩng lên.
Kiều tiểuthân ảnh đứng ở bên người Túc Lăng càng có vẻ nhu nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết có hai vết sẹo chẳng những không làm cho nàng có vẻ dữ tợn khủng bố ngược lại càng phát ra ta mềm mại tao nhã. Hoàng hậu cư nhiên để tiểu nữ tử như vậy đánh nhau với tám tráng hán, tâm cũng quá quá ngoan độc đi, nữ nhân hậu cung đấu đến đấu đi là chuyện thường nhưng là bắt muội muội nhà người ta để hết giận cũng có chút quá phận.
Lâu Tố Tâm thấy rõ dáng người Cố Vân sau cũng nhận định nàng không có khả năng là đối thủ của tám người kia, đang muốn nói hủy bỏ tỷ thí lại bị cặp mắt kiên định không nên xuất hiện ở trên người nữ tử như thế làm rung động, khi nàng nhìn thẳng ngươi một cỗ khí thế khϊếp người thẳng bức làm cho người ta không tự giác kinh hãi, nữ tử không nên có ánh mắt như vậy.
Cố Vân hàn mâu đảo qua tám người cách đó không xa đang như hổ rình mồi, khóe miệng giơ lên một chút châm chọc tươi cười, nhìn về phía chủ vị mấy người có biểu tình khác nhau, nàng cười vang nói: “Chính như tỷ tỷ nói, Thanh Mạt không có sư phụ, đùa giỡn đều là khoa chân múa tay. Lần trước đúng dịp cứu Cao đại nhân, cũng đều là Túc gia quân huấn luyện, Túc Lăng chỉ đạo, cân quắc vưu thắng tu mi tuyệt không dám nhận.”
Thanh Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiểu muội ở tướng quân phủ cũng không sai, ít nhất đã hơn một năm dũng cảm rất nhiều, ở trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện đều có thể chậm rãi nói. Cố Vân khiêm tốn lại làm cho Túc Lăng có dự cảm bất hảo, quả nhiên Cố Vân chuyển hướng nghênh đón ánh mắt bí hiểm của Yến Hoằng Thêm, hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi: “Bất quá Thanh Mạt xác thực có ý tưởng tùy quân xuất chinh, nếu như hôm nay có thể chứng minh ta không phải là thiếu nữ tử tay trói gà không chặt, Hoàng Thượng có thể ân chuẩn Thanh Mạt đi theo hay không?”
Yến Hoằng Thêm sảng khoái cười nói: “Ngươi thắng tám thị vệ kia trẫm liền chuẩn cho ngươi tùy quân xuất chinh!” Nàng tự nhiên không phải tay trói gà không chặt nhưng là muốn đánh thắng tám thị vệ cũng là không có khả năng. Nếu hắn nhớ không lầm, hơn một tháng trước nàng còn chịu một kiếm suýt nữa mất mạng, ngự y trong cung không sai biệt lắm đều bị Tịch Nhan thỉnh đi. Trọng thương mới khỏi lại có lực lượng nam nữ vốn là cách xa, nếu là nàng còn có thể thắng làm cho nàng đi cũng không có gì.
Cách nói thật giảo hoạt, ý tứ nói đúng là không có đem tám người toàn bộ đả bại, như trước là nàng thua? Cố Vân không sao cả cười nói: “Một lời đã định?”
“Quân không nói đùa!”