Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

Chương 170

Chờ cái gì? Túc Lăng nghĩ đến nàng đau đến không thể động, cũng không dám kéo nàng. Túc Toàn vỗ vỗ bả vai Túc Lăng, trả lời: “Lăng ngươi buông nàng ra trước, cho tộc trưởng bắt mạch cho nàng.”

Túc Lăng đề phòng nhìn bọn họ chằm chằm, là ai khoanh tay đứng nhìn làm hại nàng thương thế tăng thêm? Tiểu nha đầu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở hỗn độn, Túc Yến cũng bắt đầu lo lắng, đối với cả người mang gai Túc Lăng nói: “Được rồi được rồi, chúng ta hiện tại lấy nàng làm bảo bối còn không kịp đâu, mau tránh ra.”

Túc Kình đi đến bên cạnh Cố Vân, Túc Lăng nghĩ nghĩ, vẫn là nhẹ nhàng nâng cổ tay nàng, đưa đến trước mặt Túc Kình.

Đáp thượng Cố Vân mảnh khảnh cổ tay, sắc mặt Túc Kình hơi biến, thương tích của đứa nhỏ này là ở tim! Kia vừa rồi nàng còn liều mạng như vậy, hồi đầu hướng bọn họ nhuyễn đều không muốn.

Túc Kình thật lâu không nói lời nào. Túc Lăng nhịn không được hỏi: “Nàng thế nào?” Thu tay, Túc Kình thấp giọng trả lời: “Không có thương tổn tới tâm mạch, chẳng qua da thịt chịu chút đau khổ.”

Da thịt sẽ không đau? Cố Vân thật vất vả chống đỡ qua trận đau nhức ban đầu, mở mắt ra thì nghe lời nói tức chết người,tại thời điểm nàng thiếu chút nữa phát điên Túc Kình bỗng nhiên cầm cổ tay, nâng tay trái của nàng lên, lòng bàn tay cùng nàng giao tiếp, ấm áp bàn tay làm cho Cố Vân thực không thích muốn rút về. Nhưng là kỳ quái là, vô luận nàng dùng lực di động như thế nào tựa hồ cũng không có thể thoát ly hắn nắm, mà lúc này một cỗ ấm áp theo lòng bàn tay chậm rãi rót vào, Cố Vân phút chốc cả kinh, kinh ngạc trừng lão nhân gầy gò bên cạnh, sóng mắt hắn bình tĩnh, hơi thở an hòa. Này, đây là có chuyện gì?

Cố Vân tinh tế cảm thụ hướng đi của cổ nhiệt lưu này, nó dọc theo cánh tay của nàng chảy vào l*иg ngực, vừa rồi còn đau đớn không thôi tựa hồ được một nguồn nhiệt vây quanh, đau đớn cũng không như trước.

Túc Lăng thoáng buông xuống một ít, lấy chân khí hộ tâm mạch, không phải ai cũng có thể làm được, công lực không đủ thâm hậu, mạnh mẽ đem chân khí đưa vào trong cơ thể chẳng những cứu không được còn có thể lưỡng bại câu thương. Tộc trưởng nguyện ý ra tay tương trợ Túc Lăng tự nhiên vui vẻ.

“Tướng quân, những người này xử trí như thế nào?” Phía dưới, Hàn Thúc đã muốn đem hắc y nhân chưa chết buộc chặt chờ xử lý.

“Đưa vào phòng tối.” Túc Lăng nói sau đó đối với phía sau Túc Nhậm nói, “Những người này giao cho đệ, nhất định phải thẩm tra ai làm chủ!”

“Vâng.” Những người này võ công quái dị mục tiêu lại là Thanh Mạt, trong lòng Túc Nhậm đã ẩn ẩn có phương hướng. Túc Nhậm mang binh áp hắc y nhân rời đi, Túc kình cũng chậm rãi thu tay.

Tay hắn ly khai sau, dòng nước ấm cũng tùy theo tiêu tán, miệng vết thương trước ngực vẫn là rất đau nhưng là giống như vừa rồi hắn nói, là da thịt đau đớn, cảm giác trái tim co rút đau đớn tiêu giảm rất nhiều. Này thật sự rất thần kỳ! Chẳng lẽ là cái gọi là—— nội công. Trong lòng tràn đầy nghi vấn, Cố Vân lẳng lặng quan sát lão giả bên cạnh, hắn mỉm cười nhìn lại nàng, chút không tị ánh mắt của nàng mà sức quan sát sâu sắc của nàng ở trên người hắn tựa hồ cũng không thấy hiệu quả, hắn chính là thản nhiên cười, không thấy khác thường.

Túc Toàn cười tủm tỉm mặt thấu tiến lại, thân thiết cười nói: “Nha đầu, có đỡ chút nào không, còn đau không?” Cố Vân ngẩn ra, bản năng lui về phía sau.

“Túc Vũ ngươi còn ngây ở trong này làm gì! Nhanh đi thỉnh đại phu a!” Túc Yến lớn giọng rống lại đem Cố Vân hoảng sợ.

“Nga.” Túc Vũ ngượng ngùng đi xuống, hồi đầu nhìn thoáng qua mọi người quay chung quanh Cố Vân,tay đại ca vững vàng ôm nàng, trong lòng xẹt qua một tia chua xót, nàng cuối cùng sẽ trở thành đại tẩu cũng chỉ có thể là đại tẩu đi. Im lặng thu tầm mắt, Túc Vũ cước bộ rời đi nhanh hơn.

Tiền một khắc còn đối với Túc Vũ rống to, ngay sau đó Túc Yến lại một phen cầm tay Cố Vân vô cùng ôn hòa mà lại lấy lòng cười nói: “Không thoải mái như thế nào không nói sớm đâu? Còn có chỗ nào khó chịu, nói cho Yến thúc!”

“Dừng!” Cố Vân chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân đổ lại, vốn là đau ngực giờ phút này ngay cả đầu nàng cũng bắt đầu đau! Ngươi có thể tưởng tượng một lão nam nhân giống như một ngọn núi đối với ngươi cẩn thận hỏi han ân cần sao? Trọng điểm là trước đó 15’ hắn còn đối với ngươi thấy chết mà không cứu. Cố Vân dùng sức rút tay về vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ngươi tốt nhất cách ta xa một chút!”

Túc Yến khó hiểu hỏi: “Vì cái gì?”

“Ta sẽ nổi da gà.” Nàng luôn luôn kính lão tôn hiền nhưng là đối mặt những lão nhân kỳ dị này, đối của nàng tu dưỡng thật sự là một cái khiêu chiến thật lớn. Túc Yến xấu hổ đứng ở nơi đó, lại không dám rống Cố Vân chỉ có thể trừng Túc Lăng.

Tự làm bậy không thể sống, Túc Lăng mới không để ý tới hắn, nhìn sắc mặt Cố Vân đã đỡ mới nói thêm: “Còn muốn thao luyện cái gì làm cho Hàn Thúc đi làm, ta đưa nàng trở về băng bó miệng vết thương.”

“Ta ——” Cố Vân còn muốn mở miệng nói cái gì nhưng là nhìn đến trên mặt Túc Lăng tuyệt đối kiên trì, lập tức thông minh ngậm lại miệng.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tối đen màn trời, Cố Vân đối với Hàn Thúc nói: “Như thế này, sau khi đội ngũ trở về làm cho bọn họ nhảy vào hố rồi lại tiếp tục chạy, tiếp theo đào thải ba mươi cái, tái tiếp theo đào thải bốn mươi cái, thẳng đến khi ta đến.”

“Vì cái gì?” Nàng muốn tuyển người như thế nào hắn không ý kiến gì nhưng là làm cho các tướng sĩ không ngừng chạy như vậy có ý nghĩa gì? Liền đơn thuần vì đào thải người?

Cố Vân thở gấp hừ lạnh: “Ngươi cần ta hiện tại giải thích cho ngươi nghe?”

Túc Yến không kiên nhẫn nói: “Nha đầu nói làm như thế nào liền làm như thế, hỏi nhiều như vậy làm cái gì! Trước băng bó miệng vết thương mới là việc chính!”

“Ấn nàng nói mà làm!”

“Rõ.” Túc Lăng hạ lệnh, Hàn Thúc cho dù có không cam lòng cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể lĩnh mệnh. Cố Vân đang muốn xoay người đi xuống bỗng nhiên bên hông căng thẳng, hai chân nhẹ nhàng, người đã bị Túc Lăng ôm lấy. Cố Vân không được tự nhiên thấp giọng nói: “Phóng ta xuống dưới, ta có thể tự đi.”

“Không được.” Túc Lăng căn bản không để ý tới nàng, đi nhanh hướng Ỷ Thiên uyển đi đến.