Editor: Ngạn Tịnh.
Bạch Vi ở bên này quẫn bách thế nào tạm thời không đề cập tới, bên phía Triệu Thiên Hoa lại giống như tìm được ý nghĩa chân chính của cuộc đời, ở phố Hoành Môn nhìn đến phát hoảng.
Phố Hoàng Môn, thị trường giao dịch đổ thạch, mỗi ngày đều có rất nhiều nguyên thạch phỉ thúy từ Vân Nam đưa đến cung cấp cho đám dân cờ bạc sống mơ mơ màng màng. Tục ngữ có câu, phường đổ thạch có một đao mà nghèo, một đao mà giàu, một đao mặc vải bố, ý chính là phiêu lưu quá lớn, một đao hạ xuống, hoặc là táng gia bại sản, hoặc là vinh hoa phú quý, chỉ ở một đao kia, đổ chủ muốn chính là một cái kinh tâm động phách!
Bát mỳ vằn thắn kia còn chưa kịp xuống bụng, lúc này bụng Triệu Thiên Hoa đói đến kêu vang, nhưng trong lòng tràn đầy kích động cùng rung động làm cho hắn không cảm nhận được cơn đói.
Bây giờ vừa qua buổi trưa, người trong thị trường giao dịch dần dần nhiều lên, phần lớn đều ăn mặc cực kỳ có thể diện. Dù sao loại trò chơi này đánh bạc tầm thường cũng không thể so được, không có chút tiền không có chút quyền thì cũng không thể đến nơi này. Cũng có một vài người lôi thôi lếch thếch, nhưng ai biết có phải do người ta có sở thích thoải mái vậy hay không, dù sao cũng không thể xem thường bất kỳ ai được. Mà Triệu Thiên Hoa vừa mới bước chân ra xã hội, vẻ mặt non nớt lại cực kỳ hưng phấn ở trong đám người này đặc biệt lạc loài, gần như hắn vừa bước chân vào cửa thị trường giao dịch một bước thì ngay lập tức có một đám người quay đầu liếc mắt quan sát, thấy chỉ là một thằng nhóc con, ngay lập tức mất đi hứng thú, tiếp tục hết sức chuyên chú vào lựa đá.
Triệu Thiên Hoa bị vui sướиɠ kích động choáng váng đầu óc căn bản không chú ý đến chuyện này, lập tức bừng bừng hứng thú bắt đầu xem xét chung quanh. Những tảng đá này nhìn qua chẳng khác gì mấy khối đá ven đường nơi quê làng, nhưng Triệu Thiên Hoa vẫn rất chăm chú nhìn xem, chỉ biết bên trong có càn không, cái màu xanh biếc kia thiếu chút nữa chói mù mắt chó của hắn, đáng tiếc cái giá trên đó thật khiến trái tim hắn cũng đau, một hai ba bốn... Bảy số không, ha ha, cho dù bán hắn đi cũng mua không nổi.
Nhìn một đường, quả nhiên phát hiện không ít hàng tốt, đáng tiếc giá cả đều cực kỳ cao, trong lòng Triệu Thiên Hoa dù ngứa ngáy thế nào cũng chỉ có thể nhìn, dù sao trên người hắn cũng chỉ có mấy vạn khối lúc trước Chương Tử Văn ném cho, vốn có nhiều hơn nữa, lại nghĩ tới tối hôm qua, Triệu Thiên Hoa liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, tiện nhân kia nhớ kỹ đó cho hắn!
Với chút ít tiền này dù là một khối nguyên thạch nhỏ hắn cũng mua không nổi, Triệu Thiên Hoa vừa xem vừa đau lòng, cuối cùng phát hiện bản thân thế nhưng chỉ có thể chọn mấy khối trong đống đầu thừa đuôi thẹo bên cửa lớn kia mà thôi, cái khác, dù cho muốn hắn cũng méo có tiền mà mua nổi. Chỉ là, hắn cũng không tin, đầu thừa đuôi thẹo thì đầu thừa đuôi thẹo, không chừng sẽ có thứ cho hắn kiếm lời thì sao!
Nghĩ như vậy, Triệu Thiên Hoa liền cùng mấy người đàn ông ngồi xổm ở gần cửa bắt đầu lựa chọn.
Còn chưa bắt đầu chọn, một người đàn ông gầy tong teo bên cạnh hắn, bàn tay to vỗ một phát lên bả vai hắn, vẻ mặt sang sảng hỏi, "Sao nào? Người anh em, cậu cũng muốn đến kiểm lậu? Trước kia sao chưa từng gặp cậu? Tôi nói cho cậu biết, những thứ kia cậu cứ tùy tiện nhìn một cái là được rồi, đều là chút đầu thừa đuôi thẹo, bên trong cũng không có cái gì tốt, đều là những tên nghèo chúng ta mới tới nơi này thử thời vận, nếu cậu muốn lấy lòng gì đó vậy tới trước đó mà lựa..."
Nghe đối phương nghiêm túc khuyên bảo, vẻ mặt Triệu Thiên Hoa đầy nghẹn khuất. Hắn cũng muốn tới trước lựa chứ, nhưng trong túi chả có tiền, hắn chủ nhìn, sớm muộn gì cũng nghẹn chết. Đó đều là tiền đấy, chính là tiền hắn phát hiện được, lại chỉ có thể nhìn, trên đời này còn có chuyện gì nghẹn khuất hơn nữa sao?
Thấy Triệu Thiên Hoa không để ý tới mình, người gầy kia cũng có chút tự mất mặt, liền cách xa một chút.
Không có người quấy rầy, Triệu Thiên Hoa bắt đầu toàn tâm toàn ý chọn đá. Khối này không được, khối kia không xong, khối này chẳng ra gì... Vừa ngồi chính là hai tiếng, Triệu Thiên Hoa chỉ cảm thấy trước mặt biến thành từng mảng đen, nhìn đến bây giờ vẫn chưa thấy được một khối xanh biếc nào, quả nhiên không hổ là đầu thừa đuôi thẹo! Không được, hắn phải đi nghỉ ngơi, ăn một chút gì đó, nếu không lát nữa chắc chắn sẽ choáng đến ngất.
Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy người gầy cách hắn không xa trong tay cầm một khối đá đen. Vốn hắn cũng không thèm để ý, chỉ tùy ý liếc mắt nhìn một cái, cả người Triệu Thiên Hoa liền khựng lại. Cái màu xanh biếc kia, quả thực làm lòng người say. Nhìn qua nhiều đá nát như vậy, đột nhiên thấy màu xanh biếc, Triệu Thiên Hoa kích động cả người đều bắt đầu phát run, nhưng thấy người gầy kia bộ dáng như muốn chọn khối đá đen kia, Triệu Thiên Hoa gấp đến nóng nảy.
Tròng mắt chuyển động, bộ dáng như muốn té xỉu, ngã mạnh về bên kia, đánh viên đá đen trên tay người gầy vào trong đống đá, còn lăn thêm hai vòng, nhất thời đá đen đã không thấy tăm hơi. Người gầy kia tay run lên, trên mặt hiện lên vẻ tiếc hận. Vốn gã xem viên đá đen kia hẳn là có chút gì đó, bây giờ thì tốt rồi, không còn nữa. Chỉ là nhìn bộ dáng Triệu Thiên như sắp chết, gã dù tức cũng không có chỗ phát, nói một tiếng xui xẻo, trực tiếp ôm lấy đống đá của mình đi tính tiền, chỉ hy vọng lần này vận khí có thể tốt một chút.
Thấy gã đi rồi, Triệu Thiên Hoa mới thu hồi tư thế như sắp chết kia, mạnh mẽ đào viên đá đen kia ra, gắt gao nắm trong tay, sau đó lại chọn mấy khối thường, đi tính tiền, thứ tốt này phải nắm trong tay mới kiên định. Thanh toán xong, Triệu Thiên Hoa nắm đá đen trong tay cả người đều thích ý, thậm chí còn mua chút thức ăn, ở trong thị trường chờ đến buổi chiều giải thạch lấy tiền.
Không còn cách nào, mấy thứ đầu thừa đuôi thẹo này dù trả thù lao cũng không ai nguyện ý giải giùm bọn họ, chỉ có thể chờ đến ba giờ rưỡi buổi hội đấu giá xong, giải thạch sư mới có teher chọn vài người đến hỗ trợ giải thạch, hắn muốn chiếm được một cái tên trong đó.
Lại lăc lư một hồi lâu, hội đấu giá rốt cuộc đúng hạn cử hành. Thị trường giao dịch này gần như buổi chiều thứ ba đều sẽ tổ chức một buổi hội đấu giá. Nói là hội đấu giá, chi bằng nói là hội cuồng hoan của dân cờ bạc, người đến đấu giá động bất động chính là mấy trăm vạn mấy ngàn vạn, đều là kẻ có tiền chân chính!
Hôm nay hắn đến đúng dịp, đúng lúc là thứ ba, có thể đi theo kiến thức một chút. Triệu Thiên Hoa có chút kích động, lớn đến chừng này, hắn còn chưa từng trải qua trường hợp nào như vậy đâu!
Từng bàn nguyên thạch được đưa đến trung tâm thị trường giao dịch, bởi vì không có tính tổ chức kỷ luật gì, mọi người đều vây quanh một cái vòng lớn, nghe người chủ trì ở giữa giới thiệu, sau đó nhấc tay bán đấu giá. Đặc biệt đơn sơ, lại chẳng có ai dám quấy rối. Triệu Thiên Hoa đoán người sau lưng thị trường giao dịch này chỉ sợ là người có thế lực lớn, cho nên chẳng ai dám làm loạn!
Nhìn người chung quanh mặt không đổi sắc không ngừng tăng giá, Triệu Thiên Hoa chỉ xem náo nhiệt lại bất giác có chút oán hận, còn không phải là một đoán dựa vào cha mẹ sao, nếu hắn, hừ... Dựa vào cảm giác bất bình để chống đỡ, vừa thấy người lấy được cục có màu xanh biếc hắn liền hận ở trong lòng mắng chửi tổ tông từng nhà, dù sao đó cũng là hắn coi trọng trước, chuẩn bị có tiền sẽ đến lấy. Mà thấy người lấy đá nát liền ở trong lòng mừng thầm, xứng đáng!
Ngay khi thế giới nội tâm của Triệu Thiên Hoa đang cực kỳ phong phú, người vây quanh đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, sau đó một đám người tự động tách ra một con đường, liền thấy một người đàn ông mang kính dưới sự vây quanh của một đám người bước vào. Vừa thấy người kia, người chủ trì ngay cả buổi đấu giá cũng không thèm quan tâm, không ngừng chạy tới người đàn ông kia khom lưng uốn gối, thái độ cực kỳ cung kính.
Nghe được xung quanh truyền tới mấy từ "Trịnh thiếu", "Kinh thị", Triệu Thiên Hoa theo bản năng liền bài xích. Cho tới bây giờ hắn chẳng có chút hảo cảm gì với đám có tiền kia cả, đều là mặt hàng cao cao tại thượng, hắn mới chả thèm tìm mất mặt. Nhưng lập tức não lại chuyển, ánh mắt nhất thời sáng lên, chướng mắt không có nghĩa là không dùng được, ha ha.
Lập tức hắn liền lặng lẽ không tiếng động chen đến bên cạnh Trịnh thiếu kia, khoảng cách không xa không gần, vừa vặn để đối phương có thể nghe thấy lời mình nói.
Sau đó dưới cái gật đầu của Trịnh thiếu, hội đấu giá lại bắt đầu, chỉ là Trịnh thiếu kia vẫn luôn không ra tay, chỉ là đứng xem, điều này làm Triệu Thiên Hoa bắt đầu có chút khinh thường, thì ra cũng chỉ là một tên phô trương thanh thế!
Hội đấu giá dần dần đi đến hồi kết, hai khối nguyên thạch được đẩy lên, một lớn một nhỏ. Cái lớn ước chừng gần bằng một cái bàn trà, cái nhỏ chỉ gần bằng cái chậu rửa mặt, màu sắc còn khá bẩn, nhìn qua cực kỳ không hợp mắt.
Giải thạch sư trực tiếp giải đá, không một hồi viên lớn liền ra cầu vồng, viên nhỏ đều sắp cắt tới một nửa vẫn như cũ không ra động tĩnh gì. Viên lớn kia lên giá như nước lên, ra cầu vồng thì thuyết minh bên trong tám chín phần mười là có phỉ thúy, còn không mua mua mua!
Giá ngày càng cao, thậm chí đều lên tới tám con số, lúc này Trinh thiếu kia cũng chuẩn bị ra tay.
Thấy thế, Triệu Thiên Hoa lập tức chen qua, không để ý người chung quanh ngăn trở, hạ giọng nói, "Trịnh thiếu, tin tưởng tôi, đừng ra giá, khối đá kia là khối đá xanh biếc, không phải ngọc!"
Trịnh thiếu liếc mắt nhìn hắn, vốn còn không muốn để ý tới hắn, nhưng thấy bộ dáng chàng thanh niên này cũng khá thanh tú, lại mang theo chút non nớt, khá phù hợp khẩu vị của hắn, liền ung dung để hắn tới, cười tủm tỉm hỏi, "Cậu muốn tôi tin tưởng cậu? Không biết cậu lấy cái gì để tôi tin tưởng đây? Trịnh Lân tôi cũng không phải người thích nghe chuyện rảnh rỗi, nói lý do của cậu nghe thử xem."
"Tôi... Tôi..." Vừa nghe con nhà giàu này còn muốn lý do, Triệu Thiên Hoa nhất thời có chút nghẹn lời, nhưng đầu óc hắn xoay chuyển nhanh, rất nhanh liền lộ ra một nụ cười tươi thuần phác thành thật, gãi đầu một cái, "Tôi không biết lý do, tôi từ nhỏ đã sống trong núi, đi theo sư phụ nhận biết được, chỉ biết vậy, bây giờ anh nói tôi đưa ra một cái lý do, tôi thật sự không biết làm sao." Nói xong, Triệu Thiên Hoa lộ ra thần sắc xấu hổ.
"A, thật sao? Thì ra là dựa vào trực giác, một cái trực giác Trịnh Lân tôi sẽ không theo hồ nháo với cậu, tôi thật không biết cậu là ngây thơ hay là ngu ngốc đây nữa?" Trịnh thiếu ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Vừa thấy sắc mặt hắn không đúng, Triệu Thiên Hoa nhất thời có chút hoảng, nhưng vẫn tận lực ổn định, trên mặt đúng lúc lộ ra thần sắc giận dữ, "Anh... Sao anh lại mắng chửi người chứ? Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở anh, sao anh không biết phân biệt tốt xấu như vậy? Trước đó tôi ở đằng xa còn nhìn thấy bộ dáng anh đẹp mắt, người nhìn qua cũng không tệ, mới có lòng tốt đến đây nhắc nhở anh, không ngờ lòng tốt lại bị người cho là lòng lang dạ sói!"
Vừa nghe Triệu Thiên Hoa nói như vậy, Trịnh Lân sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha lên. Hắn còn chưa bao giờ gặp người như vậy, cũng dám nói hắn như thế, tốt, rất tốt!"
Lập tức híp híp hai mắt, cười nói, "Thật có lỗi, vừa rồi là tôi nói không lựa lời, cảm ơn ý tốt của cậu, tảng đá này tôi không mua, tôi tin tưởng cậu!" Nếu lần này cậu khiến tôi chịu thiệt, vậy dùng bản thân đến bồi thường đi, sau đó lại đánh gãy tay gãy chân, vứt ra bên ngoài đút cho chó, Trịnh gia hắn ít nhất vẫn có thể làm được.
Trịnh Lân cười càng tươi, vì thế, Triệu Thiên Hoa dưới tình huống không hay biết gì đã bị người định sẵn tương lai.
Nghe đối phương nói như vậy, Triệu Thiên Hoa hoàn toàn vừa lòng. Xem ra thiếu gia có tiền cũng không khó nói chuyện lắm, như vậy mới tiện cho mình thi triển kế hoạch, Triệu Thiên Hoa cực kỳ đắc ý nghĩ!
Lập tức liền mốn cho đứa con nhà giàu thức thời này một chút ngon ngọt, dựa sát vào đối phương nói, "Khối lớn kia không tốt, nhưng khối nhỏ lại là cực phẩm, nếu Trịnh thiếu tin tưởng lời của tôi, vậy nhanh lấy được khối nhỏ kia đi, khẳng định sẽ ra!"
Nghe ngữ khí khẳng định của đối phương, ánh mắt Trịnh Lân càng mị, nhưng vẫn gật gật đầu, tham dự bán đấu giá.
Hôm đó, phố Hoành Môn giải ra hai cục phỉ thúy cực phẩm, một lớn một nhỏ, chủ nhân phỉ thúy quả đúng là Triệu Thiên Hoa cùng Trịnh Lân.
Sau khi phỉ thúy tới tay, Triệu Thiên Hoa lập tức vui sướиɠ hài lòng ở trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người chung quanh, nhanh chóng rời khỏi. Ở phía sau hắn, một vài người yên lặng không một tiếng động bám theo.
Triệu Thiên Hoa kỹ năng tìm đường chết đã mãn cấp không biết bản thân đến cùng đã trêu chọc người đáng sợ đến cỡ nào, cùng lúc đó, Bạch Vi cũng gặp được người mà trước đó cô luôn tìm kiếm, lúc này bên cạnh người nọ còn có một khối đá chưa được giải, cung kính chào hỏi Bạch Vi.
Bạch Vi không đáp chỉ gật đầu hỏi, "Xong rồi sao?"
"Đúng vậy, hoàn toàn theo yêu cầu của tiểu thư."
Nghe vậy, Bạch Vi dùng lực tinh thần tra xét một phen, lập tức nhíu mày, không sai, sau đó liền cho đối phương một tờ chi phiếu, "Tốt lắm, cầm số tiền này rời khỏi thành phố Hải, trong vòng ba năm không được phép trở về."
"Vâng." Người nọ từ đầu tới cuối đầu cũng không nâng, tiếp nhận chi phiếu liền rời đi.
Bạch Vi gõ gõ cục đá lớn kia, nở nụ cười, sau đó thở dài một hơi. Chỉ có thứ bảy mới đi được, học sinh chính là có điểm ấy không tốt!