Bảo Bối Vợ Hiền Đi Tìm Chồng

Chương 3

Ngày nào đó, mặt trời rất lớn, bầu trời xanh thẳm không có mây.

Xuống xe, cô cùng họ đi vào sân bay.

“Hộ chiếu đâu?”

“Ở trong này.”

“Anh có mang thuốc chống say máy bay không?”

“Anh mang theo rồi!”

“Anh có đói bụng không? Để em đi mua đồ ăn!”

“Bạch Vân”

“Dạ!”

“Trước khi đi bọn anh ăn rồi.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt sau đó cúi đầu nói: “Ừ!”

Đương nhiên cô biết họ đã ăn, chính cô đã làm bữa sáng, chỉ là cô…

Cúi đầu nhìn hành lý dưới chân anh, Bạch Vân mím môi, ngực thắt chặt. Chính cô là người cậy mạnh ép anh trở về, hiện tại người không yên lòng cũng là cô.

Anh đưa tay nâng chiếc cằm xinh xinh của cô khiến cô ngẩng mặt lên nhìn anh, “Em có biết là em sắp khóc hay không?”

“Em mới…” Cô cắn môi dưới, nhíu mày trừng anh, chóp mũi hồng hồng nghẹn ngào nói.

Thở dài, anh đau lòng ôm cô vào lòng, trong lúc này anh rất muốn đưa cô cùng về, nhưng lại nghĩ đến cô sẽ bị những người trong Bart gia ăn tươi nuốt sống anh liền lập tắt ý định này.

Cùng Bạch Vân về chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Không cần nói đến người khác, riêng lão già kia nhất định sẽ trưng ra bộ mặt khó coi. Anh hiểu rõ người kia, ông ta luôn khiến người khác cảm thấy mình không đáng một đồng, anh không muốn cô đối mặt với loại nhục nhã này.

“Anh đi vài ngày rồi sẽ về.” Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn vang lên.

“Ừm!” Cô ở trong lòng anh gật đầu.

“Em phải tự chăm sóc tốt bản thân mình đó.”

“Ừm!”

“Không được thức khuya.”

“Ừm”

“Ngày phải ăn đủ ba bữa.”

“Ừm!”

“Phải nhớ đến anh nữa.”

“Ừm…” Khóe miệng cô giật giật, lại gật đầu.

” Anh” Hawke nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của hai người, nhịn không được nhắc nhở. “Đến giờ rồi.”

“Biết rồi.” Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ vuốt khuôn mặt của cô, rồi nâng mặt cô lên cúi người hôn lên đôi môi non mềm của cô.

Sự dịu dàng của anh lại khiến Bạch Vân muốn khóc nhưng cô cố kiềm lại.

“Anh sẽ nhanh chóng trở về.” Anh nhấc hành lý bên chân lên, mỉm cười hứa hẹn.

“Ừm.” Cô cố gắng mỉm cười muốn anh an tâm. Anh buông lỏng tay cô ra, xoay người.

Bỗng dưng, trong lòng cô tràn đầy bất an, nhịn không được mở miệng: “Khấu…”

“Nghe được tiếng cô gọi, anh dừng bước quay đầu lại.

Chán ghét, cô đang làm cái gì vậy?

Bạch Vân ủ rũ âm thầm ngầm thở dài, áp chế bất an trong lòng, thở sâu, cố gắng cười một cái, “Nhớ cẩn thận!”

Anh gật đầu, cười rồi vẫy tay với cô rồi bước tiếp.

Cô một mực đợi ở sân bay cho đến khi mấy bay cất cánh, nhìn chiếc máy bay màu trắng an toàn bay vào không trung, càng ngày càng nhỏ rồi biến mất ở một nơi xa, cô mới đi về phía bãi đậu xe.

Nhưng khi ngồi vào trong xe, cô vẫn ngẩn người nhìn trời xanh ngoài cửa sổ.

Nói thật cô không biết mình làm như vậy là đúng hay là sai?

Đêm qua, bão đi qua phía nam Đài Loan nên buổi sáng ở Đài Bắc cũng có mưa. Sau khi được gột rửa thành phố trở nên tươi mát hơn.

Ở một góc của thành phố, vào giờ cơm bỗng nhiên bận rộn hẳn lên. Bưng cà phê lên, rồi lại bưng cơm lên, mọi người đều yên lặng dùng cơm. Bạch Vân đứng trước quầy bar cầm một ly cà phê chăm chú nhìn dòng xe qua lại. Cuộc sống, đa số thời gian chính là bận rộn.

Chỉ có đôi khi, luôn có một khoảng thời gian giống như hiện tại đột nhiên xuất hiện vài phút rảnh rỗi, hình như cô đã quên trước đây cô dùng cách gì để trải qua vài phút đồng hồ này. Từ trước đến giờ những chuyện này không hề tác động đến cô, trước khi anh đến không có, lúc có anh cũng không, nhưng sau khi anh đi, chỉ vài phút ngắn ngủi như vậy cũng khiến cô phiền chán.

Tầm mắt chuyển từ ngoài cửa sổ đến tấm lịch trên bàn.

Anh sẽ nhanh trở về.

Mười ngày anh nói đã trôi qua, nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.

Trong mười ngày này cô biết được rất nhiều chuyện, giống như là Los Angeles.

Los Angeles, hiện tại anh đang ở đó. Đối với nơi đó cô chỉ biết Disneyland, Hollywood. Hiện tại cô biết nó nằm ở phía Tây nước Mỹ, biết nếu đáp máy bay đến đó phải mất mười mấy giờ, biết ở đó rất ít mưa và đó là một thành phố lớn, cũng biết thời gian ở đó chậm hơn ở đây tám giờ, cho nên bây giờ ở đây là buổi chiều thì ở đó là buổi tối…

“Bạch Vân? Bạch Vân?”

“Ừm hửm?” Nghe thấy La Lan kêu to cô hoàn hồn lại.

“Có người muốn thanh toán.” Đặc biệt đến đây giúp đỡ, La Lan buồn cười nhìn cô, chỉ chỉ vị khách đứng ở quầy bar một lúc lâu.

“Thật xin lỗi.” Bạch Vân mỉm cười nhận lấy hóa đơn của vị khách kia, bấm máy tính. “Tổng cộng ba trăm sáu mươi đồng, cám ơn.”

Sau khi khách tính tiền, cô ra khỏi quầy bar thu dọn đồ ăn, La Lan cũng đi đến.

“Cậu ổn chứ?”

“Ừm!”

“Vậy là tốt hay không tốt?”

Bạch Vân liếc cô một cái, khẽ nhếch môi, “Coi như là tốt đi.”

Coi như là? Đây là kiểu trả lời gì đây?

———————————————————

Trợn mắt nhìn Bạch Vân đem ly trên bàn ăn đến bồn rửa ở quầy bar, La Lan thu dọn chén đĩa vào phòng bếp sau đó lại đi ra nhìn thấy một vị khách đi tới, nhưng Bạch Vân lại không có phản ứng gì, tuy hai tay cô đang bận rửa ly, nhưng thần trí lại để ở đâu đâu.

La Lan thở dài, lấy menu cho khách gọi món, khi cô trở lại quầy bar vị Bạch tiểu thư kia còn đang mơ màng, cô gõ gõ mặt bàn quầy bar, “Này, đại tỷ, hoàn hồn!”

Bạch Vân ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.

“Bàn hai một ly Moka.” La Lan ngồi trên ghế dựa quầy bar, giao hóa đơn cho cô.

Bạch Vân nhận lấy, nhìn sơ qua rồi đứng trên một cái ghế nhỏ lấy hột cà phê xuống, múc hai thìa cho vào máy xay.

La Lan nhìn thấy các động tác thuần thục của cô nhưng vẫn chau mày. Hai ngày nay, người phụ nữ này thất thần ngày càng nhiều, ngày hôm qua xém chút nữa cô đã coi cà phê thành nước đem chúng đi đun sôi, nhưng khi hỏi cô, cô lại làm ra vẻ không có chuyện gì cả.

Đột nhiên điện thoại vang lên, Bạch Vân giống bị tiếng chuông làm cho hoảng sợ, cô xem điện thoại nhưng lại không bắt máy.

” Bạch Vân”

“Gì?”

“Điện thoại!”

“Mình biết.”

“Sao cậu không nghe?”

Cô không trả lời, chỉ nhìn điện thoại đang rung liên hồi kia.

La Lan buồn cười thở dài, với tay vào quầy bar cầm lấy điện thoại. “A lô, tiệm cà phê Bạch Vân xin nghe.”

Đối phương nói một chút, La Lan nhìn Bạch Vân, cười nói: “Ừm, đúng, cô ấy đang ở đây, chờ một chút, tôi đi gọi cô ấy.” La Lan đưa điện thoại cho Bạch Vân, “Này, điện thoại của cậu!”

Bạch Vân biết mình như vậy thật sự rất không có đạo lý, nhưng cô vẫn không đưa tay chỉ đứng im tại chỗ.

Biểu tình của cô khiến La Lan không đánh lòng trêu cô nữa, “Là đại lý bia, họ hỏi cậu có cần nhập hàng hay không?”

Nghe vậy, Bạch Vân mới nhận điện thoại, nói chuyện với đối phương, nhưng cô mới gác máy, La Lan liền hỏi một câu có sức mạnh như bom dội.

“Bạch Vân, con gấu nhà cậu khi nào thì trở về?”

Bạch Vân cứng đờ, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại tiếp tục xử lý cà phê, lạnh nhạt đáp: “Mình không biết.”

“Không biết? Có ý gì? Không phải cô gái trên lầu nói mấy ngày trước anh ta có gọi điện về sao?”

“Lúc đó mình không có ở đây” Lấy một thìa cà phê bột cho vào ly rồi cho một lượng nước nóng vừa đủ vào khuấy đều chúng lên, Bạch Vân mở miệng giải thích: “Hôm đó mình đến bệnh viện thăm Nông Nông nên nhờ Ninh Ninh trông tiệm hộ mình.”

La Lan sửng sốt, “Anh ta không biết số di động của cậu sao?”

Nhìn ngọn lửa màu xanh, cô khẽ nhếch môi, “Anh ấy không hỏi, mình cũng quên nói.”

Nghe vậy, La Lan há hốc mồm, cảm giác quái dị liên tục dâng lên, cô trừng bạn tốt, mở miệng hỏi lại: “Bạch Vân, ngoại trừ lần sau khi anh ta xuống máy bay gọi về, thì cậu không có lần nào nhận được điện thoại do anh ấy gọi tới sao?”

Tắt bếp gas, cô lấy mảnh vải ướt lót dưới đáy ly thủy tinh để nó hạ nhiệt, chất lỏng màu nâu chầm chậm chảy xuống, cả nửa ngày cô cũng không nói một lời.

“Bạch Vân?” La Lan cau mày ép hỏi.

“Vừa đúng lúc mình không có ở đây.” Vẻ mặt cô bình tĩnh rót cà phê vào ly.

“Đó không phải lý do, anh ta có thể gọi lại.”

Cổ họng Bạch Vân thắt chặt, chỉ nói: “Los Angeles và nơi này chênh nhau tám giờ.”

“Vậy cậu đang sợ cái gì?”

“Mình không có sợ.” Cô hét lớn.

“Vậy vì sao lúc nãy cậu không dám nghe điện thoại?”

Bạch Vân ngây người, không có biện pháp nhúc nhích. Một lúc sau mới đặt ly cà phê lên khay, đẩy đế trước mặt La Lan, “Moka của bàn số hai.”

La Lan trừng cô, “Mình không biết cậu lại nhát gan như vậy.”

Bạch Vân nhếch môi, im lặng.

La Lan không ép cô nữa, chỉ cầm lấy khay đem cà phê cho vị khách bàn số hai kia.

Nhát gan? Vì sao không? Đương nhiên là cô nhát gan.

Sợ hãi? Vì sao không? Đương nhiên là cô sợi rồi.

Mới đây, hình như sự tình rất đơn giản, anh chỉ trở về Mỹ thăm cha đang bị bệnh mà thôi vài ngày sau anh về.

Nhưng một ngày hai ngày ba ngày, bốn ngày năm ngày sáu ngày…

Thời gian cứ thế trôi qua, cô lại ngẫu nhiên bỏ lỡ điện thoại của anh, càng ngày cô càng hiểu rõ tập đoàn Bart gia khổng lồ như thế nào….

Tất cả những điều này khiến cô càng ngày nhát gan, càng ngày càng bất an, chút tự tin còn sót lại cũng từ từ biến mất.

Cô biết mình không có gì đặc biệt cũng không phải là một người phụ nữ quá mức xinh đẹp, cũng không có sở trường sở trường đặc biệt càng không có bằng cấp cao cô chỉ là cô gái bình thường mở tiệm cà phê sống qua ngày.

Nói thật, cô không hiểu tại sao anh lại muốn kết hôn với cô.

Trên thực tế, anh thậm chí còn chưa nói ba chữ “Anh yêu em”, chỉ là cô cho rằng anh yêu cô.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy cái suy nghĩ này của cô thật là khờ dại và buồn cười.

Đêm mùa hè, sao trên trời rất sáng, nằm trên ghế ở ban công cô cảm thấy cổ họng mình rút lại.

Vì sao không dám nhận điện thoại? Bời vì cô sợ rằng khi nhận điện thoại anh sẽ nói với cô rằng, hôn nhân của họ chỉ là sai lầm đẹp đẽ.

Đưa tay che khuất hai mắt, cô hít sâu một hơi, nhưng vẫn muốn bật khóc.

Đáng giận, cô rất nhớ anh… Nhớ tiếng nói của anh, l*иg ngực rộng lớn của anh, nhớ lúc anh kể chuyện cười nhưng chẳng buồn cười tý nào, nhớ cái ôm ấm áp của anh, thậm chí còn nhớ bộ râu cưng cứng của anh.

Rất nhớ, rất nhớ…

Giữa trưa có mây, mây như tơ, trải dày khắp bầu trời.

Thật là, người phụ nữ này lại đang ngẩn người.

Nhíu mày nhìn Bạch Vân trong quầy bar không biết là đang rơi vào chốn thần thiên nào rồi, La Lan không chịu được trợn trừng mắt, cũng lười quản, trực tiếp đi vào phòng bếp làm việc.

Sau đó là hoàng hôn rồi lại trời tối.

Thời gian dùng cơm, Âu Dương Ninh Ninh giống như âm hồn trên lầu hai cũng tự động xuống giúp đỡ.

Sau một hồi bận rộn, tiệm cà phê lại yên tĩnh.

Tám giờ, chín giờ, mười giờ…

Trên đường chủ quán của từng tiệm lần lượt tắt đèn.

———————————————————

Nhạc nhẹ trong không khí du đãng, chuông trên cửa vang lên, La Lan ngẩng đầu thấy A Phương và Lâm Tử Kiệt đến.

Bạch Vân đang kết sổ khi nhìn thấy hai người thì không khỏi ngẩn người, quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ trên tường, mười giờ bốn mươi phút.

“Khuya lắm rồi”. Quay đầu lại, cô hoài nghi hỏi.

“Mình biết.” A Phương cười cười, đặt vật cầm trong tay lên trên quầy bar. “Này, cầm lấy đi!”

“Cài gì vậy?” Bạch Vân đứng dậy, nhìn kỹ mới phát hiện đó là giấy tờ tùy thân của mình, cô sửng sốt, “Cậu, tại sao giấy tờ của mình…”

“Một vài thứ là mình lấy trong bóp da của cậu, còn những thứ khác là Uy Uy đến nhà cậu lấy.” La Lan khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói: “Uy Uy sẽ đưa chúng cho A Phương, nhờ cô ấy đi tìm Bác Chung giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?” Lúc này Bạch Vân bị làm cho mơ hồ. “Giúp đỡ cái gì?”

“Làm visa, đặt phòng khách sạn và vé máy bay.” Lâm Tử Kiệt mỉm cười, “Nhìn xem giấy tờ phía dưới của cô đi.”

Bạch Vân sửng sốt, cầm lên nhìn, quả nhiên ngoài giấy tờ tùy thân còn có hộ chiếu và vé máy bay.

“Cậu cả ngày đều ngẩn người, mình không thể chịu nổi nữa.” La Lan ngồi trên quầy bar, nghiêng người nói: “Thật sự mình không hiểu nổi cậu, anh ta đi Mỹ chứ có phải đến sao Hỏa đâu, cậu tới tìm anh ta thì được rồi, cả ngày ngẩn người thì có ích gì.”

Cụp mắt xuống, Bạch Vân nhìn vé máy bay và hộ chiếu trong tay một lúc lâu, mới nói với giọng khàn khàn: “Anh ấy không có nói.”

La Lan không chịu nổi trợn trừng mắt, rồi hít thở sâu, nhìn thẳng cô nói: “Mình hỏi cậu, cậu là bà xã anh ta đúng không?”

“Ừ!” Bạch Vân cúi đầu, hét lớn một tiếng.

“Cậu có thương anh ta không?”

“Ừ!” Cô cắn môi dưới, gần như không nghe thấy cô trả lời, gật gật đầu.

“Vậy thì được rồi! mình thật sự không hiểu nổi tính tình đáng chết này của cậu từ trước đến giờ đều như vậy, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, rồi cứ suy nghĩ lung tung nhưng lại làm ra vẻ không có chuyện gì, như vậy hay lắm sao? Ngu ngốc! Yêu chính là yêu còn để ý nhiều chuyện như vậy làm gì?”

“Ừ!…” Một giọt nước mắt rơi xuống tấm vé máy bay.

La Lan tiếp tục mắng: “Đã từng nghe qua câu 'Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó' chưa? Anh ta không muốn cậu đi thì cậu không thể tự mình đi hay sao?”

“Ừ!…” Cô lại gật đầu, giọt nước mắt thứ hai chảy xuống.

“Cầm đi!” La Lan tức giận lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho cô, tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng mình đồng tình với cậu, không có bản lãnh thì đừng giả bộ tự nhiên! Máy bay sẽ cất cánh vào sáng mai, nếu cậu không có mặt trên chuyến bay đó thì chũng ta sẽ không còn là bạn bè, cậu có hiểu không?”

“Nhưng còn cửa hàng…”

“Cả ngày cậu ngồi trong này thẫn thờ thì nó sẽ không suy sụp sao? Ngay cả giấy tờ tùy thân bị người khác lấy đi vài ngày cũng không biết, mình thấy có một ngày cậu bị người khác bán đi cũng không biết!” La Lan chợt nhíu mày, hừ một tiếng nói: “Mình thấy theo như cái đà này thì cậu ở đây cũng không có gì tốt, vẫn nên để mình trông tiệm thì hơn!”

“Nhưng…”

La Lan vỗ quầy bar, khí thế bừng bừng lên tiếng cắt ngang lời cô: “Không có nhưng nhị gì hết!”

“Thật sự mình…” Bạch Vân muốn thử nói chuyện.

“Còn thật với giả cái gì chứ, cả ngày cậu đều có vẻ mặt khóc tang khiến không khí trong tiệm trầm lặng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cái quán này còn chống đỡ được bao lâu?”

“Mình nói là…”

“Không có nói gì hết, cậu chưa từng nghe qua câu 'ngồi mà nói không bằng nói mà làm' sao?” La Lan mở miệng cắt ngang lời cô.

Bạch Vân bất đắc dĩ nhìn về phía người đàn ông mới bước vào cửa, hướng anh cầu cứu.

“Mình đang nói chuyện với cậu mà cậu lại nhìn đi đâu vậy?” La Lan phát hiện tầm mắt của cô không nhìn về hướng mình thì hơi bất mãn nhíu mày.

“Đừng hy vọng rằng A Phương và Lâm Tử Kiệt sẽ nói giúp cậu, cậu dám không đi, mình…”

Đột nhiên một bàn tay to vươn ra từ phía sau, bưng kín đôi môi đỏ mọng đang lải nhải của cô.

La Lan hoảng sợ, tức giận quay đầu lại nhìn xem người nào lại to gan như vậy, ai ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy ông xã của mình, cô tức giận hét lớn một tiếng, “ㄇ —”

“Anh đến đón em.” Triệu Tử Long một tay ôm ngang eo cô, tay còn lại thì đang che miệng cô, mặt không đổi sắc nói sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Vân nói: “Mình nhớ cậu có lời muốn nói.”

Bạch Vân nhếch môi, cười mà rớm nước mắt nhìn người bạn tốt trước mặt, chỉ cảm thấy cảm động.

Cô lau nước mắt, hít hít mũi, mỉm cười, “Mình cũng không nói không đi, chỉ là muốn nói, tiếng anh của mình rất kém, chỉ sợ phải có người đi theo giúp mình.”

La Lan nghe vậy sửng sốt, ngừng vùng vẫy nhíu mày. Đúng nha, bọn họ lại quên Bạch Vân học môn Anh văn không được tốt lắm.

“Mình đi cùng cậu.” Âu Dương Ninh Ninh vẫn trầm mặc đột nhiên nói chen vào một câu, “Chẳng qua phải có người giúp mình chăm sóc Lưu Manh.”

Triệu Tử Long buông lỏng tay, La Lan nghi hoặc nhíu mày hỏi, “Lưu Manh?”

“Là con mèo của Ninh Ninh.” Bạch Vân cười bổ sung.

“Mèo sao? Để mình, để mình!” A Phương vừa nghe có thể nuôi mèo, lập tức hưng phấn giơ tay. “Mình giúp cậu chăm sóc mèo cho.”

Không thể nào? Lâm Tử Kiệt chợt nhíu mày, hoài nghi người phụ nữ này đã quên trong nhà vẫn nuôi một con chó nhưng thấy hai mắt cô tỏa sáng lại không đành lòng ngăn cản.

Xem ra Lucky phải chịu ủy khuất trong một thời gian rồi.

***

“Mình đã nói điều này chưa nhỉ? Mình thật sự rất vui khi có những người bạn như các cậu!” Ở đại sảnh sân, Bạch Vân nhìn những người bạn đến tiễn mình, mỉm cười nói.

“Có, Tết hàng năm cậu đều nói.” A Phương nháy mắt đáp lại thật to, khiến mọi người bật cười.

“Đến giờ rồi, mình phải đi đây.” Bạch Vân cười cầm lấy hành lý đơn giản. Vài người đi đến thay phiên nhau ôm Bạch Vân.

“Trên đường phải cẩn thận đấy.” Uy Uy nhẹ giọng nói.

“Chú ý giữ gìn sức khoẻ” A Phương ôm chặt cô, mỉm cười nói: “A Kiệt có cho người của công ty anh ấy bên Mỹ đến sân bay đón cậu, sau khi đến đó nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện về đây, có chuyện thì có thể nhờ người của công ty giúp đỡ.”

La Lan người cuối cùng tiến lên, cô tỏ ra tự nhiên nhưng hốc mắt lại hồng hồng, ôm lấy Bạch Vân, giọng nói hơi khàn: “Phải đối tốt với bản thân, nếu không thuận lợi thì hãy quay về, bọn mình luôn ở đây.”

“Mình biết.” Bạch Vân cảm thấy mũi cay cay, cười gật đầu.

Điện thoại đổ chuông, Bạch Vân lấy điện thoại từ trong túi ra là Nông Nông.

“Cũng may, mình sợ cậu đến cửa hải quan rồi chứ.” Nông Nông cười nói: “Xin lỗi! mình đang ở cữ không thể đi tiễn cậu được.”

“Không sao? Sức khỏe quan trọng hơn, mình đâu có chuyển sang Mỹ ở luôn đâu.” Bạch Vân buồn cười nói.

“Ha ha, nói thật thì cậu chuyển qua đó ở cũng tốt, nhưng nếu như vậy thì cậu phải nói con gấu nhà cậu hàng năm phải tài trợ vé máy bay cho bọn mình qua đó thăm cậu nha.”

“Ừ…” Cô khàn giọng gật đầu.

“Bạch Vân”

“Hả?”

“Phải hạnh phúc đó.” Nông Nông dịu dàng nói. Nghe được câu này rốt cuộc Bạch Vân cũng không nhịn được nữa liền rơi nước mắt, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu thay cho câu trả lời.

Loa phát thanh lại vang lên, Âu Dương Ninh Ninh im lặng đưa khăn giấy cho Bạch Vân, rồi vẫy tay chào mọi người liền dắt Bạch Vân lên máy bay.

Khi lên máy bay, Bạch Vân không cầm được nước mắt khóc như mưa. Âu Dương Ninh Ninh tiếp tục đưa khăn giấy cho cô.

Sau đó máy bay cất cánh, rời khỏi mặt đất bay vào không trung.

Nhìn nhà cửa ngoài cửa sổ càng ngày càng nhỏ, Ninh Ninh liên tục đưa khăn giấy cho cô, nhẹ giọng nói: “Thành thật mà nói thì trước kia mình không biết cậu có thể khóc kinh thiên động địa đến vậy.”

Hốc mắt Bạch Vân hồng hồng nhìn Ninh Ninh, thật lâu sau mới mới chậm rãi nói: “Thật sự thì mình cũng không biết.”

Hai người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười. Máy bay xuyên qua mây xé gió bay lên cao, đã không còn nhìn thấy nhà cửa phía dưới, chỉ còn mây cùng trời và ánh nắng chói chang