Bảo Bối Vợ Hiền Đi Tìm Chồng

Chương 1

Giới thiệu

Có ai kết hôn rồi mà vẫn không biết chút gì về bối cảnh gia đình chồng mình không?

Loại chuyện khó tin như vậy lại xảy ra trên người cô.

Cuộc sống hôn nhân đang hạnh phúc nhưng vì cha chồng bị bệnh nặng mà sinh biến.

Chờ đợi mòn mỏi vẫn không thấy chồng thăm người thân trở về.

Không thể nhẫn nại được nữa, cô xách hành lí vượt vạn dặm đi tìm chồng.

Cách cổng xa hoa của gia đình anh lại đóng sầm lại trước mặt cô.

Không chịu thừa nhận cô là vợ của anh.

Thật vất vả mới có thể thành công nhập cư trái phép vào nhà lại bị cả nhà anh làm cho hồ đồ.

Tình cảm cha con còn lạnh nhạt hơn so với người xa lạ thì cũng chẳng đáng nói.

Anh thấy cha mình lên cơn đau tim mà vẫn thờ ơ không quan tâm?

Trời ạ! Không phải cô lấy trúng một anh chồng máu lạnh chứ….

_______

Mở đầu

Buôn bán nhỏ

Chín giờ sáng, mặt trời đã lên cao, một chiếc xe tải ngừng lại.

Cô xuống xe, đi tới trước cửa tiệm, cắm chìa khóa vào, mở cửa ra; anh dừng xe, đi đến giúp cô mở cửa sắt ra. Cô lật lại bảng open treo bên trong cửa kiếng của cửa tiệm nhỏ, anh lấy ghế đang để trên bàn bỏ xuống. Người phụ nữ đi vào quầy bar đem tiền lẻ bỏ vào ngăn kéo bàn thu ngân, người đàn ông mang bảng giới thiệu những món ăn đặc biệt của hôm nay ra ngoài, thuận tiện lau luôn cửa sổ thuỷ tinh.

Ông lão bán hoa bên cạnh đem hoa vào quán, cô trò chuyện cùng ông mấy câu rồi thay hoa mới vào bình hoa.

Người đàn ông quay vào tiệm, tiến vào phòng bếp chuẩn bị nấu đồ ăn Trung Quốc; người phụ nữ thì chuẩn bị những thứ linh tinh trong quầy bar.

Sau một hồi bận rộn, anh trở lại quầy bar, đưa cho cô một ly cà phê đá, anh vừa uống vừa xem báo, cô ngồi bên cạnh anh, dựa vào cánh tay anh, bắt đầu xem tiểu thuyết.

Gần mười một giờ, chuông trên cửa vang nhỏ,

Vị khách nhân đầu tiên đi vào.

Hai người cùng ngẩng đầu lên, mỉm cười.

“Chào mừng quý khách ——”

———————————————————

Mùa hè nắng chói chan , ngay cả gió cũng cảm nóng.

Bầu trời xanh chỉ xuất hiện ở những toà nhà cao tầng, nhưng giữa trưa, bóng râm của những toà nhà này thật ít ỏi.

Cố gắng đi bộ trong bóng râm, cô cẩn thận tránh ánh nắng mặt trời, chuyển qua góc đường, đẩy cửa đi vào một quán cà phê.

Cái chuông trên cửa vang lên, một làn hơi lạnh ùa tới, xua tan cái nóng bức.

Cô hít một hơi thật sâu, bước vào trong cửa, người đàn ông cao lớn trong quầy bar nghe tiếng ngẩng đầu lên, nở nụ cười quen thuộc. Trong quán, khách tụm ba tụm năm, có đọc sách, có xem báo, còn xem cả tạp chí lá cải.

Cô đi vào quầy bar, ngọt ngào cười một tiếng, “Hi.”

“Hi.” Người đàn ông đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bị nắng chiếu vào đã đỏ ửng, bất đắc dĩ cười nhắc đi nhắc lại: “Em lại quên thoa kem chống nắng? Da lại non như vậy, sao lại không cẩn thận chút nào vậy?”

“Em không có thói quen thoa kem lên mặt.” Tựa vào bàn tay lạnh như băng của anh, cô thoải mái nhắm mắt than thở. “Tay của anh thật mát.”

“Mùa hè vừa mới bắt đầu, em lại cứ phơi nắng như vậy không cơ thể không tổn hại mới là lạ.” Anh ôm cô vào trong lòng, dùng hơi lạnh trên người lấn át khí nóng trên người cô .

Cô mở mắt ra, nhẹ nhếch khóe miệng, “Dù sao em cũng rất ít khi đi ra ngoài nắng, hôm nay là trường hợp đặc biệt.”

Nhớ tới nguyên nhân khiến cô ra ngoài, anh lấy khăn ướt lau mặt cho cô. “Nông nông không sao chứ?”

“Ừ, sinh một bé gái, mẹ tròn con vuông.”

“Tối nay em có đến đó nữa không?”

“Không cần, ngày mai em lại đến.” Cô lắc đầu một cái, cười cười, “Hạo Đình bị cô ấy hù suýt chết, cô ấy kiên trì muốn tự mình sinh.”

Anh nghe vậy cười khẽ, hôn lên trán cô, “Phụ nữ các em thật tuyệt vời.”

“Em cũng cảm thấy vậy.” Cô đồng ý cười gật đầu.

“Khụ khụ. . .. . . Thật xin lỗi, ông chủ, tôi muốn tính tiền.”

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy một vị khách lúng túng đứng trước quầy bar, xem ra đã đứng được một lúc.

Bạch Vân mặt đỏ, lập tức xoay người lại, giúp vị khách không thường tới quán tính tiền.

Khấu Thiên Ngang đưa tay vuốt bím tóc phía sau cô, khóe miệng cười nhìn vị khách kia, cho đến đối phương đi ra khỏi cửa, anh ôm Bạch Vân lại, cười nói: “Em xấu hổ hả? Anh tưởng rằng em đã quen rồi chứ.”

Không sai cô đúng là có thói quen này, cho nên lúc nãy mới quên bên cạnh còn có người.

Mặt Bạch Vân đỏ ửng, thẹn thùng liếc anh một cái, “Đừng làm rộn, Hawke đâu? Sao không thấy cậu ấy?”

“Ở trên lầu, Ninh Ninh gọi điện thoại gọi cơm, anh kêu nó mang cơm lên đó rồi.”

Bạch Vân cười nhìn anh, “Anh dám bảo cậu ấy làm việc, em có cần trả lương cho cậu ấy không?”

Khấu Thiên Ngang hừ một tiếng, “Nó ở đây ăn chùa ở chùa, sai làm chút việc cũng không được sao.”

Chuông điện thoại reo, anh bắt máy.

“Alo, quán cà phê Bạch Vân xin nghe.” Nghe được giọng của đối phương, anh đưa điện thoại cho Bạch Vân. “Tìm em, là Nông Nông.”

Bạch Vân nhận lấy, ngồi vào một bên ghế, chuyên tâm cùng vị mới vừa lên chức làm mẹ kia nói chuyện.

Khấu Thiên Ngang thấy cô nói chuyện, cũng không quấy rầy, chỉ quay người đi rửa ly chén, sau đó một cô gái trên người phủ toàn đồ Chanel đi tới, trực tiếp ngồi lên ghế ở quầy bar.

Anh liếc cô một cái, cô gái này mấy ngày nay ngày nào cũng đến, nhưng bây giờ anh không muốn để ý tới cô ấy, thế là làm bộ như không thấy.

“Khấu tiên sinh.” Thấy anh không nhìn mình, cô không nhẫn nại được, cuối cùng cũng mở miệng.

Nghe thấy đối phương kêu to, anh ngẩng đầu lên, theo thói quen mỉm cười, “Trần tiểu thư, cô muốn dùng gì?”

“Không phải.” Trần tiểu thư nói thẳng: “Mấy ngày trước em đã nói, hi vọng anh có thể đến công ty chúng em làm cố vấn ——”

“Xin lỗi, tôi nghĩ cô tìm lầm người rồi, tôi chỉ là một nhân viên trong quán, sợ rằng không có biện pháp giúp cô.” Anh mở miệng cắt đứt lời nói của cô, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ.

“Khấu tiên sinh, người thông minh không nói chuyện ngoài lề, thật sự mà nói, làm ở tiệm cà phê nhỏ này sẽ làm mai một tài năng của anh——”

“Mai một? Ý của cô là nếu như tôi đến công ty sẽ không bị mai một?” Anh cắt đứt lời cô.

Trần tiểu thư thẳng lưng, tự tin nói: “Dĩ nhiên, tôi tin tưởng công ty chúng tôi sẽ có đãi ngộ tốt hơn tiện cà phê này ——”

“Không có khả năng.” Phía sau đột nhiên vang lên một câu, lại một lần nữa cắt đứt lời của cô.

“Công ty quảng cáo của chúng tôi là nhất nhì trong ngành rồi, tôi tin rằng chúng tôi sẽ trả lương thoả đáng cho Khấu tiên sinh——” Trần tiểu thư chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại, lại nhìn thấy một vị đại soái ca tóc vàng mắt lam, khiến cô đang nói cũng phải ngừng lại.

Hawke dựa vào quầy bar, khóe miệng nhếch lên, hếch mày, “Trần tiểu thư à, cô hẳn là không biết đúng không? Thứ nhất, nói đến mai một, anh ấy đến công ty cô cũng mai một. Thứ hai, nếu anh ấy thiếu tiền, cũng sẽ không xuất hiện trong quán này. Thứ ba, mặc dù quán này trả lương không nhiều, nhưng rất không đúng chính là, vị tiểu thư kia. . . . . .” Anh chỉ chỉ Bạch Vân vẫn còn nói điện thoại, cười gian nói: “Chính là bà chủ của quán này, cô ấy cung cấp đãi ngộ rất tốt, cô không thể so được đâu.”

“Đãi ngộ gì?” Trần tiểu thư tò mò hỏi.

“Cùng anh ấy lên giường.”

Một cái quạt giấy từ đâu bay tới, Hawke sớm đã có chuẩn bị, liền lui về phía sau, lại bị Bạch Vân ném cho một quả táo ngay đầu.

“Oa, SHIT!”(Nguyên văn a) Hawke bưng lấy đầu, nhìn Bạch Vân ai kêu lên: “Cô gái phương Đông chẳng phải rất dịu dàng và hiền thục sao?”

Bạch Vân khẽ mỉm cười, cúp điện thoại, nhẹ nhàng – bâng quơ nhìn anh nói: “Thật ngại, tôi là người theo chủ nghĩa 'đại nữ nhân'.”

Hawke ngẩn ngơ, lại thấy Khấu Thiên Ngang cười to ra tiếng.

“Người theo chủ nghĩa 'đại nữ nhân' là gì vậy?” Bị tình huống bất thình lình như vậy hù doạ Trần tiểu thư tò mò đặt câu hỏi.

“Người theo chủ nghĩa đại nữ nhân, chính là. . . . .” Bạch Vân lộ vẻ xem thường cười yếu ớt, “Chuyện của đàn ông, dù lớn cũng đều là chuyện nhỏ; chuyện của bạn tốt, chuyện nhỏ cũng là lớn.”

“Có lầm hay không? Anh cả, anh làm sao có thể yêu loại ——” anh còn chưa dứt lời, một quả táo khác đã bay tới, anh nhanh tay chụp được.

Anh quay lại chỉ thấy Bạch Vân ưu nhã ngồi trên ghế như cũ, nụ cười dịu dàng nhìn anh nói: “Cậu thật là miệng chó không thể mọc ra ngà voi.”

“Chính cô nói ——”

“Khấu không chỉ là đàn ông, anh ấy còn là chồng tôi, tình huống khác nhau hoàn toàn.” Bạch Vân cảnh cáo cầm một quả táo khác đưa lên miệng thưởng thức, đôi mi thanh tú giương lên, nhìn Khấu Thiên Ngang, “Huống chi trước khi cưới tôi anh ấy cũng biết tôi là người như vậy , có đúng hay không, Khấu?”

“Đúng.. . . . . ha ha ha ha.. . . . .” Khấu Thiên Ngang cười ha ha, còn vừa cười vẫn không quên gật đầu.

Nói thật ra, rất ít khi thấy đứa em trai lớn lên anh tuấn đẹp trai lại miệng lưỡi bén nhọn này lại không nói lại một cô gái, những ngày qua thật sự đã là làm cho anh mở rộng tầm mắt.

Thấy Trần tiểu thư có chút ngây ngốc, hình như không hiểu rõ vấn đề, Bạch Vân nhích lại gần, khẽ mỉm cười, “Xin lỗi, bởi vì chúng tôi mới đám cưới, anh ấy cần thời gian nghỉ ngơi, cho nên không nhận việc, nếu như cô thật sự có vấn đề không có cách nào giải quyết, có thể tới đây bất cứ lúc nào. Còn việc đến công ty cô làm việc, tôi nghĩ không có khả năng đâu.”

Thái độ của Bạch Vân rất tốt, khiến Trần tiểu thư không quá lo lắng, nhưng lại không nhịn được tò mò hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi sợ cô ấy chạy mất.” Khấu Thiên Ngang đưa tay ôm Bạch Vân vào trong ngực, cười như không cười nói.

“Đừng nháo.” Mặt cô ửng hồng, nhưng lại không đẩy anh ra.

“Tôi nói thật.” Cánh tay dài của Khấu Thiên Ngang vây quanh Bạch Vân, nhìn cô gái phía trước, hì hì cười nói: “Xin lỗi, cô hãy trở về đi.”

Mặc dù cười, nhưng trong mắt không có vui vẻ.

Trần tiểu thư sửng sốt một chút, biết lúc này ở lại cũng uổng phí công sức và thời gian, đành phải móc trả tiền trong ví da ra trả, lúc đi đến cửa, cô lại đi ngang qua một người đàn ông nhìn có chút quen mặt, cô ra tới ngoài đường, đột nhiên nhớ ra đối phương là ai.

Cô nhanh chóng quay người lại, chỉ thấy vị kia vẫn hay được người gọi là mặt lạnh Diêm La khống chế cổ phần của các công ty bất động sản cũng ngồi ở quầy bar, hơn nữa hình như lại quan tâm đến vị râu ria rậm rạp kia, hết lần này tới lần khác bị vị râu ria rậm rạp kia đối xử bình đẳng như những vị khách khác thì sắc mặt của ông chủ lớn rất khó coi.

Cô ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới năm ngoái nghe nói một vị truyền kỳ cố vấn cũng là họ khấu, dáng người khôi ngô, để râu ria rậm rạp, công ty nào mà qua tay anh cũng sẽ kiếm được tiền, cái loại lợi nhuận này, giống như sửa dở thành hay, cho nên anh được người gọi là Bàn Tay Vàng.

Cô là nghe nói anh đến Đài Loan, lại không nghĩ rằng đó là thật.

Chóp mũi hơi chảy ra mồ hôi, hiện tại mới phát hiện đích xác là mình đã xem thường người này, ban đầu cô là nghe nói công ty Tiểu Trương muốn mời người này giúp một tay, cho nên mới nghĩ đến hớt tay trên, nhưng với tình hình hiện giờ, cô thật sự không mời nổi vị này.

Mùa hè, ánh nắng chói chang.

Một cơn gió thổi qua, Trần tiểu thư thở dài, xoay người đi trở về công ty.

———————————————————

Sáng sớm.

Thức dậy trong ngực anh, đối với cô đó là một loại hạnh phúc không nói nên lời.

Đã kết hôn.

Vươn đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn mắt, tai, mũi, miệng, yết hầu, l*иg ngực của anh, Bạch Vân khẽ thở dài, lại chui vào trong ngực anh, tay nhỏ bé vòng qua ôm eo của anh.

Vẫn là… không thể nào tin nổi mình đã lấy anh. . . .. .

Vốn tưởng rằng không gặp được, dù sao quãng đời sau này cũng không tồi, ít nhất một người ăn no cả nhà sống (không hiểu nên để nguyên văn), ai biết anh lại tự mình tìm tới cửa.

Nhớ lại

Lần đầu tiên gặp anh, nụ cười lại hiện trên môi cô.

Nắng sớm chiếu vào phòng, Bạch Vân liếc nhìn đồng hồ báo thức, quyến luyến cảm giác ở trong ngực anh, sau khi hít một hơi thật sâu, mới rón rén bò dậy, tắt chuông đồng hồ báo thức mà sau mười phút nữa sẽ vang lên.

Anh phát ra tiếng ngáy nhỏ, chút dấu hiệu thức giấc cũng không có.

Ngồi một bên nhìn gương mặt của anh trong lúc ngủ, tim cô bỗng đập nhanh, cảm giác kỳ lạ này khiến cô cười khẽ, đưa tay đắp lại chăn cho anh khỏi bị lạnh, sau đó cô cúi người xuống hôn lên trán anh, rồi mới đi xuống lầu.

Mấy ngày nay, hình như tin tức anh ở Đài Loan bị truyền ra ngoài, cho nên không ngừng có người tìm tới cửa, anh đuổi đi hơn nửa, chỉ tiếp một vài người mà anh cảm thấy có hứng thú với họ hoặc những người nhìn thuận mắt, nhưng việc này cũng làm cho anh bận rộn đến nước nhận điện thoại nhận không ngừng.

Xuống lầu, cô đến phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và tắm rửa, buộc mái tóc dài lên, rồi mới đi vào phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra hai quả trứng, nướng mấy miếng bánh mì, sau đó bật bếp chiên chân giò và trứng, thay anh làm bữa sáng cho hai người.

Anh vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng lại luôn tỏ ra thoải mái, cho dù có mệt chết, cũng không thể hiện ra vẻ mệt mỏi dù chỉ là nhỏ nhất; bất quá anh đã chặt đứt ý niệm của những người gọi điện cho anh, có khi anh còn dùng những từ không tốt để mắng chửi người khác, nhờ thế cô có thể xác nhận tính tình của anh thật ra không tốt lắm.

Mặc dù đã kết hôn, có đôi khi cô vẫn thắc mắc tại sao anh lại yêu cô.

Lấy chân giò hun khói và trứng đặt lên bánh mì, làm xong sandwich chân giò hun khói và trứng, cô lại tiếp tục làm sandwich cá ngừ.

Nhớ đến sức ăn kinh người của anh, Bạch Vân không nhịn được lại mỉm cười.

Đột nhiên một đôi tay ôm lấy eo cô từ phía sau.

Cô hô một tiếng, bánh mì trong tay thiếu chút nữa rớt xuống, quay đầu lại thấy anh, mới thở phào nhẹ nhõm. “Anh làm em giật cả mình.”

Ôm cô, Khấu Thiên Ngang tựa vào bên cổ cô, trong lòng thầm nghĩ, anh mới là người phải bị sợ hết hồn, sáng sớm thức dậy lại không thấy cô đâu, hại anh lại luống ca luống cuống.

Anh khẽ cắn cổ của cô, oán giận nói: “Sao lại không chịu gọi anh dậy?”

“Thấy anh ngủ rất ngon, nên em muốn để anh ngủ thêm chút nữa.” Râu của anh khiến cô rất nhột, Bạch Vân cẩn thận lấy cá ngừ thoa lên bánh mì nướng, cười nói: “Đừng làm rộn, ngoan, đi đánh răng rửa mặt, rồi ăn điểm tâm.”

“Chúng ta trở lại giường đi.” Anh nói thầm bên tai cô.

“Không được.” Cô mẫm cảm co rụt người lại tránh sang một bên, tim đập nhanh liên hồi, nhưng vẫn trấn định trả lời.

“Vậy em vào phòng tắm với anh đi”. Anh liếʍ vành tai.

“Không…được. . .” Bạch Vân thở dốc, sợ bánh mì trên tay sẽ bị rơi xuống đất.

“Chúng ta có thể cùng nhau tắm sạch sẽ.” Giọng anh khàn khàn, bàn tay tiến vào trong quần áo của cô, cố gắng thuyết phục cô.

“Em. . . Tắm rồi . . .” Cô cũng thở dốc, lấy tay trống bắt lấy tay anh, mặt đỏ bừng nói.

“Vậy em có thể tắm giúp anh.” Anh hôn cổ và vai cô, một tay tự do còn lại đang dao động trên người cô. “Bà xã, em thật thơm. . .”

“Khấu. . . Đừng làm rộn. . . a . . .” Bàn tay anh làm loạn khến cô mềm nhũn, bánh mì liền rớt xuống đất, cô vừa xấu hổ lại vừa quẫn, “A. . . . . . Ghét……”

“Đừng để ý tới nó, lát nữa anh sẽ dọn.” Anh cười khẽ ra tiếng, nói thật ra, anh thật thật cao hứng khi sự chú ý của cô không đặt trên cái bánh mì nướng đó.

“Nhưng mà. . . . . .”

“Nhưng mà chân em dính cá rồi, chúng ta đến phòng tắm tắm sạch đi.” Anh nhe răng cười, nói cứ như đó là chuyện đương nhiên, dùng tốc độ nhanh nhất ôm ngang eo cô bế lên, xoay người bước nhanh về hướng phòng tắm.

“Khấu ——”

“Hư, em gọi nhỏ thôi, bây giờ mới bảy giờ sáng thôi.” Anh nói giỡn .

Mặt cô đỏ bừng, cô đấm vào ngực anh mấy đấm.

Anh cười to ra tiếng, bởi vì khi anh ôm cô vào phòng tắm, cô đưa tay đóng cửa lại.

Một giờ sau, nhìn Khấu Thiên Ngang một đầu tóc đen còn đang ướt, miệng há to ăn sandwich, Bạch Vân liếc nhìn ly sữa tươi đã thấy đáy, không nhịn được mở miệng hỏi:

“Anh uống nữa không?”

“Ừ.” Anh gật đầu, cười hì hì.

Cô xoay người đi đến tủ lạnh lấy sữa tươi, rót cho anh đầy một ly, anh uống một hớp, sau đó ăn nhanh phần sandwich còn lại.

Nhìn anh ăn ngon như vậy, Bạch Vân trở về chỗ của mình ngồi xuống, đẩy cái đĩa của mình đến trước mặt anh, “Này, cho anh.”

“Em không ăn?” Thấy cô đưa đĩa còn dư hơn phân nửa phần sandwich cho mình, anh nhíu mày hỏi.

Cô khẽ mỉm cười, “Trời nóng, ăn không nổi.”

Anh không khách khí nhận lấy bữa ăn sáng cô ăn không hết.

Bạch Vân một tay chống cằm, nhìn anh ăn, “Ăn ngon không?”

“Ừ.” Anh lại gật đầu, cười ăn hết phần ăn còn lại.

Khoé miệng cô nhẹ giương, hiện lên ý cười.

Nhìn anh ăn cái gì, tâm tình cô đều vui vẻ, bởi vì anh luôn ăn sạch những gì cô làm, khiến cô có một loại cảm giác thỏa mãn, giống như thức ăn cô nấu chính là sơn hào hải vị khó kiếm trên đời: mặc dù cô và anh đều biết trên thực tế tài nấu ăn của anh cao hơn cô rất nhiều.

Ăn điểm tâm xong, anh phụ trách dọn bàn và rửa chén, cô đi lên lầu thu dọn đồ đạc, sau đó hai người mới cùng nhau ra cửa.

Không biết tại sao, rõ ràng anh có một thân hình khổng lồ, lại không thích mua một chiếc xe lớn hơn, ngược lại lại cứ thích cùng cô chên vào chiếc xe tải nhỏ này.

Ngồi trong xe tải nhỏ, cô đưa mắt nhìn cảnh trí bên ngoài cửa xe.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh trong suốt điểm vài đám mây.

Radio phát ra bài hát tiếng Anh, anh hát theo, cô quay đầu, chỉ thấy tay anh đặt trên vô lăng đang gõ theo nhịp bài hát, bộ dáng nhẹ nhõm vui vẻ, khiến tâm tình của cô cũng vui lây.

Thành thật mà nói, sau khi kết hôn, cũng không có gì thay đổi, cô cùng anh vẫn giống trước đây, mỗi sáng sớm rời giường mở cửa quán, bận rộn ở quán một ngày, cô pha cà phê của cô, anh thì nấu ăn của anh, có một vài người tìm cô tâm sự, những người khác thì đến tìm anh thuyết phục anh hợp tác với họ để kiếm tiền, một ngày trôi qua rất nhanh, đến tối quán vắng người, họ sẽ cùng nhau kéo cửa sắt xuống, về nhà nghỉ ngơi.

Cuộc sống cũng không có thay đổi lớn gì, trừ việc cô phát hiện ra mình càng ngày càng thương anh, từ từ yêu cái tính quái gở, yêu tiếng gáy nhỏ của anh phát ra khi ngủ, yêu cái lúm đồng tiền trên má anh…

Anh há mồm ngửa đầu giống ca sĩ hát theo bài, dáng vẻ của anh khiến cô bật cười.

“Hay không?” Anh nháy mắt mấy cái với cô.

“Ừm.” Bạch Vân cười gật đầu cô vũ.

Anh nhướng mày đắc ý hát lại lần nữa, hại cô cười cho đến khi vào trung tâm thành phố.

Xe lái thẳng đến trung tâm thành phố, nhưng từ xa, hai người đã nhìn thấy cửa sắt đã bị kéo lên hoàn toàn, Hawke đứng giữa cửa, một tay ôm con mèo của Ninh Ninh.

Chuyện gì đã xảy ra? Từ trước đến giờ Hawke chưa bao giờ dậy sớm như vậy, đừng nói đến chuyện giúp họ mở cửa quán.

Bạch Vân cảm thấy hơi kỳ quái, Khấu vừa dừng xe, cô lập tức bước xuống.

“Chào.” Cô mỉm cười chào hỏi Hawke. “Sao hôm nay lại dậy sớm vậy?”

“Chào”. Hawke cũng mỉm cười, giơ con mèo của Ninh Ninh lên, “Lưu Manh gọi em dậy.”

Lưu Manh? Bạch Vân nhíu mày, buồn cười nhìn chú mèo một chút rồi lại quay sang nhìn Hawke chút anh, “Muốn chị gọi điện thoại cho Ninh Ninh không?”

“Không cần, lát nữa em sẽ đưa nó lên đó.”

“À, tốt lắm.” Bạch Vân cười cười, lúc đẩy cửa đi vào quán, quay đầu lại hỏi: “Em chưa ăn sáng sao?”

“Còn ——”

“Nhịn ăn một bữa cũng sẽ không chết đói .” Hawke mới mở miệng, Khấu Thiên Ngang liền lên tiếng cắt đứt lời anh.

Bạch Vân buồn cười nhìn Khấu Thiên Ngang một cái, mới nhìn Hawke nói: “Muốn sandwich cá ngừ hay chân giò hun khói?”

Hawke nhe răng cười một tiếng, “Chân giò hun khói.”

“OK.” Bạch Vân cười xoay người vào quán.

Khấu Thiên Ngang nhíu mày, trừng Hawke ám chỉ nói: “Em đã ở đây hơn một tháng.”

“Em biết.” Hawke mỉm cười gật đầu.

“Em không đi làm sao?” Khấu Thiên Ngang nheo mắt lại, cắn răng nhắc nhở.

“Em có làm việc mà, thông qua internet.” Hawke lộ ra vẻ mặt vô tội.

Mất nhẫn nại, Khấu Thiên Ngang chau chặt mày trợn mắt trừng anh, gầm nhẹ: “Tên đáng chết rốt cuộc em định ở đây bao lâu?”

“Để xem coi. . . . . .” Hawke bình tĩnh nhìn biểu hiện của anh trai, “Đại khái còn hai mươi hai giờ ba mươi phút.”

Không nghĩ rằng Hawke lại nói ra thời gian chính xác, điều này khiến Khấu Thiên Ngang hơi sửng sốt.

Hawke thu hồi khuôn mặt tươi cười, bàn tay gãi gãi cằm con mèo, hai mắt hiện lên vẻ nghiêm túc nhìn anh, “Vừa rồi em nhận được điện thoại của bác sĩ John, bệnh tim của cha lại tái phát, đã đưa vào bệnh viện. Em đã mua vé máy bay, chuyến sớm nhất là sáng sớm ngày mai.”

Khấu Thiên Ngang nghe vậy chấn động, biểu hiện trên mặt trong nháy mắt biến mất, liền xoay người đi vào trong quán.

“Anh, cha không đợi được.”

Khấu Thiên Ngang dừng lại trước cửa, nhưng lại không quay đầu lại. “Vậy thì sao?”

“Cha muốn gặp anh.”

Anh cười ra tiếng, sau đó quay đầu lại, nhìn Hawke, lạnh lùng nói: “Coi như ông ta có chết cũng không liên quan tới anh.”

Cửa quán bị anh đẩy mạnh ra rồi bật ngược trở lại, chiếc chuông trên cửa phát ra tiếng vang vang dội.

Hawke nhìn cánh cửa của quán đung đưa, thở dài.

“Meo meo ——”

Nghe thấy tiếng mèo kêu, anh cúi đầu khẽ vuốt đầu chú mèo nhỏ, bất đắc dĩ cười cười. “Ngoan cố, đúng không? Ngoan cố là di truyền của Bart gia, năm ta tám tuổi đã được nếm thử rồi.”