Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, Lâm Nguyệt Nhi bị đánh ngã xuống đất, khóe môi rớm máu, trong lòng tràn đầy bi thương.
Mọi người đều nghĩ nàng là thiên kim tiểu thư cao quý của Lâm gia, nhưng trên thực tế, dưỡng mẫu đối với nàng vô cùng lạnh nhạt, không hề yêu thương nàng, chỉ yêu thích Nhị thiếu gia trong phủ, quan tâm đến nàng chẳng được bao nhiêu.
Sau khi biết nàng không phải là thiên kim chân chính của Hầu phủ, biết được những năm qua Lâm Thanh Hàn đã chịu khổ đến nhường nào, Lâm phu nhân liền đem toàn bộ oán hận trút hết lên người nàng.
“Năm đó, nương ngươi, tiện nhân ấy suýt chết đói trong tay bọn buôn người, là ta ban cho bà ta miếng cơm, mua về làm nha hoàn rửa chân cho ta, không ngờ bà ta lại không biết báo đáp, dám lớn mật hoán đổi con ta, những năm qua còn ngược đãi nó đến như vậy…” Giọng nói của Lâm phu nhân run rẩy vì tức giận.
“Ban đầu ta chỉ muốn đuổi ngươi đi để hả giận, nhưng ai mà ngờ ngươi lại to gan đến mức leo lên giường con trai ta!”
“Chủ mẫu, ta…” Lâm Nguyệt Nhi nước mắt lưng tròng, muốn giải thích, nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm phu nhân lạnh giọng quát: “Người đâu! Cào nát mặt nó cho ta! Để xem khuôn mặt hồ ly tinh này còn dám quyến rũ con trai ta nữa không!”
Tim Lâm Nguyệt Nhi thắt lại, hoảng sợ cầu xin: “Chủ mẫu, không… Đừng… Ta van người…”
Nhìn thấy đám nô tỳ sắp ra tay với mình, đúng lúc này, một giọng nam vang lên.
“Nương! Xin hãy nghe con nói một lời!”
Nhị thiếu gia của Lâm gia, Lâm Thiếu Trạch chậm rãi bước tới, ánh mắt hắn ta lóe lên tia ác ý khi nhìn về phía Lâm Nguyệt Nhi, sau đó ghé sát tai Lâm phu nhân thì thầm mấy câu.
“Ngươi… ngươi dám…” Lâm phu nhân trừng mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt không thể tin được.
“Nương, người hãy thành toàn cho con lần này đi…” Lâm Thiếu Trạch nài nỉ.
Lâm Nguyệt Nhi đột nhiên sinh ra dự cảm bất an.
“Vậy cũng được!” Lâm phu nhân phất tay áo, trừng mắt nhìn nàng đầy căm hận.
“Đây là thứ ngươi nợ Lâm gia chúng ta!”
Nói xong, bà ta đứng dậy rời đi.
Những nha hoàn xung quanh cũng lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Nguyệt Nhi và Lâm Thiếu Trạch.
“Muội muội ngoan.” Hắn ta cười tà mị, ánh mắt mang theo vẻ thèm khát.
“Muội sinh ra băng cơ ngọc cốt, thật khiến người ta thương tiếc không thôi…”
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Nguyệt Nhi cảnh giác trừng mắt nhìn hắn ta, sợ hãi lùi từng bước.
“Làm gì ư? Muội nói xem?” Lâm Thiếu Trạch cười nham hiểm, lập tức nhào tới: “Ta thật muốn nếm thử xem muội là loại yêu tinh gì mà có thể mê hoặc cả đại ca ta đến vậy!”
Ngay khoảnh khắc hắn ta lao tới, Lâm Nguyệt Nhi nhanh chóng né sang một bên, nhân lúc không ai xung quanh, nàng lập tức chạy ra ngoài.
“Tiện nhân! Ngươi dám chạy?” Lâm Thiếu Trạch giận dữ quát, hùng hùng hổ hổ đuổi theo phía sau.
Lâm Nguyệt Nhi chưa từng nghĩ người Lâm gia lại có bộ mặt ghê tởm như vậy.
Khi nàng không còn là thiên kim chân chính, dưỡng mẫu liền muốn đưa nàng đến thanh lâu, còn muốn hủy hoại dung nhan của nàng, đến cả dưỡng huynh cũng muốn làm nhục nàng!
Chẳng mấy chốc, Lâm Thiếu Trạch đã đuổi kịp, hắn ta nắm lấy cánh tay nàng, định kéo nàng quay lại.
Lâm Nguyệt Nhi khóe mắt đỏ hoe, hung hăng cắn vào cánh tay hắn ta!
“A!” Hắn ta đau điếng, theo phản xạ liền đẩy mạnh nàng ra.
Nàng loạng choạng, ngã nhào xuống hồ nước lạnh lẽo phía sau!