Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Công Chúa Quyết Định Buông Xuôi

Chương 1: Công chúa xuyên không

Khương Nguyệt đã chết.

Cô là công chúa út của nước Khương, viên ngọc quý trong lòng phụ hoàng và mẫu hậu.

Từ nhỏ đã được nuông chiều, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Ngày hôm trước, cô còn đang giả vờ treo cổ tự tử, khóc lóc đe dọa mẫu hậu rằng thà chết còn hơn phải gả cho nhϊếp chính vương.

Ngày hôm sau, cô đã chết thật trong phòng ngủ của mình.

Khương Nguyệt thực ra không muốn chết.

Bây giờ cô vô cùng hối hận, nếu biết rằng lời thề độc bừa bãi của mình lại ứng nghiệm, lúc đó cô đã không giơ bốn ngón tay lên như vậy.

*

Trong phòng ngủ, hình ảnh người phụ nữ phản chiếu trong gương có làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú.

Khương Nguyệt vừa mở mắt ra, trong đầu vang lên một giọng nói lạ.

[Hệ thống đang tải, cốt truyện đang nhập.]

[Cô đã xuyên không.]

[Cô là nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết ngọt sủng này.]

[Cô đã gài bẫy bỏ thuốc nam chính, thành công mang thai và ép buộc anh ta phải cưới cô.]

[Sau khi gả vào nhà giàu như mong muốn, cô vẫn không thỏa mãn, cô cực kỳ căm ghét bạch nguyệt quang của anh ta, liên tục hãm hại, ngược đãi nữ chính, và liên tục bị nữ chính vả cho sưng mặt.]

[Cô sẽ bị nam chính nhẫn tâm vứt bỏ sau khi làm loạn khắp nơi, trở thành kẻ bị mọi người khinh bỉ.]

[Đây là cuộc đời bi thảm và đáng ghét của cô.]

[Cô có hai lựa chọn để thay đổi số phận.]

[Một, làm chó liếʍ của nam nữ chính.]

[Hai, làm chó liếʍ trung thành của nam nữ chính.]

Khương Nguyệt khẽ nháy mắt, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Thực ra, cô chẳng hiểu gì cả.

Và giọng nói này dường như chỉ là ảo giác, nhanh chóng biến mất.

Khương Nguyệt ngẩng đầu, yên lặng quan sát khung cảnh lạ lẫm trước mắt.

Mọi thứ ở đây đều rất kỳ lạ.

Chỉ có khuôn mặt trong gương là cô cảm thấy quen thuộc.

Khương Nguyệt lúc này mới để ý đến bộ quần áo mình đang mặc, chiếc váy hở hang, chỉ có hai sợi dây mảnh mai, vải mỏng manh ôm sát làn da trắng như tuyết của thiếu nữ.

Mái tóc dài gợn sóng như suối nước, hờ hững buông xõa trên lưng.

Khương Nguyệt có chút khó chịu với bộ quần áo trên người, cô lạnh lùng liếc nhìn, chuẩn bị bước ra ngoài để tìm hiểu.

Cánh cửa phòng từ từ mở ra, người hầu cúi đầu, nói với giọng run rẩy: "Thưa phu nhân, tối nay có lẽ ngài Chu sẽ không về, xin phu nhân hãy đi ngủ sớm."

Khương Nguyệt im lặng liếc nhìn người hầu một cách lạnh lùng, sau đó hơi nâng cằm nói: "Biết rồi, cút ra ngoài đi."

Người hầu ngạc nhiên, không ngờ hôm nay phu nhân lại dễ tính như vậy.

Người hầu đã làm việc trong biệt thự này nhiều năm.

Nửa năm kể từ khi cô Khương kết hôn với ngài Chu, cuộc sống của bọn họ trở nên khổ sở.

Cô Khương tính tình nóng nảy, thất thường.

Chỉ vì một chuyện nhỏ cũng có thể nổi giận, họ phải hầu hạ cô mỗi ngày, luôn phải cẩn thận từng li từng tí.

Người hầu chưa từng thấy ai khó chiều như vậy.

Bảo sao ngài Chu hiếm khi về biệt thự này, ai cũng biết người vợ của ngài Chu là nhờ có con mới lên được vị trí này.

Khương Nguyệt cảm thấy mọi thứ trước mắt đều rất kỳ lạ.

Cô đi xuống lầu, căn nhà này có vẻ rất lớn, rộng rãi và sáng sủa.

Khương Nguyệt dù sao cũng là công chúa của một nước, dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, không để lộ sự thiếu hiểu biết của mình.

Cô lạnh lùng liếc nhìn người hầu, kiêu ngạo nói: "Tôi đói rồi."