"Hẻm Lạnh, khu ổ chuột ẩn mình sâu trong lòng thành phố, như một vết nhơ rỉ sét trên tấm lụa xa hoa, là nơi Lục Ly cất tiếng khóc chào đời. Những con hẻm chật hẹp, ẩm thấp, quanh năm thiếu vắng ánh mặt trời, là chốn dung thân của những phận đời cùng khổ. Mẹ hắn, một người đàn bà mang vẻ đẹp kiều diễm, đã trót gieo mình vào vòng tay một gã đàn ông giàu có, để rồi bị ruồng bỏ không thương tiếc. Lục Ly, kết quả của cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ ấy, bị bỏ lại như một thứ phế thải, một minh chứng cho sự ô nhục.
Tuổi thơ của hắn là chuỗi ngày dài đói khát, là những đêm đông co ro trong căn nhà tồi tàn, là những trận đòn roi vô cớ từ đám trẻ đường phố. Mẹ hắn, chìm sâu trong cơn nghiện, chẳng còn tâm trí đâu để đoái hoài đến Lục Ly. Hắn lớn lên trong sự hắt hủi, trong sự ghẻ lạnh của mọi người.
Nhưng giữa chốn tăm tối ấy, một ngọn lửa nhỏ vẫn âm ỉ cháy. Lục Ly, với trí tuệ hơn người, đã tự mình vươn lên. Hắn học, học như con thiêu thân lao vào ánh sáng, như kẻ khát nước tìm kiếm sự sống. Hắn biết, chỉ có con đường học vấn mới có thể đưa hắn thoát khỏi vòng xoáy nghèo đói. Nhất Trung, ngôi trường danh giá bậc nhất thành phố, là nơi hắn chứng tỏ bản lĩnh của mình. Lục Ly luôn đứng đầu lớp, là niềm tự hào của các giáo viên, là cái gai trong mắt những cậu ấm cô chiêu.
Hôm nay, như bao ngày khác, Lục Ly bước ra khỏi cổng trường, hòa vào dòng người hối hả. Bóng tối của khu ổ chuột nuốt chửng lấy hắn, che giấu đi vẻ ngoài lạnh lùng, cô độc. Bất chợt, tiếng la hét vang lên từ một con hẻm nhỏ. Lục Ly dừng bước, nhìn thấy Lam Phong, cậu ấm nhà giàu, đang bị một đám côn đồ vây đánh.
Lam Phong ngước nhìn Lục Ly, ánh mắt van nài cầu cứu.
Đám côn đồ hung hãn, những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, trút những cú đấm, cú đá tàn bạo lên người Lam Phong. Cậu ấm nhà giàu gục ngã, máu loang lổ trên khuôn mặt tuấn tú.
Lục Ly đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo như băng giá, không một chút cảm xúc. Hắn nhìn Lam Phong, nhìn đám côn đồ, rồi quay lưng bước đi. Hắn không có nghĩa vụ phải cứu giúp ai cả. Hắn không có trái tim, không có tình người. Hắn chỉ là một kẻ sống sót, một kẻ cô độc, một kẻ bị bỏ rơi.
Bước chân của Lục Ly nặng nề, hắn biết, hành động của mình sẽ bị người đời lên án. Nhưng hắn không quan tâm. Hắn đã quá quen với sự cô độc, với sự hận thù. Hắn đã quá quen với bóng tối.
Khi màn đêm nuốt chửng con hẻm nhỏ, tiếng la hét của Lam Phong vẫn còn vang vọng, như một lời nguyền rủa, như một sự căm phẫn. Nhưng Lục Ly không hề ngoảnh đầu lại. Hắn tiếp tục bước đi, chìm vào bóng tối, chìm vào cuộc đời cô độc của mình."