Đặc Thù Không Gian

Quyển 5 - Chương 87: Nhờ Dao tương trợ, dung hợp ý thức

Lời nói vừa ra, thân thể mềm mại của Ngọc Dao khẽ run lên, khuôn mặt thoáng trở nên đỏ rực, khí chất mê người. Nàng đứng lên, ngồi xuống ghế cách Long Vũ chừng một mét cúi đầu nói.

- Cháu nói bậy bạ gì đó? Bác như thế nào lại chạy tới góc tường nghe lén…

Lúc nói chuyện, Dao thủy chung đều không có nhìn Long Vũ.

Long Vũ đương nhiên sẽ không vì những lời này của nàng mà buôn tha cho, nhìn thân ảnh Ngọc Dao eo nhỏ mông đầy đặn động lòng người, trong lòng của hắn càng là một mảnh lửa nóng. Hắn chậm rãi đi tới sau lưng Ngọc Dao, trong mũi nghe được một cổ mùi thơm thành thục nữ nhân.

- Cháu tới giúp bác đấm lưng!

Nói xong, Long Vũ thật sự bắt đầu giúp nàng đấm lưng.

Thân thể mèm mại của Dao có chút run rẩy, nhưng không có chống cự.

Long Vũ cúi thấp người, miệng bên tai nàng nhẹ nhàng nói.

- Bác gái, cháu biết bác tịch mịch… Cháu muốn giúp bác.

Vừa nghe Long Vũ nói như vậy, thân thể Ngọc Dao giống như bị điện giật, không khỏi một trân run rẩy, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng, nàng ngượng ngùng chỉ muốn thoát khỏi hai tay của Long Vũ đứng lên bỏ đi. Nhưng Long Vũ lại dùng sức nhấn xuống, làm nàng thoát không được. Nhắc tới cũng kỳ quái, Ngọc Dao thần thông quảng đại, lực lượng tu vi mạnh hơn Long Vũ không ít. Giờ phút này nàng bị Long Vũ nhấn xuống, lực lượng trong cơ thể nửa điểm cũng không thi triển được. Thân thể thậm chí như nhũn ra.

Toàn thân Dao nóng như lửa, khuôn mặt nóng hổi, nàng thở hồng hộc giãy dụa, thấp giọng nói.

- Tiểu Vũ… Đừng như vậy được không… Thi Nhân biết được sẽ không tốt.

- Không có việc gì, nàng không ở đây!

Long Vũ tùy tiện nói.

Nói xong, bàn tay Long Vũ từ cổ của Dao hướng xuống, khẽ vuốt tại ngực nàng. Thân thể Dao run lên bần bật, nàng ra vẻ muốn đứng dậy.

Thân thể mềm mại của Dao kịch chấn, thở gấp nói.

- Tiểu Vũ… Không nên…

Long Vũ lại không để ý tới việc nàng phản đối. Chỉ dùng sức xoa nắn bộ ngực đầy đặn của nàng. Cảm giác thật tốt. Vừa mềm mại vừa đàn hồi. Tràn đầy co dãn.

Dao gò má đỏ ửng. Một bên hồng hộc thở gấp.

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Long Vũ lá gan càng lúc càng lớn. Hắn dứt khoát kéo quần áo nữ nhân xuống. Đem hai vυ' cao ngất triệt để lộ liễu ra.

Long Vũ duỗi tay nắm chặt. Cảm giác cùng cách quần áo có chút bất đồng. Ngọc Dao đang giãy dụa. Nhưng tiếng thở gấp đã thay đổi. Hiển nhiên nàng cũng động tình.

Rượu có thể loạn tính. Lời này không sai.

Long Vũ một tay xoay người nàng lại. Hai người mặt đối mặt. Hắn cười hắc hắc nói.

- Bác gái. Để cho cháu tới an ủi người. Cháu biết nội tâm của bác trống trải?

Nói xong, hai bàn tay to của Long Vũ đã tại phần bụng nữ nhân xoa nắn. Yết hầu Dao không khỏi phát ra một tiếng tiếng rêи ɾỉ động lòng người, Long Vũ xoa nắn như vậy làm cho nàng thoải mái không thôi.

- Ư…

Dao run giọng rên lên một tiếng, khuôn mặt ửng hồng, thần sắc trên mặt đẹp tràn đầy xuân tình nhộn nhạo.Tuy động tình, nhưng vẫn không dám tiếp xúc với ánh mắt Long Vũ. Nàng chỉ hơi có chút say rượu, lý trí vẫn còn.

Long Vũ say rượu dưới tác dụng hai tầng ý thức của La Hậu, giờ phút này hắn không còn kiên nhẫn, liền cúi đầu hôn tới trên mặt xinh đẹp của Dao, dùng đầu lưỡi đẩy ra đôi môi Dao.

Ngọc Dao mặc dù vẫn ngượng ngùng giãy dụa, nhưng lực đạo đã không được, chỉ là ỡm ờ thuận theo động tác Long Vũ.

- Không nên!

Ngọc Dao đột nhiên hô một tiếng, hóa ra Long Vũ lại mò tới hạ thân của nàng mà mân mê an ủi. Ngọc dao chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, gấp rút run giọng hướng Long Vũ cầu xin tha thứ.

Long Vũ đang trong dục hỏa thiêu đốt, nào còn để ý đến nàng? Toàn lực xoa nắn chỗ đó không ngừng. Rất nhanh, kɧoáı ©ảʍ khác thường liền làm cho toàn thân Dao run rẩy nói không ra lời, hô hấp trở nên càng lúc càng dồn dập.

Dao dường như tiến nhập trạng thái mê tình.

Long Vũ thấy Dao xuân tâm nhộn nhạo, cảm thấy cơ hội đã tới, tính cởϊ qυầи tiến vào thân thể nữ nhân. Mà vào thời khắc này trong cơ thể Dao đạo lực nhanh chóng quay trở lại, một cổ lực lượng vô hình đem Long Vũ bắn ra.

- Lớn mật, ngươi rốt cuộc là ai?

Giờ phút này Ngọc Dao cảm thấy Long Vũ hoàn toàn bất đồng so với trước, dường như thay đổi thành người khác. Nhất là trong con ngươi trần trụi càng làm cho nàng có chút hoài nghi.

Bởi vì trong tâm ngờ vực vô căn cứ, dục hỏa trong cơ thể nàng trong khoảnh khắc bị dập tắt. Đồng thời trong cơ thể kích phát đạo lực đem thân thể hắn đánh bay ra ngoài.

Long Vũ không kịp chuẩn bị bị đánh văng trúng vách tường.

Cú đánh mạnh mẽ làm cho đầu óc của hắn thanh tỉnh rất nhiều, cảm giác say cũng trôi qua không ít.

Trừng mắt lạnh lùng nhìn Dao, hắn như cảm thấy cái gì, vội vàng mặc niệm Phổ Thiện Thanh Tâm Chú áp chế ý thức La Hậu trong lòng xuống.

- Bác gái, thực xin lỗi. Cháu không phải cố ý.

Đợi cho tâm tình hơi bình phục một chút, Long Vũ vội vàng xin lỗi.

- Cháu bị người khống chế?

Dao chậm rãi đi tới, cẩn thận nhìn Long Vũ nói.

- Trong cơ thể của cháu còn có một cổ ý thức khác vô cùng tà ác.

- Ừ!

Long Vũ nhẹ gật đầu, sau đó giải thích nói:

- Trước đây thật lâu, cháu tao ngộ qua một cổ khí tức tà ác nhập vào thân, những năm gần đây, cháu vẫn tích cực nghĩ biện pháp áp chế. Nhưng vẫn là ở trong lúc lơ đãng sẽ bị cổ khí tức tà ác ảnh hưởng. Bác gái, thực xin lỗi, cháu vô lễ chỉ do vô tâm, hi vọng bác có thể tha thứ cho cháu.

Long Vũ vẫn không có nói thật. Bất quá hắn nói dối, coi như là hợp tình hợp lý.

- Để bác xem sao!

Dao đi tới duỗi tay nắm chặt cổ tay Long Vũ, đạo lực trong cơ thể dưới tác dụng của tâm thần trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Long Vũ chạy toàn thân.

Trong khoảnh khắc, Ngọc Dao khẽ nhíu mày.

- Tình huống trong cơ thể cháurất kỳ quái, có hai cổ ý thức không thuộc về cháu.

- Một cổ trong đó chính là cổ khí tức tà ác, thuộc về loại không có sự sống. Một cổ khí tức còn lại thì có đủ tính mạng.

Long Vũ nghe vậy, hơi kinh hãi, thầm nghĩ Dao quả nhiên là cao thủ, nàng đã nhìn ra sự tồn tại của La Lâm.

Lập tức Long Vũ bất động thanh sắc nói.

- Tình huống cụ thể, cháu cũng không biết, bất quá cũng không quan hệ, dù sao đã lâu như vậy, cháu cũng đã quen.

- Không được!

Dao nói.

- Cổ khí tức tà ác trong cơ thể cháu vô cùng nguy hiểm, bác sẽ phải giúp cháu hóa giải.

- Bác có biện pháp?

Long Vũ mỉm cười nói.

- Không biết!

Dao cau mày nói.

- Đó là một cổ khí tức tà ác rất kỳ quái, bác phải nghiên cứu mới được. Như vậy, cháu trước đi gặp Kim Phượng nói lời từ biệt, sau đó quay lại đây bác tự nhiên nói cho cháu biết.

- A!

Nhớ tới sự tình trước kia, Long Vũ cũng hiểu được có chút xấu hổ, vội vàng rời đi.

Đợi cho Long Vũ rời đi, Dao mới thở ra một hơi, sự tình lúc trước thật sự cảm thấy khó xử. Trong nội tâm nàng rất rõ ràng, nếu như không phải nàng phát giác cổ khí tức tà ác trong cơ thể Long Vũ, nàng hơn phân nửa có thể thuận theo Long Vũ.

Tâm nghĩ đến đây, Dao phát hiện thân thể của mình lần nữa có chút nóng lên. Thoáng một chút do dự, Dao sau cùng chậm rãi đem ngón tay của mình hướng về phía hai chân.

Nhắm mắt lại, trong lòng của nàng bắt đầu ảo tưởng một chút hình ảnh.

Thời gian không bao lâu, Dao rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy vô hạn kɧoáı ©ảʍ như bài sơn đảo hải mà đến, làm cho nàng bồng bềnh sung sướиɠ, dường như bao nhiêu năm trống trải toàn bộ theo kɧoáı ©ảʍ dạt dào này rồi biến mất.

- Thi Nhân, mẹ thực xin lỗi con!

Hóa ra Dao trước đó ảo tưởng chính là Long Vũ.





Khi đến Ngũ Thải cung, hai chị em Kim Phượng cùng Thi Nhân đang tại hoa viên xếp đặt tiệc mừng, uống rượu, dùng bữa nói chuyện phiếm. Mắt thấy Long Vũ trở về, Thi Nhân vội vàng hỏi.

- Tiểu Vũ, mẹ của em không làm khó anh chứ?

- Không có!

Long Vũ trong lòng có quỷ, cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói là nói.

- Nàng bảo anh phải đối xử thật tốt với em…

Thi Nhân nghe vậy, nội tâm ngọt ngào, như là uống mật. Kim Phượng lại không nói lời nào, mỉm cười nhìn Long Vũ cùng Thi Nhân.

- Ngồi đi!

Kim Phượng nói một tiếng, đưa cho Long Vũ một đôi đũa nói.

- Những đồ ăn này là chị theo đại tỷ tự tay nấu nướng, em cũng nếm thử đi…

- Vậy em không khách khí!

Long Vũ cười hắc hắc, lập tức vội vàng ăn uống.

Hai nàng thấy Long Vũ ăn cơm như quỷ chết đói, che miệng cười khẽ, nội tâm lại vui vẻ vô cùng.

Sau khi ăn cơm xong, Thi Nhân mượn cớ về nhà trước, lưu lại cơ hội cho Long Vũ cùng Kim Phượng.

Kim Phượng lẳng lặng nhìn Long Vũ trước mắt, nội tâm trong lúc nhất thời không biết nên làm sao. Mà Long Vũ cũng lẳng lặng nhìn Kim Phượng ánh mắt có chút mập mờ.

- Chị Phượng, có gì cần em hỗ trợ sao?

Long Vũ nói.

- Cám ơn!

Kim Phượng chậm rãi đi đến bên người Long Vũ, nhẹ nói. Một đôi mắt xinh đẹp mang theo tang thương cùng ảm đạm, dừng ở trước mắt tiểu nam nhân. Tại thời khắc này, tâm tình của nàng bình tĩnh, hờ hững như vậy.

Long Vũ mắt dừng ở Kim Phượng.

- Chị Phượng, hiện nay chị đã nhậm chức Phượng Hậu, nếu như chị muốn thu hồi Phượng Hoàng lệnh, em cũng không có bất kỳ ý kiến.

Kim Phượng cười nói.

- Em tới chính là nói với chị những điều này sao?

- Tiểu Vũ, Phượng Hoàng lệnh mặc dù là chí bảo Phượng Tộc, bất quá cũng là người có duyên có được, hiện nay Phượng Hoàng lệnh dĩ nhiên nhận em làm chủ nhân. Coi như là mẹ của chị, Phượng Hậu tiền nhiệm Phượng Tộc đến đây cũng sẽ không hỏi em thu hồi lại.

Kim Phượng nói.

- Trước mắt tu vi em tuy tiến nhanh, nhưng hiện nay Huyền Cảnh nổi lên đại loạn, người mang Phượng Hoàng lệnh phải chú ý một chút. Đúng rồi, đây là pháp quyết sử dụng Phượng Hoàng lệnh… Em cầm lấy, đem những pháp quyết này nhớ kỹ. Phượng Hoàng lệnh thật ra có thể xem như pháp bảo mà sử dụng. Hơn nữa uy lực cũng không tệ lắm. Mặt khác, chị nghĩ sẽ cho em vài tên thị vệ xứng đáng.

- Cám ơn chị Phượng!

Long Vũ cười nói.

- Thị vệ cũng không cần, bác Dao bên kia đã đáp ứng cho ta bốn gã Hắc Phượng chiến sĩ.

Kim Phượng sửng sốt một chút, lập tức cười nói.

- Cũng tốt, Hắc Phượng nhất tộc là chiến sĩ cường đại nhất trong Phượng tộc chúng ta, có bốn gã Hắc Phượng chiến sĩ đi cùng em, chị cũng yên lòng.

- Chị Phượng, em sẽ trở lại gặp chị!

Long Vũ nói.

- Chị biết!

Kim Phượng nói.

- Nhớ kỹ, ở bên ngoài gặp việc khó gì, liền nói với chị một tiếng… Chờ em thuần thục nắm giữ pháp quyết sử dụng Phượng Hoàng lệnh, đến lúc đó chị và em có thể thuận tiện liên lạc.

- A, thần kỳ như vậy?

Long Vũ cười nói.

- Tại Huyền Cảnh cũng có thể sao?

- Cho dù em đang ở thế giới hiện đại, thì chúng ta vẫn có thể liên lạc được!

Kim Phượng nói.

- Năng lượng của Phượng Hoàng lệnh có thể đột phá trói buộc của cửu đỉnh kết giới. Bất quá rất hao phí đạo lực. Cho nên, dưới tình huống không đặc biệt trọng yếu, em không cần phải liên lạc với chị, để tránh lãng phí đạo lực của em.

- Tốt, em sẽ nhớ kỹ!

Long Vũ gật đầu.

Kế tiếp, hai người lại hàn huyên một chút chủ đề râu ria.

Long Vũ nhìn sắc trời, đột nhiên cố lấy dũng khí hỏi.

- Chị Phượng, em phải đi rồi, chị sẽ nhớ đến em chứ?

Thân thể Kim Phượng khẽ run lên nói.

- Tiểu Vũ, em biết không? Chị luôn nghĩ đến em, nhớ kỹ em. Em là người đã cho chị biết cảm giác tưởng niệm cùng đau lòng.

- Chị Phượng!

Dường như cảm nhận được tình ý của Kim Phượng. Long Vũ đi qua nhẹ nhàng ôm sau lưng nàng. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật cùng Kim Phượng.

Kim Phượng cũng không có cự tuyệt, thuận theo để tùy ý hắn ôm lấy. Đồng thời đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Long Vũ, trên mặt tràn đầy thần sắc hạnh phúc.

- Chị Phượng, chờ chị sửa đổi quy định Phượng Tộc, đến lúc đó chúng ta liền có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ.

Long Vũ nói.

- Ừ!

Kim Phượng nhẹ gật đầu nói.

- Tiểu Vũ, em yên tâm đi, tâm ý của chị đã định, chuyện bên này chị sẽ mau chóng xử lý tốt. Em cũng không cần phải lo lắng.

Long Vũ nghe vậy, chìa tay nâng gò má nữ nhân, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướŧ áŧ, hắn không nhịn được khẽ hôn một cái. Một khắc này, thân thể Kim Phượng run lên bần bật.

- Tiểu Vũ, em yêu anh!

Kim Phượng nghiêm túc nói.

- Anh cũng vậy!

Long Vũ nói xong liền hôn lên miệng nữ nhân, Kim Phượng vụng về đáp lại nụ hôn mãnh liệt của nam nhân, cái lưỡi đinh hương vô ý thức tiến vào miệng nam nhân không ngừng mυ'ŧ.

Hồi lâu, nụ hôn mãnh liệt mới xem như chấm dứt.

Kim Phượng nhẹ nhàng Long Vũ ra, đôi mắt dừng trên khuông mặt của hắn nói.

- Tiểu Vũ, em đi đi, nhớ kỹ những lời chị đã nói với em.

- Ừ!

Long Vũ nặng nề gật đầu, xoay người ly khai.

Trong mắt Kim Phượng tràn ra nước mắt.

- Người yêu của ta, bảo trọng!

Kim Phượng yên lặng nói.





Buổi tối, Long Vũ như trước cùng Thi Nhân lên giường, hai người liều chết triền miên, trọn vẹn làm năm sáu lần mới chịu bỏ qua. Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn họ đang muốn chuẩn bị rời đi. Lại không nghĩ bị Dao gọi lại. Từ tối hôm qua đến sáng nay, hai người đều không nhìn thấy bóng dáng Dao, còn tưởng rằng nàng có việc ly khai. Lại không nghĩ nàng xuất hiện ở phía sau.

- Tiểu Vũ, bác đã nghĩ ra biện pháp!

Vừa gặp mặt Dao liền nói.

Thi Nhân sửng sốt một chút hỏi.

- Biện pháp cái gì?

Long Vũ cũng là sửng sốt một chút sau đó mới tỉnh ngộ lại, hướng tới Thi Nhân giải thích nói:

- Là như vậy, trong cơ thể của anh có một cổ khí tức tà ác. Bác gái một mực giúp anh nghĩ biện pháp làm tan rã cỗ khí tức đó.

- Đúng vậy!

Ngọc Dao cũng vừa cười vừa nói:

- Từ tối hôm qua đến bây giờ, mẹ một mực nghĩ, hiện tại rốt cuộc mẹ đã nghĩ thông suốt. Tiểu Vũ, như vậy đi, cháu chậm trễ vài ngày, bác sẽ giúp cháu giải quyết vấn đề này, miễn cho từ nay về sau cháu lại phạm sai lầm.

- Mẹ, rốt cuộc Tiểu Vũ phạm phải sai lầm gì rồi?

Thi Nhân mờ mịt hỏi..

- Cái này?

Dao nghe con gái hỏi vậy, trong đầu không khỏi hiện ra một màn khó xử ngày hôm qua, sắc mặt lập tức có chút ửng đỏ.

Long Vũ lo lắng Dao không che đậy nói ra những thứ gì, vội vàng đoạt trước nói:

- Cũng không phải cái gì sai lầm, chính là cổ khí tức tà ác sẽ ảnh hưởng đến tu vi của anh.

- Ừ, chính là như vậy.

Dao cũng hát đệm nói một câu.

Thi Nhân cảm giác thần sắc hai người là lạ, dường như có việc gạt nàng, bất quá nàng cũng không cẩn thận hỏi đến cùng.

Ngừng một hồi, Ngọc Dao nói:

- Tiểu Vũ, việc này không nên chậm trễ, bác hiện tại giúp cháu tiếp xúc với tai hoạ ngầm, hai người đi theo ta…

Nói xong, Ngọc Dao ở phía trước dẫn đường.

Thời gian không dài.

Người đi tới cửa vào của một đám kim sắc ngô đồng thụ.

- Kim sắc ngô đồng thụ?

Long Vũ hơi có chút ngạc nhiên.

- Đây là chỗ tu luyện của mẹ em.

Thi Nhân giải thích nói.

- Thi Nhân giúp mẹ hộ pháp, đừng cho bất luận kẻ nào tiến đến. Tiểu Vũ, cháu theo bác tiến vào đây!

Nói xong, Dao liền dẫn Long Vũ đi vào, một khắc thân ảnh của bọn họ chui vào rừng cây, Thi Nhân liền mất đi khí tức cùng thân ảnh của bọn họ.

Nàng âm thầm ngạc nhiên, mẫu thân thật sự là càng lúc càng hào phóng, rừng kim sắc ngô đồng là chỗ tu luyện của nàng, quá khứ chưa bao giờ cho người khác tiến vào.

Bất quá như vậy cũng tốt, chứng kiến mẫu thân cùng Long Vũ hòa hợp ở chung, nội tâm Thi Nhân cũng có chút vui mừng.

- Tiểu Vũ, cổ khí tức tà ác trong cơ thể cháu, dường như là bị cháu cưỡng chế thôn phệ. Bác cẩn thận nghĩ tới, cổ khí tức tà ác chỉ có thể bị dung hòa, mà không có thể bị tiêu diệt. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của cháu.

Dao nói.

Long Vũ thầm giật mình, Dao quả nhiên lợi hại. Nàng rõ ràng đoán được ngọn nguồn trong đó.

Hắn vội vàng nói.

- Bác gái, cháu sẽ nghe theo lời bác, bác nói làm sao thì cứ làm thế.

- Vậy được rồi!

Dao nói.

- Bác sẽ dùng bổn mạng tinh nguyên giúp cháu luyện hóa hòa tan cổ khí tức, đồng thời đem năng lượng tà ác bên trong hóa giải… Cháu ngồi xếp bằng xuống đi!

Một ngón tay Dao chỉ ra, trên mặt đất lập tức nhiều thêm một cái kim sắc bồ đoàn.

Long Vũ nghe vậy, ngồi xếp bằng xuống, tĩnh khí ngưng thần.

Dao lập tức cũng ngồi xếp bằng sau lưng Long Vũ, hai tay kết ấn phượng hoàng, một cổ ngũ thải hào quang lập tức theo lòng bàn tay song chưởng toát ra.

Lập tức, Ngọc Dao thân thủ liền không ngừng vỗ vào yếu huyệt sau lưng Long Vũ.

Sau khi xong việc, nàng đem thân thể Long Vũ chuyển động, hai người mặt đối mặt. Giờ phút này thân thể Long Vũ đã hoàn toàn bị một cổ ngũ thải hà quang bao vây.

- Không nên có bất kỳ tạp niệm!

Ngọc Dao nhắc nhở một tiếng, lập tức duỗi tay đặt lên trán Long Vũ, ngũ thải hà quang trên tay không ngừng tiến vào trong đầu của hắn.

Một khắc này, tâm thần Long Vũ có thể rõ ràng cảm ứng được ngũ thải hà quang trong đầu cùng ý thức La Hậu đọ sức nhau. Ý thức La Hậu tuy hiện tại chỉ là một đoàn năng lượng tà ác, cũng không chuẩn là tính mạng đặc thù, bằng không hắn còn có thể theo bản năng điều khiển ngũ thải hà quang không phân cao thấp.

Bất quá thời gian chống lại cũng không lâu, thời gian không dài, ngũ thải hà quang đã chiếm cứ thượng phong. Dần dần, ý thức tà ác La Hậu đã bị ngũ thải hà quang bao vây.

- Tiểu Vũ, chờ bác hút ra những năng lượng tà ác kia, cháu liền nhân cơ hội hấp thu ý thức này!

Dao nhắc nhở một tiếng, tăng mạnh ngũ thải hà quang đưa vào.

Ý thức La Hậu bị Long Vũ thôn phệ, thời điểm hút ra dĩ nhiên là đυ.ng phải tinh thần của hắn. Cho nên, Long Vũ cũng cảm thấy một cổ đau đớn kịch liệt.

Cũng may thời gian hắn từng tu luyện cũng đã quen chịu đựng đau đớn, cho nên giờ phút này cũng có thể nhịn được.

Dao hao phí bản mệnh tinh nguyên dò xét, trên trán mồ hôi chảy dữ dội. Bất quá nàng như trước cắn răng kiên trì, đang ở thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể nới lỏng.

Cả quá trình, giằng co trọn vẹn một giờ.

- Được rồi!

Dao nhắc nhở một tiếng. Long Vũ nhân cơ hội đem ý thức này triệt để dung hợp vào trong ý thức của mình. Một khắc này, hắn cảm thấy rất nhiều rất nhiều tin tức tràn vào trong óc. Tin tức nhiều thậm chí làm cho đầu óc của hắn vượt qua phụ tải vận chuyển, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, Dao cuối cùng cũng tiêu trừ xong những năng lượng tà ác kia, bắt đầu thu hồi bổn mạng tinh nguyên của nàng.

Long Vũ khuôn mặt vốn tràn đầy thống khổ, rốt cuộc cũng chậm rãi yên tĩnh.

Dao duỗi tay nắm cổ tay của hắn cẩn thận kiểm tra một chút, hết thảy thành công, chỉ là hắn tạm thời không có cách nào thích ứng sau khi dung hợp ý thức, mới xuất hiện hôn mê ngắn ngủi.

Dao biết, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt trở lại.

Long Vũ duỗi người, làm cho thân thể của hắn trên bồ đoàn rộng thùng thình, Dao lau mồ hôi, ngồi ở bên cạnh thở hổn hển mấy hơi, lập tức bắt đầu ngồi xếp bằng.

Nửa giờ sau, Dao chấm dứt nhập định, khí sắc so lúc trước khá hơn.

Mà lúc này, Long Vũ đang hôn mê như trước.

Dao nghiêng đầu nhìn chăm chú khuông mặt đang ngủ say của Long Vũ. Sau một lúc lâu, ung dung thở dài, lắc đầu, lập tức cuối thấp người can đảm hôn xuống trán của hắn.

- Tiểu Vũ!

Sắc mặt Dao trở nên đỏ ửng, thấp giọng nói một tiếng. Thấy Long Vũ không chút động tĩnh, tay của nàng đặt tại trên trán của hắn, cẩn thận cảm ứng một chút.

Sau khí xác định không có việc gì, nàng thở dài một hơi.

Nhẹ nhàng vuốt ve trán Long Vũ, Ngọc Dao thấp giọng nỉ non nói.

- Tiểu Vũ, ngươi là người yêu của Thi Nhân, cũng là người hữu duyên của Phượng tộc, ta không thể để cho ngươi bị thương tổn. Ta đem Phượng Hoàng Chiến Giáp tặng cho ngươi…

Nói xong, hàm răng Ngọc Dao khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, ánh mắt cẩn thận đảo qua chung quanh, sau đó khuôn mặt hiển hiện một vòng đỏ bừng, ngón tay ngọc chậm rãi cởi bỏ váy trắng, đem thân thể mềm mại hoàn mỹ lộ ra.

Giờ phút này, nàng cũng không phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Quanh thân nàng, có một đạo ngũ thải hào quang lưu chuyển.

Dao lần nữa nhìn Long Vũ, hào quang dứt khoát lưu chuyển quanh thân thể mềm mại, nhẹ nhàng lôi kéo, một kiện nội giáp năm màu đã bị tháo xuống.

- Từ hôm nay trở đi, Phượng Hoàng Chiến Giáp của ta sẽ là của ngươi.

Thoáng mang theo một chút ngượng ngùng, Dao vội vàng mặc quần áo. Trong miệng thì thào tự nói.

- Hi vọng tương lai ngươi không được quên ta đã đối xử tốt với ngươi.

Phượng Hoàng Chiến Giáp, Dao dùng lông vũ năm màu ở phần đuôi của bản thể mình luyện chế mà thành. Lực phòng ngự rất mạnh, ngay cả đứng bất động, ngạnh kháng công kích người đạt tu vi Cửu Đỉnh cũng có thể vô sự.

Kiện Phượng Hoàng Chiến Giáp này đã làm bạn với Dao vô số năm tháng.

Tuy nhiên tu vi của nàng đã không cần vật như vậy, dù sao Phượng Hoàng Chiến Giáp cũng là dùng lông vũ thân thể nàng luyện chế, cho nên tình cảm đặc biệt thâm hậu.

Hôm nay nàng có thể đem phượng hoàng chiến giáp lưu cho Long Vũ. Có thể thấy được, trong nội tâm nàng đối với Long Vũ cũng không tệ lắm.

Hai mắt dừng ở trên chiến giáp, môi anh đào Ngọc Dao khẽ cắn, tiện tay đồng dạng trùm lên người Long Vũ. Lập tức, một đạo ngũ thải hà quang ẩn vào trong cơ thể Long Vũ.

Giờ phút này Long Vũ vẫn như trước đang hôn mê, cũng không biết Dao cho hắn một món đồ tốt như vậy.

Dao đứng ở bên người Long Vũ, đôi mắt đẹp hiện ra ý vị có chút khó hiểu, nhìn chăm chú vào khuông mặt hắn, trên mặt đẹp đột nhiên hiện ra một nụ cười khổ.

- Ngươi tiểu tử thúi này, thật sự là không có biện pháp bắt ngươi, rõ ràng ngươi làm ác đối với ta, ta lại đối với ngươi tuyệt không tức giận.

Dao thì thào tự nói.

- Ai!

Dao khẽ thở dài một hơi, thân thể Dao khom xuống, môi nhẹ nhàng điểm lên trán Long Vũ, lập tức đứng dậy ly khai.

Tại cửa ra rừng ngô đồng, nàng thấy được con gái của mình, giờ phút này vẻ mặt nàng đầy lo lắng.

Dao nhàn nhạt nói.

- Hắn tạm thời hôn mê, đợi lát nữa hắn sẽ tỉnh lại. Con trước đi theo mẹ, mẹ có lời muốn nói cùng với con.