- Đi đi… Tìm thằng mặt trắng nào đó từ từ mà hưởng thụ…
Hiển nhiên Long Vũ đang khích bác.
Mã Hiểu Mai nổi giận nói:
- Đừng có nói bậy. Anh là người vô sỉ, anh quên anh tới chỗ này có mục đích là gì….
Lời vừa nói ra, đôi mắt Long Vũ hiện lên một tia tức giận, thầm nghĩ Mã Hiểu Mai ngực to óc bằng trái nho, lời như thế này mà cũng nói ra được. Hắn sợ Mã Hiểu Mai nói cái gì đó, vội vàng nói:
- Cô nhanh đi đi, chỗ này không chào đón cô…
Nói xong, hắn nhẹ nhàng ôm tiểu Thúy vào lòng, hôn nên đôi môi anh đào của nàng.
- Dừng tay… Câm miệng…
Mã Hiểu Mai chợt quát một tiếng, làm Long Vũ giật mình vội vàng rời đôi môi tiểu Thúy.
Đợi cho hơi bình tĩnh một chút, Mã Hiểu Mai đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có chút không đúng. Nàng không hiểu vì sao mình lại có hành động như vậy với Long Vũ.
Long Vũ sửng sốt một chút, nhìn nàng cười hì hì nói:
- Cô thực sự là Mã Hiểu Mai sao? Cô bị sốt cao hay ấm đầu thế?
Chuyện đã tới nước này, Mã Hiểu Mai không thể không kiên trì nói:
- Em, em không có bị sốt…
Mã Hiểu Mai hít sâu một hơi, cố gắng nói. Sau đó tâm tình bình tĩnh một chút, nói tiếp:
- Nếu anh muốn chơi đùa với phụ nữ, cũng phải tìm mấy người sạch sẽ một chút. Còn cô ta, anh cũng đã hỏi qua, một ngày mười lần đó, người như vậy anh cũng muốn quan hệ sao?
Càng nói càng luống cuống, Mã Hiểu Mai cũng không biết nói thế nào cho phải.
Long Vũ thực sự bực mình.
Nếu không phải khích bác Mã Hiểu Mai, thực thế hắn cũng không phải lâm vào tình huống dở khóc dở cười này.
Kỳ thực ban đầu, hắn chỉ muốn đả kích Mỹ Diễm.
- Được rồi, đây là chuyện riêng của tôi… Không cần cô phải quản.
Khóe miệng Long Vũ gian tà cười, cố ý nói:
- Tôi muốn nói rõ với cô, dù hôm nay có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không quan tâm.
- Phi.
Mã Hiểu Mai khẽ gắt một tiếng, trong lòng cảm thấy bực mình. Không hiểu sao Long Vũ lại biến thành thế này. Trước kia, anh ta đâu có như vậy.
- Tiểu Thúy, giúp tôi cởϊ áσ ra.
Long Vũ nói,
- Vâng.
Tiểu Thúy nghe vậy, đắc ý liếc mắt nhìn Mã Hiểu Mai. Thậm chí trong ánh mắt có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tuy rằng nàng là yêu nữ, nhưng cuối cùng cũng là một sinh vật sống.
Sinh vật nào cũng thế, luôn có bản năng tranh giành tình nhân.
- Cô, cút ngay ra ngoài.
Mã Hiểu mai đúng là người háo thắng. Vốn nàng nghĩ nhắc nhở một lần, Long Vũ sẽ không quên chức trách của mình.
Nhưng mà giờ phút này, nàng lại bị một tiện tì qua mặt, trong lòng vô cùng tức giận. Tay nàng chỉ vào tiểu Thúy nói:
- Cô cút ra ngoài cho tôi. Đây là người đàn ông của tôi, tôi tự mình hầu hạ…
Lời vừa nói ra, không chỉ có Long Vũ ngây ngẩn cả người, ngay cả Kim Phượng ở phòng bên dùng Huyền Quang Kính đang xem kịch hay cũng ngây ngẩn cả người.
Từ lúc Mã Hiểu Mai rời khỏi phòng, Kim Phượng đều biết. Sở dĩ nàng không ngăn cản bởi vì cửa phòng của cả ba người đều mở. Tuy nhiên kết giới cách âm chưa mở, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của nàng.
Nhưng hành động lúc này của Mã Hiểu Mai, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.
Mối quan hệ giữa Long Vũ và Mã Hiểu Mai nàng cũng biết được một chút.
Dùng từ hữu danh vô thực, cũng không có ngoa.
Nhưng mà chuyện ngày hôm nay…
Trong đầu Kim Phượng thực không thể hiểu nổi đến cùng là như thế nào.
…………………………………………� �……………………..
…………………………………………� �……………………..
Giờ phút này, bởi vì xúc động, Mã Hiểu Mai đã đánh mất đi lý trí của mình, nàng nhìn Long Vũ quát to:
- Anh cho con tiện nhân này đi ra ngoài, để em hầu hạ cho anh…
Long Vũ há miệng như thằng ngố một lúc, sau đó trong lòng buồn cười. Phụ nữ Mã gia đúng là không chịu nổi khích bác.
Nghĩ đến đây, hắn liếc qua tiểu Thúy, thấy nàng có chút sợ hãi. Long Vũ vốn là một người thương hương tiếc ngọc, chẳng qua đối với hạng người như tiểu Thúy, không đáng để hắn hành động theo nguyên tắc của mình.
- Nằm xuống.
Long Vũ khẽ quát một tiếng, một đạo kim sắc đánh trúng tiểu Thúy. Sau đó cô ả này ngã xuống, liền mất đi tri giác.
Long Vũ cười dài nói:
- Tôi nói nè Hiểu Mai, cô thực sự muốn thay nàng ta hầu hạ cho tôi? Cô không phải là đấm lưng cũng không làm được chứ? Nếu quả thực như vậy, phụ nữ Mã gia không bằng một tiện tì…
- Ai nói không biết.
Long Vũ đem một tiện tì so sánh với phụ nữ Mã gia, làm cho Mã Hiểu Mai xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, chút nữa nàng cho hắn một cước mất giống. Chẳng qua đã đến nước này, nàng cũng không thể đâm lao không theo lao.
Nghĩ nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng bước tới.
- Ha ha, đúng đúng, làm tốt lắm…
Khi bàn tay nhỏ nhắn của Mã Hiểu Mai bắt đầm bóp lưng cho mình, Long Vũ nở nụ cười hưởng thụ. Khuôn mặt Mã Hiểu Mai ửng đỏ, nàng cắn chặt môi, cố gắng cưỡng chế ý muốn gϊếŧ người.
- Chưa ăn cơm à? Đấm mạnh lên một chút…
Yêu cầu của Long Vũ dường như rất cao, liên tục yêu cầu làm cho nàng chóng mặt.
Bàn tay trắng nõn của Mã Hiểu Mai run rẩy. Trong đầu nàng đang miên man suy nghĩ, do đó phân tán chú ý. Nếu không thì Long Vũ đã ăn đủ.
- Đúng vậy, tốt tốt. Thoải mái lắm.
Long Vũ thích chí nhắm hai mắt lại.
- Anh có thể ngậm cái miệng lại hay không?
Long Vũ nói luyên thuyên làm cho nàng tâm phiền ý loạn, đến lúc này không chịu nổi nữa phải nổi giận.
- Câm miệng chính là cô, cô có ý gì? Cô phải rõ ràng cô hiện tại đang là người phục vụ, dựa vào cái gì cô lớn tiếng với tôi. So với tiểu Thúy cô còn thua xa.
Long Vũ bất mãn nói.
Nghe Long Vũ nói như vậy, trong lòng Mã Hiểu Mai chua xót. Nàng ủy khuất ngừng động tác lại, hai hàng lệ tuôn rơi trên má, nức nở nói:
- Long Vũ. Tại sao anh lại đối xử với em như thế. Phụ nữ Mã gia có rất nhiều chuyện không thể làm được, nhưng em đã rất cố gắng. Em biết trong lòng anh tức giận vì quan hệ giữa chúng ta là hữu danh vô thực, nhưng anh bảo em phải làm như thế nào? Em có năng lực làm được những cái gì đây? Hôm nay em biết anh cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ em, em biết rõ là âm mưu nhưng em vẫn chui đầu vào rọ. Dù vậy, một câu em cũng không oán hận. Nhưng mà anh cũng không buông tha cho em. Cuối cùng là anh muốn gì ở em. Hay là trong lòng anh chỉ muốn hành hạ em….
Nói xong, Mã Hiểu Mai khóc nức nở.
Long Vũ xấu hổ, hóa ra cô nàng này cũng không ngốc.
Tất cả mọi việc đều đã biết.
Chuyện xảy ra đột nhiên như vậy, Long Vũ cảm thấy có chút choáng váng.
Nghĩ đến đây, hiện tại xem ra cũng chẳng có ai là người ngốc, ngoại trừ mình.
Long Vũ thấy nàng bắt đầu khóc, cũng có chút áy náy. Chẳng qua nghĩ lại, có thằng nào có một cô bạn gái chỉ có thể nhìn, muốn ăn cũng nuốt không trôi mà có thể chịu đựng được.
Như vậy thật là phí của trời.
Nghĩ vậy, trong lòng Long Vũ không còn chút áy náy.
- Phù.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng Long Vũ cũng nghĩ mình nên cư xử như một người đàn ông chân chính. Hắn đứng dậy, dùng hai tay lau nước mắt trên má nàng, ôn nhu nói:
- Đừng khóc nữa. Phụ nữ Mã gia chẳng phải là chỉ đổ máu không đổ lệ sao?
Quen nhau đã rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy Long Vũ ôn nhu với mình.
Long Vũ đứng dậy, đem miệng sát lại gần.
Mã Hiểu Mai cảm giác được chuyện gì sắp phát sinh. Nàng nhìn khuôn mặt Long Vũ rất gần mình, hơi thở dồn dập. Nếu là ngày trước, nàng đã vội vàng đẩy hắn ra. Nhưng mà hôm nay, không biết tại sao, nàng lại có chút do dự. Bởi vì trong lúc nàng ngẩn ngơ, đã bị Long Vũ tặng cho một nụ hôn.
Chẳng qua, vì trên khuôn mặt nàng còn đẫm nước mắt, Long Vũ cũng không làm gì quá phận.
Tuy chỉ là một nụ hôn, nhưng Mã Hiểu Mai cảm giác cơ thể giống như bị điện giật, toàn thân tê dại.
Chỉ là trong lòng nàng lúc này chỉ có kinh hoảng.
Long Vũ nhận ra được ánh mắt hoảng loạn của nàng, cảm thấy chẳng có gì thú vị, tùy tiện lùi lại nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực tôi chỉ là đùa cô một chút, không cần để ý. Cô trở về phòng đi, ở lâu chỗ này, tôi sợ Mỹ Diễm nghi ngờ.
Mã Hiểu Mai chợt ngây ngẩn.
Nàng tuyệt đối không ngờ Long Vũ lại dễ dàng dừng lại như vậy.
Lúc này, trong lòng Mã Hiểu Mai ngoại trừ kinh hoảng, không ngờ lại còn thêm chút mất mát.
Thở ra một hơi, trên khuôn mặt Mã Hiểu Mai có chút bất đắc dĩ nói:
- Cứ như vậy là được rồi. Chẳng lẽ anh không có chút gì đối với em…
Long Vũ ra vẻ đứng đắn nở nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Hiểu Mai, cô hãy nghe cho kỹ. Vừa rồi chỉ là tôi trêu đùa cô. Tuy rằng đôi khi tôi cũng muốn cô giúp tôi giải quyết sinh lý, nhưng mà tôi không muốn cô cứ như vậy trở thành một cô vợ vụng về trong nhà. Kỳ thực, cô thích hợp làm một nữ thiên sư hơn.
Nghe Long Vũ nói như vậy, thần sắc Mã Hiểu Mai như trút được một gánh nặng, nhưng cũng có chút mất mát.
Một lúc lâu sau, Mã Hiểu Mai nói:
- Cám ơn!
……………………………………..
……………………………………..
Kim Phượng ở cách vách phòng nhìn thấy toàn bộ phát sinh giữa hai người. Sự tình ngày hôm nay nàng càng thêm hiểu biết Long Vũ một chút.
Có đôi khi thấy hắn cũng là một nam nhân có đảm lượng.
Sau khi trở về phòng, tâm tình Mã Hiểu Mai có đôi chút hỗn loạn. Đối với Long Vũ, vừa cảm kích lại vừa tức giận. Lúc này, nàng cũng không biết mình suy nghĩ cái gì.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, tiểu Hồng chợt tỉnh lại. Nha đầu đáng thương còn không biết mình bị phù chú nằm im cả đêm. Nàng đối với Mã Hiểu Mai cúi đầu nói:
- Tiểu thư, tôi giúp cô truyền lệnh…
Kim Phượng bên kia cũng phải làm cho tiểu Lục tỉnh lại.
Nha đầu này sau khi tỉnh lại, việc làm đầu tiên cũng là đi truyền lệnh.
Sau khi ăn qua điểm tâm, Mỹ Diễm cũng không xuất hiện. Vào giữa trưa, Mã Hiểu Mai, Kim Phượng, Long Vũ được một hạ nhân dẫn ra hoa viên phụ cận thư giãn.
Mã Hiểu Mai mấy lần định mở miệng muốn nói chuyện với Long Vũ, nhưng cuối cùng cũng không biết nói cái gì.
Thật ra, Long Vũ cũng vài lần mỉm cười với nàng.
Sau khi ăn cơm chiều, mọi người tự mình về phòng. Rất nhanh, ba nha đầu đáng thương lại bị phong ấn, ba người tiếp tục thông qua điện thoại, bàn bạc mưu đồ bí mật.
Đáng tiếc chính là, vẫn chưa phát hiện dấu vết.
Vốn Long Vũ muốn cùng ăn một bữa với Mỹ Diễm, từ miệng nàng cố gắng moi ra một ít tin tức. Nhưng ngày hôm nay, không thấy bóng dáng của nàng đâu.
Biết sớm như vậy, ngày hôm qua đã đồng ý với yêu cầu của nàng.
Còn La Lâm cũng không có phát hiện gì mới. Tóm lại, công việc cứu viện đã lâm vào ngõ cụt. Trong khoảng thời gian ngắn, Kim Phượng cũng không có chủ ý nào.
Mãi đến hai giờ đêm, Long Vũ mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, âm thanh La Lâm xuất hiện trong đầu Long Vũ:
- Chủ nhân, có sát khí.
Long Vũ vội vàng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là mở cửa phòng. Giữa bầu trời hắn thấy vài bóng người đánh nhau trên nóc nhà. Vì khoảng cách hơi xa, có thêm mây đen cùng với là ngày đầu tháng không trăng nên Long Vũ cũng không thấy hình dáng những người này.
Đột nhiên, hắn nhớ tới điều gì, vội vã nhìn lại hai phòng bên cạnh.
Giờ phút này, cửa hai gian phòng đểu mở toang, rõ ràng bên trong không có ai. Long Vũ thầm kêu không tốt, nghĩ đến người đánh nhau ở chỗ xa xa kia, hơn phân nửa là có Mã Hiểu Mai cùng Kim Phượng.
Nhưng hắn không biết tại sao, phòng mình lại không có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên, trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc.
Hắn khẽ quát một tiếng, lắc mình tới chỗ mấy người đang đánh nhau.
- Hiểu Mai.
Chạy như bay tới phụ cận, hắn rốt cuộc nhìn thấy Mã Hiểu mai. Giờ phút này, có hai gã hắc y nhân vây công nàng. Sắc mặt nàng tái nhợt, thân hình không vững, xem ra nàng đã bị thương.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Mã Hiểu Mai có chút giật mình, sau đó vui mừng:
- Anh Vũ, anh đã tới rồi. Anh nên tới trợ giúp chị Phượng. Bên cạnh chị ấy có hai cao thủ đang bao vây.
Mã Hiểu Mai không nói, hắn cũng đã nhận ra.
Chẳng qua hắn cảm thấy lúc này, người cần trợ giúp chính là Mã Hiểu Mai, không phải Kim Phượng. Mặc dù xung quanh Kim Phượng có hai cao thủ vây công, nhưng nàng vẫn đang chiếm thượng phong.
- Tôi đến hỗ trợ cô.
Long Vũ khẽ động, Thiên Sư pháp kiếm trong tay lập tức bắn ra đạo kiếm quang. Đồng thời phát động kiếm quyết, phóng ra Trảm Thiên Thần Long, lập tức đánh bay hai hắc y nhân đang vây quanh Mã Hiểu Mai.
Hai hắc y nhân tựa hồ giống như âm tà, Trảm Thiên Thần Long chính là khắc tinh của bọn chúng. Hai người không chút do dự, lấy tốc độ cực nhanh biến mất trong bóng đêm.
- Tiểu Vũ, chiếu cố tốt tiểu Mai, không cần lo lắng cho chị.
Kim Phượng quả nhiên là người tài cao gan lớn. Tuy rằng đang phải chiến đấu kịch liệt, vẫn có thể đối thoại được với Long Vũ.
Long Vũ biết Kim Phượng vô sự, trong lòng cũng yên tâm.
Giờ phút này Mã Hiểu Mai ngồi dưới đất, trên mặt không có một chút huyết sắc.
Xem ra nàng bị thương không nhẹ. Long Vũ không chút do dự, ôm lấy Mã Hiểu Mai, nhanh chóng tiến về phòng mình.
Sau khi đặt nàng lên giường, Long Vũ lo lắng hỏi:
- Cô không sao chứ? Bị thương ở chỗ nào, có thể cho tôi xem được không?
Mã Hiểu Mai trả lời:
- Anh không phải lo lắng, chỉ bị chút ngoài da. Anh Vũ, không bằng anh trợ giúp chị Phượng. Tuy rằng tu vi chị ấy lợi hại, nhưng một địch hai cũng có chút khó khăn. Em lo lắng cho chị ấy gặp nguy hiểm…
Long Vũ nói:
- Không sao. Với bản lĩnh của chị Phượng, đối phương có thêm người cũng không phải đối thủ. Cứ để cho tôi xem vết thương của cô…
Dứt lời, Long Vũ duỗi tay nắm lấy cổ tay Mã Hiểu mai. Thân thể nàng có chút run rẩy, trong lòng vừa vui mừng xen lẫn xấu hổ. Long Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, nắm cổ tay nàng, ngưng thần kiểm tra. Đôi mắt Mã Hiểu Mai có chút ngây dại. Chỗ cổ tay giống như có điện giật truyền lại. Khuôn mặt dần ửng đỏ, chỗ phần cổ cũng bắt đầu bị nhuộm thành màu hồng.
- Cô cảm thấy thế nào? Cảm thấy chỗ nào không thoải mái?
Long Vũ có chút kỳ quái. Theo thần thức của hắn kiểm tra kinh mạch, chỉ phát giác Mã Hiểu Mai bị thoát lực. Tuy có chút nội thương, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng.
- Phốc.
Ngay lúc này, Mã Hiểu Mai đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Long Vũ kinh hãi, nhìn kỹ lại mới phát hiện nồng ngực nàng bị đánh một chưởng. Có thể nhìn xuyên qua lớp áo mỏng, mơ hồ thấy một dấu tay màu đỏ.
Long Vũ cảm thấy khó xử. Vết thương của nàng lại nằm ở l*иg ngực.
- Tiểu Mai, để tôi xem miệng vết thương của cô…
Long Vũ khẩn trương hỏi.
- Không có việc gì…
Sắc mặt Mã Hiểu Mai ngượng ngùng, tâm tình vô cùng khẩn trương, hơi thở dồn dập. Do đó vết thương ở nồng ngực càng đau đớn.
- Đó là độc chưởng, để tôi giúp cô vận công trừ độc. Nếu để lâu, độc tố sẽ không dễ dàng thanh trừ.
Long Vũ nói.
Đôi mi thanh tú của Mã Hiểu Mai nhắm chặt, dường như có cái gì cố kỵ. Nàng do dự một lúc mới nói:
- Anh Vũ, hay là thôi đi, để cho em tự giải quyết.
Sắc mặt Mã Hiểu Mai trắng bệch, nhìn ánh mắt nàng có thể cảm nhận càng lúc càng đau đớn, xem ra độc tố khuyếch tán rất nhanh.
Đôi mắt nàng đã nhắm nghiền, thỉnh thoảng cúi đầu phát ra tiếng rên nhỏ.
Tuy rằng nàng đã ráng nhịn, nhưng đáng tiếc cũng không thể chịu nổi.
Long Vũ hoảng sợ, vội vàng thay nàng kiểm tra. Sau một lúc, hai hàng lông mày Long Vũ nhăn lại, cực kỳ chấn động. Độc tố trong cơ thể Mã Hiểu Mai khuyếch trương rất nhanh. Chỉ vài phút đồng hồ, đã xâm lấn vào trong kỳ kinh bát mạch. Mạch đập của nàng vô cùng hỗn loạn, lúc nhanh lúc chậm. Tình thế thập phần hung hiểm.
Nếu để độc tố lan đến tâm mạch, vấn đề vô cùng phiền toái.
Chẳng qua Long Vũ muốn động thủ chỗ trúng độc cũng không tiện. Độc chưởng tại l*иg ngực, là một trong những bộ phận mẫn cảm nhất của phụ nữ. Tuy hai người là tình lữ, đáng tiếc chỉ là hữu danh vô thực.
Trong lòng Mã Hiểu Mai cũng vô cùng hoảng loạn.
Sắc mặt nàng cũng dần u ám, trên cánh tay đã xuất hiện màu đỏ.
Long Vũ biết sự việc rất nguy cấp, bắt đầu mặc niệm Phổ Thiện Thanh Tâm Chú, loại bỏ tạp niệm trong lòng, bắt đầu tìm chỗ cời áo Mã Hiểu Mai:
- Tiểu Mai, tình hình khẩn cấp, không nên bất chấp quá nhiều. Cô muốn mắng chửi tôi thì cứ lên tiếng… Đắc tội…
- Xoạc.
Một tiếng vải bị xé rách vang lên. Một bầu vυ' bên phải của Mã Hiểu Mai hiện ra trước mặt Long Vũ, do bị va chạm run run. Cảnh tượng trước mắt làm cho tâm thần Long Vũ xao động.
Cũng may uy lực của Phổ Thiện Thanh Tâm chú không phải là nhỏ.
Long Vũ liếc mắt nhìn Mã Hiểu Mai, xấu hổ nói:
- Hiểu Mai, này… Cô đừng khẩn trương như thế, thả lỏng ra một chút, coi như tôi là bác sĩ là được…
Khuôn mặt Mã Hiểu Mai ửng đỏ, cố gắng nhịn đau đớn, hơi nhìn Long Vũ, thấp giọng nói:
- Em biết… Anh cứ yên tâm…
Nói xong, nàng nhắm chặt hai mắt lại.
Ngay lúc này, trong đầu Long Vũ có chút hỗn loạn. Ý thức của La Hậu thừa cơ làm bậy.
Long Vũ ngưng thần tĩnh khí, âm thầm dặn La Lâm hỗ trợ mình.
La Lâm hóa thành năng lượng bảo hộ tâm mạch Long Vũ. Hắn nhân cơ hội mặc niệm Phổ Thiện Thanh Tâm Chú. Chỉ một lát, toàn bộ tạp niệm nhất thời tiêu tán.