Đặc Thù Không Gian

Quyển 5 - Chương 16: Khổ luyện tại Huyền Cảnh

Thời gian từ giờ đến cuối tuần có lẽ tại hạ rất bận, vì thế tốc độ ra truyện sẽ chậm hơn tiến độ, mọi người thông cảm

- Chị sẽ giúp em, nhưng quan trọng chuyện này phải dựa vào em.

Kim Phượng nhíu mày:

- Có thể chị có người quen ở thành Hoành Thủy. Nhiều khi, có nhiều chuyện chị không thể tự mình xuất thủ.

Dừng một chút, Kim Phượng tiếp tục nói:

- Do thể chất của em không hoàn toàn được cải thiện, tu vi của em sẽ bị đình trệ. Nói các khác, với thể chất lúc này của em, cảnh giới màu tím đã là cực hạn. Nhưng mà em cũng không nên coi nhẹ mình. Chị đã kiểm tra thân thể của em, dường như có một lực lượng thần bí không ngừng cải tạo thể chất của em. Tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng chị tin tưởng em sẽ sớm được khôi phục bình thường, thậm chí còn mạnh hơn người khác. Đến lúc đó sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của em. Tiểu Vũ, trong vòng một tháng này, chị muốn huấn luyện em bằng cách tiến hành chiến đấu.

- Vâng. Em nghe lời chị.

Long Vũ biết Kim Phượng vì muốn tốt cho mình, gật đầu đáp ứng.

…………………………………………� �…………….

…………………………………………� �…………………………

Hơn mười cơn gió giống như sao băng hướng tới tập kích Long Vũ. Ngay lập tức, ngọn lửa màu tím từ bàn tay Long Vũ mạnh mẽ bắn ra.

Những công kích này lập tức biến mất.

Nhưng mà chiến đấu không có dừng lại, mấy đạo công kích khác càng thêm mãnh liệt hướng tới Long Vũ. Tốc độ, lực đạo đều cao hơn trước rất nhiều.

Long Vũ hít sâu một hơi, không một chút coi thường. Hắn điểm nhẹ đầu ngón chân, thân hình khẽ động, ngọn lửa màu tím trong bàn tay ngưng tụ thành quả cầu lớn, bắn ra đường cong hoàn mỹ chống lại.

Chỉ nghe vài tiếng vang lên, Long Vũ đã hóa giải luồng gió công kích.

- Tiểu Vũ, tốt lắm.

Thấy thủ pháp Long Vũ khống chế ngọn lửa càng ngày càng thuần thục, khóe miệng Kim Phượng nở nụ cười.

- Chị Phượng, tiếp tục.

Ý chí của Long Vũ dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn khí phách nhìn Kim Phượng.

Hôm nay là ngày thứ mười lăm Long Vũ được Kim Phượng huấn luyện.

Trong những ngày này, trên người Long Vũ dính hơn mười vết sẹo, mấy ngày bị cơn đau hành hạ. Nhưng đối với Long Vũ không có nửa điểm oán trách, càng ra sức tu luyện.

Trời không phụ lòng người.

Cố gắng của Long Vũ cũng đạt nhiều hiệu quả. Đối với việc khống chế đạo lực hoặc là ngọn lửa đều vô cùng thuần thục. Ngay cả Kim Phượng cũng vô cùng hài lòng.

- Lần này, chị sẽ không khách khí.

Bàn tay Kim Phượng nhanh chóng lập thành một cái thủ ấn, một cơn lốc xoáy sinh ra trước người nàng.

Long Vũ có chút giật mình.

Nhưng cái này cũng chưa tính là gì, bởi vì gió xoáy cũng không chỉ có một đạo. Không đến một phút, trước người Kim Phượng hình thành mười đạo gió xoáy. Xung quanh cát, đá bay bụi mù. Một viên đá bằng nắm tay bị gió xoáy cuốn phi nhanh về phía Long Vũ.

Long Vũ không chậm trễ, lạnh giọng quát:

- Hỏa Long Quyền.

Theo tiếng quát lớn vang lên, một ngọn lửa trên tay nhanh chóng bắn ra, hóa thành con rồng lửa trước mặt Long Vũ.

- Ầm, ầm.

Hòn đá gặp phải phòng ngự của con rồng lửa, phát ra tiếng nổ lập tức vỡ vụn.

Trong con mắt Kim Phượng hiện lên vẻ vui mừng.

Nhưng nàng cảm thấy tiềm lực trong cơ thể Long Vũ còn chưa đạt đến giới hạn, có thể tiếp tục phát triển vì vậy huấn luyện vẫn phải tiếp tục, không thể lơi lỏng.

- Gió, tới….

Kim Phượng khẽ quát một tiếng, mười đạo gió xoáy hướng tới Long Vũ, tốc độ tuy chậm nhưng uy lực không hề nhỏ. Hơn nữa, Long Vũ phát hiện mười đạo gió xoáy kia dường như hình thành một trận pháp.

Đối mặt với tình cảnh như thế, Long Vũ cũng không mất mình tĩnh.

- Tới đây.

Hắn quát một tiếng, không phòng ngự mà tấn công. Tấn công là biện pháp phòng ngự tốt nhất. Giờ phút này Long Vũ dùng hành động chứng minh câu nói này.

Trải qua giai đoạn huấn luyện này, tốc độ phản ứng của Long Vũ ngày càng nhanh, càng ngày càng linh hoạt. Tuy rằng mười đạo gió xoáy tạo thành một trận pháp nhưng thân hình của hắn vẫn linh hoạt xuyên qua.

Sự thật chứng minh, sau khi Long Vũ xông pha vào trong, bởi vì sau khi thân thể hắn tiếp cận gần với gió xoáy, Kim Phượng lại có chút lúng túng.

Bởi vì khi hai đạo gió xoáy gần nhau tiếp cận nhau, bọn chúng liền đối chọi với nhau, như vậy tiện nghi cho Long Vũ.

Đương nhiên, thực ra Kim Phượng cũng không phải hết cách. Khống chế gió là bản năng của nàng, chỉ cần nguyện ý, từng cơn gió có thể nay đổi theo ý niệm của nàng.

Rất nhanh, mười đạo gió xoáy hợp lại thành một cơn lốc lớn cường đại hơn rất nhiều. Đứng trên mặt đất, Long Vũ cảm giác thân thể của mình cũng chịu không được phải lắc lư.

Mà đất đã xung quanh giống như những viên đạn của súng máy hướng tới Long Vũ. Long Vũ không dám coi thường, vội vàng rút ra Thiên Sư pháp kiếm, phóng ra Trảm Thiên Thần Long cùng giao đấu với gió lốc.

Lúc bắt đầu, Trảm Thiên Thần Long còn có thể ứng phó với lốc xoáy. Nhưng theo tốc độ quay tròn nhanh hơn của cơn lốc, Trảm Thiên Thần Long bị cuốn vào trong, sau đó hóa thành tro bụi.

Long Vũ há mồm kinh ngạc, không ngờ Trảm Thiên Thần Long của mình cứ như vậy bị đánh bại. Từ khi thi triển Thiên Sư kiếm quyết đến nay, lần đầu thấy Thần Long của mình dễ dàng bị đánh bại như thế.

Bởi vậy có thể thấy được lực lượng của Kim Phượng khủng bố ra sao.

Thần Long tuy rằng bị đánh bại nhưng trong lòng Long Vũ cũng không hề e ngại. Thân mình hắn khẽ động, thân hình giống như một viên đạn hướng tới cơn gió xoáy.

Vẻ mặt Kim Phượng kinh ngạc.

Nàng cũng rất tò mò, không biết Long Vũ muốn làm cái gì.

Đương nhiên Kim Phượng cũng có chút cẩn thận. Nàng khống chế tốt đạo lực, phòng ngừa làm Long Vũ bị thương.

- Hả, anh ta có thể chui vào bên trong gió lốc.

Hoa An đứng ở một bên há miệng trợn mắt.

Ngay cả Kim Phượng cũng sững sờ.

- Ầm ầm…

Trước khi Kim Phượng quyết định tản đi cơn lốc, một tiếng nổ lớn vang lên. Một con rồng lửa quan thân Long Vũ phóng vυ't lên cao, cơn lốc này mạnh mẽ bị xé rách.

Hoa An nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Long Vũ. Hắn thực sự không nghĩ tới, Long Vũ lại trâu bò như vậy.

Mặc dù cơn lốc này, cũng không tính là lớn, tuy hắn cũng có thể xé rách. Nhưng dũng khí cùng sức mạnh của hắn không thể so được với Long Vũ.

- Tiểu Vũ. Tốt lắm. Chúng ta tiếp tục.

Kim Phượng vui mừng nhìn Long Vũ, nhưng mà huấn luyện cũng không có chấm dứt. Đợt huấn luyện này chính là rèn luyện năng lực phản ứng, khống chế thân thể, khống chế đạo lực cùng ngọn lửa của Long Vũ.

Thực sự, huấn luyện chính xác không phải là những thứ này.

Cùng người đối chiến mới là điểm mấu chốt.

Trong tay Kim Phượng cầm Kim Sắc Trường Tiên( Cái roi dài), hướng Long Vũ đánh tới. Long Vũ hít sau một hơi, cố hết sức mới tránh thoát.

Nhưng khi thanh Kim Sắc Trường Tiên đập xuống đất, nó đập tức uốn lượn như con độc xà, quấn quanh Long Vũ.

Long Vũ đánh xuống đất một chưởng, thân hình lập tức bay lên cao, tranh thoát.

Long Vũ nhíu mày, trường tiên giống như linh xà thực sự rất khó đối phó. Nhưng hắn tự tin chỉ cần đủ tốc độ, có thể tránh né.

- Xoạt, xoạt.

Ngay lập tức, trường tiên đã tiếp tục đánh đến người hắn. Long Vũ lại lắc mình tránh thoát, mỗi một lần Long Vũ cũng cố hết sức mới tránh thoát trong trường hợp ngàn cân treo sợi tóc.

Không kịp cho hắn thở, công kích tiếp theo lại chợt đến.

Liên tục phải dốc sức tránh né, thể lực của hắn đã dần dần cạn kiệt.

Bởi vì hắn biết mình đã phải tránh né mất bao nhiêu thời gian, vội vàng tranh thủ nhìn thoáng qua chân trời, mặt trời đã dần xuống núi.

Long Vũ âm thầm suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngoại trừ rèn luyện thân pháp, dường như không có quá nhiều hiệu quả khác. Do dự một chút, hắn liều mạng chịu chút nguy hiểm, quay thân mình lại, vụt tới bên người Kim Phượng.

Sắc mặt Long Vũ nghiêm túc, khửu tay như tia chớp dũng mãnh tung ra, bắt đầu công kích Kim Phượng. Nhưng mỗi lần công kích đều bị Kim Phượng dễ dàng hóa giải.

Thiên Sư kiếm quyết, Hỏa Phệ bí quyết, Hỏa Long Quyền… thật vất vả mới có cơ hội công kích, Long Vũ đem toàn bộ võ học hắn có đều thi triển ra nhưng không có chút hiệu quả gì.

Trong cảm giác lúc này của Long Vũ, Kim Phượng là không thể chiến thắng.

Bất kể là nàng ung dung ứng đối hay khí thế quanh thân đều ép cho hắn phải thở hổn hển.

- Tiểu Vũ, cố gắng một chút.

Kim Phượng nhắc nhở.

Ánh mắt vừa nhìn vào đôi mắt Kim Phượng, thân thể hắn hơi hơi chấn động. Hắn rõ ràng thấy bên trong đôi mắt nàng, hiện rõ vẻ khích tướng.

Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đồng tử Long Vũ co rút lại, khóe miệng hơi nhếch, hắn yêu cầu La Lâm tăng trưởng đạo lực, hai tay cầm kiếm, đạo lực cùng ngọn lửa màu tím trong cơ thể cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phóng ra Trảm Thiên Thần Long.

Nhìn thấy uy lực của Trảm Thiên Thần Long, Kim Phượng có chút kinh ngạc, hai tay vung lên, một đạo ánh sáng nhiều màu cùng với Trảm Thiên Thần Long va chạm với nhau.

- Ầm ầm…

Một âm thanh như sấm rền vang lên, Hoa An đứng bên cạnh mở to con mặt.

Hai cỗ lực lượng va chạm với nhau, Kim Phượng lui lại vài bước, vẻ mặt nàng tươi như hoa nói với Long Vũ:

- Tiểu Vũ, ngay nháy mặt bạo phát ra lực lượng cường đại, thực làm cho người khác kinh ngạc. Nhưng mà một chiêu này của em không thể tùy ý sử dụng. Nếu không, khi đối mặt với người có thực lực cao hơn em rất nhiều, em sẽ không có cơ hội để thoát thân.

Thân thể kịch liệt run rẩy, sắc mặt Long Vũ trắng bệch đứng không vững.

- Hơn hết, nó quá nguy hiểm…

Kim Phượng nói.

…………………………………………� �……………………………

…………………………………………� �……………………………

Nửa năm trước, Hàn Duyệt gọi điện cho Vương Quốc Duy cảnh cáo hắn không được đυ.ng vào Trương Đại Ngưu. Lúc ấy Vương Quốc Duy cũng đã đáp ứng. Nhưng nửa năm qua, Vương Quốc Duy dường như không coi chuyện này ra gì. Nhất là vài lần gặp Trương Đại Ngưu ở vũ hội đại học, thấy hắn diễu võ dương oai, Vương Quốc Duy càng lúc càng tức giận.

Sau một thời gian, thù cũ hận mới làm cho hắn không thể chịu đựng nổi.

Liên tiếp vài ngày, hắn phái một nhóm người đi gây gổ với Trương Đại Ngưu, lấy cái cớ để giáo huấn hắn. Nhưng Trương Đại Ngưu là một người vô cùng gian xảo, thế nào cũng không mắc mưu.

Sau đó, Trương Đại Ngưu đem tình huống nói cho Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt đã đáp ứng với Long Vũ, thay hắn chiếu cố Trương Đại Ngưu.

Cho nên, sau khi rảnh rỗi, nàng đi tìm Vương Quốc Duy.

Vương Quốc Duy coi đây là một cơ hội gặp mặt Hàn Duyệt, chuẩn bị quần áo đẹp đẽ, rửa mặt, ngoáy tai, chuốt tóc. Sau khi gặp, Hàn Duyệt lạnh lùng nói:

- Tôi tới đây thông báo cho cậu một tiếng, từ hôm nay trở đi, Trương Đại Ngưu được đội đại án bảo vệ. Nếu cậu dám động thủ với cậu ta, đừng trách tôi không chút nể mặt. Đến lúc đó cho dù cha cậu có táng gia bại sản cũng không thể mang cậu ra ngoài được.

- Nhớ kỹ lời của tôi. Hẹn gặp lại.

Trong lúc Vương Quốc Duy còn trợn mắt há mồm, Hàn Duyệt đã lắc mông rời đi.

- Khốn nạn, tao vác súng đυ.c khoét mẹ con nhà mày…

Đợi cho Hàn Duyệt không còn bóng dáng, hắn há miệng phun ra một câu thối không thể tả.

Tuy trong lòng rất bực mình, nhưng hắn không dám nói gì.

Hàn gia muốn bảo vệ một người, Vương gia nhà hắn thực bất lực. Tuy thực lực kinh tế của hai nhà ngang nhau.

Nhưng quan hệ trên thương trường và chính trị của Hàn gia thực quá khủng bố.

Sau khi ly khai với Vương Quốc Duy, Hàn Duyệt vào trường đại học Thiên Hải tìm Trương Đại Ngưu. Hàn Duyệt là một cô gái có tâm tư tỉ mỉ.

Nàng muốn hiểu rõ bí mật trên người Long Vũ. Khoảng thời gian ngắn không cách nào tìm hiểu được, vì vậy nàng nghĩ tới quan hệ với Trương Đại Ngưu.

- Rời giường.

Hàn Duyệt cùng Trương Đại Ngưu càng ngày càng quen thuộc, hơn nữa là giảng viên, nàng dễ dàng tiến nhập vào ký túc xá dành cho nam sinh.

- Hàn lão sư, là cô à?

Đôi mắt Trương Đại Ngưu lờ đờ, mơ mơ màng màng nói:

- Mấy ngày nay tiểu Vũ không ở trường học. Hơn nữa tôi cũng không liên hệ được với cậu ta, thật sự là có lỗi…

- Tôi không phải tới chỗ này tìm tiểu Vũ. Tôi tới là tìm cậu. Rời giường, khi còn sống không nên ngủ nhiều, đến lúc chết tha hồ mà ngủ.

Hàn Duyệt dong dài một câu, lập tức nói:

.- Tôi chờ cậu tại hồ Linh Trạch.

Đối với sự quan tâm của Hàn Duyệt, Đại Ngưu rất vui mừng. Hàn Duyệt tự tìm hắn, hắn tất nhiên là cầu còn không được. Mấy phút sau, hắn ra hồ Linh Trạch gặp Hàn Duyệt.

- Đại Ngưu… Trông bộ dạng của cậu rất chán nản, nhìn cậu không có chút phấn chấn của người trẻ tuổi.

Hàn Duyệt nhíu mày nói:

- Gần đây không thấy cậu đi tới đi lui với các sinh viên khác. Cậu một thân một mình, không thấy buồn sao?

Trương Đại Ngưu thở dài nói:

- Đối với tiền tài danh vọng trong xã hội, tôi đã không quan tâm. Giờ đây bộ mặt giả dối trong xã hội quả thật quá nhiều. Nói tiền tài là tội ác, mỹ nữ là kẻ gây tai họa thực không quá. Quan niệm chính thắng tà, ông trời có mắt quẳng đi cho chó gặm. Lòng người quá khó đoán, xung quanh ai ai cũng giả dối. Tôi không thích người dối trá, cho nên tôi không muốn quan hệ quá nhiều.

Hàn Duyệt nghe vậy mỉm cười:

- Ý của cậu cũng không sai, nhưng mà quá cực đoan. Kỳ thực ở thế giới này, không phải ai cũng như cậu nghĩ. Đúng rồi, cậu có bạn gái không?

- Không có.

Trương Đại Ngưu trả lời dứt khoát.

Hàn Duyệt sững sờ:

- Thực sự?

Trương Đại Ngưu nghiêm túc:

- Thật sự không có.

- Ừ.

Dừng một chút, Hàn Duyệt hỏi:

- Có muốn tôi giới thiệu một người cho cậu không.

- Không cần.

Trương Đại Ngưu nhếch miệng cười:

- Hàn lão sư, đừng vòng vo, kỳ thực tôi hiểu suy nghĩ của cô. Cô muốn dựa vào tôi để tìm hiểu tình huống của tiểu Vũ. Thực tế là tôi cũng không rõ lắm.

- Cậu cũng không rõ?

- Thực sự không biết.

Trương Đại Ngưu cười nói:

- Tôi chỉ biết tiểu Vũ từ nhỏ không có cha mẹ, ở cùng với ông chú và dì. Đúng rồi, dì của cậu ta chính là Tuyết Cơ lão sư. Nhưng mà hiện giờ dường như là chị em. Hàn lão sư, muốn biết rõ tiểu Vũ, có thể hỏi Tuyết Cơ lão sư.

- Ừ.

Thấy vẻ mặt Trương Đại Ngưu thành thật, trong lòng Hàn Duyệt suy nghĩ, có lẽ hắn thực sự không biết.

Trương Đại Ngưu cười ngượng ngùng:

- Làm cô thất vọng, thực xin lỗi.

- Không sao.

Hàn Duyệt nhẹ nhàng cười nói:

- Đại Ngưu, tiểu Vũ rất coi trọng cậu, có lẽ thời gian gần đây cậu ta bề bội công việc, nên không có thời gian liên lạc với cậu. Tôi hi vọng trong lòng cậu không có trách móc cậu ta. Tôi hi vọng cậu có thể tích cực một chút, đừng cứ mãi tiêu cực thế này. Cậu có thể thử kết giao cùng với một số sinh viên khác, mọi người cùng vui vẻ, có lẽ cậu sẽ cảm thấy dễ sống hơn.

- Hàn lão sư, cô đơn là một người cuồng hoan, cuồng hoan là một đám người cô đơn.

Trương Đại Ngưu lắc đầu nói:

- Tôi cảm thấy cô là một người rất đẹp.

Hàn Duyệt sững sờ một chút, đột nhiên hỏi:

- Cậu có lý tưởng gì sao?

Trương Đại Ngưu lắc đầu:

- Có lý tưởng, chẳng qua chỉ là lý tưởng của một thằng sinh viên. Nhưng thời đại hiện tại bất đồng, trong lòng sinh viên nào cũng có lý tưởng.

- Thời đại bất đồng?

Hàn Duyệt hỏi:

- Bất đồng thế nào?

- Tôi nói cho cô hay. Ngày trước một bà hàng xóm dạy cho cháu gái, nói cô ấy phải chăm chỉ học tập, sau này lớn lên sẽ gả cho lão Vương bán thịt heo. Nhưng hiện tại, bà ta lại dạy cháu mình, cô ấy phải chăm chỉ học tập, sau khi lớn lên mới có thể gả cho lão Vương bán thịt heo…

Trương Đại Ngưu nói:

- Đây cũng là thời đại thay đổi suy nghĩ của con người.

- Rất thô tục, nhưng mà cũng có chí lý.

Hàn Duyệt cười nói.

Dừng một chút, Hàn Duyệt nói thêm:

- Bất kể thế nào, ai cũng có một lý tưởng, có một lý do để phấn đấu, nếu không linh hồn của cậu sẽ là hư vô.

Hàn Duyệt nói xong câu đó xoay người rời đi.

Trương Đại Ngưu vỗ vỗ ót, cố gắng suy nghĩ, có lẽ mình phải thay đổi.

Kỳ hạn huấn luyện một tháng tại Huyền Cảnh đã chấm dứt. Kết quả cũng khiến cho Kim Phượng hết sức hài lòng. Nhưng mà nàng đưa yêu cầu rất cao cho Long Vũ, để cho hắn dần tăng áp lức, siêng năng tập luyện.

Kỳ thực, Long Vũ đúng là khóc không ra nước mắt.

Sau khi xong việc, Kim Phượng dặn dò:

- Tiểu Vũ, chị biết tại thế giới sự thật em còn có chút việc. Như thế này, em về đi. Hôm nay là ngày mười sáu, tới ngày mười lăm tháng sau còn một tháng, cũng chính là ba ngày tại thế giới sự thật. Em về trước xử lý mọi chuyện, ba ngày sau chúng ta gặp ở Thanh Tân Tiểu Trúc, lúc đó chị sẽ cùng em đến thành Hoành Thủy.

- Vâng.

Long Vũ tuy rằng rất muốn đi ngay lúc này, nhưng mà hắn biết không thể thay đổi được Kim Phượng, đành phải nhẫn nại. Kỳ thực như vậy cũng tốt, không biết phải tới thành Hoành Thủy mất bao lâu thời gian, cũng cần phải thu xếp.