Kim Phượng nhíu mày, lấy tay bịt mũi lùi về phía sau, khóe miệng càng lúc cười càng tươi.
Cả quá trình mất một giờ, trong đôi mắt hoàn toàn biến thành màu tím, là lúc tu luyện hoàn thành. Hắn chậm rãi mở mắt, trong lòng vô cùng vui sướиɠ.
Sau khi đứng dậy, đầu ngón chân điểm nhẹ trên mắt đất, cảm giác nhẹ nhàng lập tức lơ lửng trên không trung. Hắn nhoẻn miệng cười, giơ tay về phía Kim Phượng cười nói:
- Chị Phượng, chúng ta đánh nhau một chút.
Nhìn vẻ tự tin của Long Vũ, Kim Phượng cười cười, tay áo vung lên, hơn mười luồng gió lớn từ Phong Nhận hướng tới Long Vũ tấn công.
Nhìn thế công của Phong Nhận, Long Vũ hơi cười, không ngờ hắn chủ động nghênh đón.
Tu vi đột phá, làm cho tốc độ của hắn tăng gấp đôi. Thân hình như tia chớp rời đi, giống như hòa cùng với thiên nhiên, cả quá trình không lúc nào dừng lại.
Phong Nhận ở giữa không trung, thân ảnh Long Vũ như ẩn như hiện, hơn mười đạo thế công luân phiên của Long Nhận, hắn hoàn toàn tránh thoát.
Đứng ở giữa sân nhìn Long Vũ, Kim Phượng khẽ gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp khẽ tán thưởng. Thể chất của Long Vũ tuy rằng bình thường, nhưng sự tiến bộ cùng sự cố gắng của Long Vũ, Kim Phượng không thể lường trước được.
Trực giác nói cho nàng biết, người đàn ông này, tiền đồ trong tương lai là vô hạn.
Chậm rãi thở ra một hơi, Long Vũ lại ngồi xếp bằng, bắt đầu bổ sung đạo lực vừa tiêu hao. Sau một lúc lâu, hai mắt đột nhiên mở ra, trong đôi con ngươi màu đen, vô tình bắn ra ánh sáng màu tím.
Long Vũ quay đầu đi, trên khuôn mặt lúc này tươi cười sáng lạng:
- Chị Phượng, quả không thể tin được. Một thời gian ngắn như vậy, tu vi của em lại đột phá.
Kim Phượng mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt lộ ra chút ít vui mừng.
Ngừng một chút, Kim Phương đột nhiên nói:
- Thối quá. Em mau đi tắm rửa đi.
- Hắc hắc.
Long Vũ cười khan một tiếng, thân mình hơi chuyển, lập tức biến mất.
Hôm nay là ngày thứ ba đoàn người rời khỏi Thiên Hải. Hàn Hùng tuy tin tưởng Long Vũ, nhưng con gái biến thành người thực vật, nên tâm tình không thể nào bình tĩnh được. Công việc của tập đoàn, hắn căn bản không có tâm tư đi hỏi. Do dự mãi, hắn cuối cùng cũng liên hệ cho bí thư thành phố Lưu Tử Kỳ.
Lưu Tử Kỳ cùng Hàn Hùng là bạn từ thời còn cởi chuồng, tình cảm đôi bên như anh em ruột thịt.
Hàn Duyệt sở dĩ đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội phá án, ngoài biểu hiện xuất sắc, cùng với sự sắp xếp của Lưu Tử Kỳ. Sau sự kiện của Tần Trung Tắc, cục trưởng thị cục bị cắt chức, Lưu Tử Kỳ kiêm nhiệm luôn chức vụ này.
Đương nhiên, việc này chính Hàn Duyệt cũng không biết.
Trên thực tế, quan hệ giữa cha nàng cùng Lưu Tử Kỳ, nàng thực sự cũng không biết.
Hai người hẹn tại lô ghế caffe ở khác sạn Shangri-La. Sau khi đóng kín cửa phòng, Hàn Hùng liền nói hoàn cảnh của con gái với Lưu Tử Kỳ.
Sắc mặt Lưu Tử Kỳ tối sầm, nói:
- Hàn Hùng, lời ông nói đều là sự thật?
Nếu là trước kia, Lưu Tử Kỳ nghe mấy lời này, chắc chắn hắn sẽ vô cùng giận dữ.
Nhưng bây giờ bất đồng. Một khoảng thời gian trước, hắn cùng với người phụ trách siêu năng Đặc Cần – Lâm Phong từng có tiếp xúc. Đối với sự kiện như này, cũng có một chút giải thích.
- Thực sự.
Hàn Hùng nghiêm túc nói:
- Tử Kỳ, tình cảm của chúng ta như vậy, việc như này tôi sẽ không nói dối ông. Nhưng mà ông cũng không được nói ra ngoài.
- Ông cần tôi giúp cái gì?
Lưu Tử Kỳ hỏi.
- Bắt lấy Hoàng Đạt Phát, tổng giám độc tập đoàn Đạt Phát, cùng với Hồ Mân bên cạnh.
Hàn Hùng nói:
- Hồ Mân kia chính là yêu nghiệt. Còn Hoàng Đạt Phát, căn bản cũng bị yêu nghiệt điểu khiển.
- Tập đoàn Đạt Phát tại Thiên Hải cũng có chút lực ảnh hưởng. Ngoài ra, Hoàng Đạt Phát là ủy viên dư khuyết hội nghị hiệp thương chính trị. Nếu như không có chứng cớ, rất khó động thủ.
Lưu Tử Kỳ đưa ra chỗ khó của mình.
- Vậy bắt giữ lấy Hồ Mân.
Hàn Hùng nói:
- Hồ Mân chính là yêu nghiệt, không thể nghi ngờ. Đúng rồi, bên người tiểu Duyệt có cao nhân của Huyền Môn. Nếu ông không tin, có thể đi hỏi bọn họ.
- Không cần.
Lưu Tử Kỳ nói:
- Tôi tin lời của ông. Như vậy đi, tôi trở về sẽ an bài, trong phạm vi toàn bộ thành phố vây bắt Hồ Mân. Có tin tức, tôi sẽ thông báo cho ông. Mắt khác, nếu tiểu Duyệt tỉnh lại, ông nói tới tìm tôi.
Lúc này Long Vũ muốn đi đò qua hồ Linh Uyên tìm ông chú già của mình.
Nhưng mà tình huống này, việc này cứ giao cho gia tộc Đoan Mộc là hợp lý nhất.
Hắn muốn buổi tối dẫn tất cả mọi người trở về thế giới sự thật. Sau đó giải quyết chuyện Hàn Duyệt bị phong ấn.
Tuy rằng thời gian còn dài, nhưng đêm dài lắm mộng, chuồn là thượng sách.
Trước khi đi, Long Vũ hẹn Kim Phượng đi tới hoa viên, Long Vũ bất ngờ hỏi:
- Chị Phượng, chị rốt cuộc là ai, em rất tò mò.
- Vậy sao?
Sắc mặt Kim Phượng lạnh lùng:
- Tiểu Vũ, em đã từng nghe người ta nói một câu, lòng hiếu kỳ của sẽ hại chết một con mèo.
Không biết tại sao, trên khuôn mặt Kim Phượng hiện lên một tia lạnh lùng.
Long Vũ thấy vẻ mặt của nàng có chút hoảng sợ, đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Hiểu được nàng cũng không thích người ta hỏi ra thân phận của mình. Suy nghĩ một chút, Long Vũ mang vẻ mặt cợt nhả hỏi:
- Chị Phượng, chị xem chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, không bằng thẳng thắn một chút. Em là từ thế giới sự thật đến, là một sinh viên của đại học Thiên Hai, chưa kết hôn nhưng đã có bạn gái…
- Ngoài ra, em cũng rất muốn làm thịt cô bạn gái của mình.
Kim Phượng tặng thêm cho hắn một câu.
Long Vũ nghe vậy, hơi có chút xấu hổ:
- Tại sao chị biết?
Kim Phượng đột nhiên nở nụ cười:
- Chị sao lại không biết. Chuyện của em chị còn biết nhiều hơn so với tưởng tượng của em đấy…
- Chị Phượng, thực ra là chị có ý đồ gì với em?
Long Vũ cố ý hỏi.
Trong mắt Kim Phượng có chút kỳ dị, trán hơi nghiêng nghiêng, làm ra bộ dạng tử hỏi:
- Ý đồ, đúng vậy, nếu em không nói, chị suýt chút nữa quên, chị đúng là có ý đồ với em…
Long Vũ nghe vậy, âm thầm suy nghĩ, hay là nàng khổ tâm chuẩn bị tiếp cận mình, chính là vì lệnh bài Phượng Hoàng kia.
Suy nghĩ như vậy, Long Vũ có chút giật mình, suy nghĩ rằng mình phải làm sao.
- Hừ.
Kim Phượng dường như hiểu được suy nghĩ của Long Vũ hừ lạnh một tiếng nói:
- Em coi thường chị như vậy. Nếu vì lệnh bài Phượng Hoàng, em còn mạng sống đến bay giờ không?
Long Vũ bị nói trúng tâm tư, khẽ cười khan một tiếng, giống như vui đùa nói:
- Chị Phượng, hay là chị yêu em rồi.
Kim Phượng buột miệng cười:
- Em tưởng em anh tuấn đến nỗi ai nhìn cũng mê ấy à. Nhưng mà chị có thể suy nghĩ chút, đó là em làʍ t̠ìиɦ nhân của chị. Vạn nhất khi nào chị cảm thấy tịch mịch cô đơn, em có thể đi cùng chị ra ngoài shopping, làm người xách đồ. Hoặc là, chị sẽ mang theo em về nhà, ra mắt anh chị em trong nhà của chị.
Long Vũ lập tức líu lưỡi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ chị Phượng sẽ nói như vậy, run run một hồi nói:
- Chị Phượng, chị nói giỡn à?
Kim Phượng che miệng cười:
- Đó là tùy suy nghĩ của em. Nếu em coi là thực sự, thì đó là sự thực. Còn em coi là nói giỡn, thì đó chính là nói giỡn. Nhưng mà, em luôn biết thân phận của chị. Cho nên, bắt buộc em phải là bồ nhí của chị. Nếu không, chị không thể nào nói cho em được. Hoặc là, em có thể lấy thân phận người yêu theo chị về nhà. Nhưng mà em phải suy nghĩ thông suốt, một khi đã chấp nhận, em không thể dứt ra được.
- Nghĩa là sao?
Vẻ mặt Long Vũ mờ mịt.
- Tương lai em sẽ biết.
Kim Phượng cười hì hì.
Long Vũ không khỏi ai thán nói:
- Chị Phượng, nói thật, em cảm giác chị vô cùng thần bí.
Kim Phượng nhìn hắn, cười lớn:
- Cũng giống nhau thôi. Tuy em từ thế giới sự thật đến đây, nhưng trên người em cũng có không ít bí mật. Ngay cả chị cũng không nhìn ra được.
Long Vũ tự nhiên hiểu được ý của Kim Phượng.
Hắn ra vẻ nghi vấn nói:
- Không phải như vậy. Những người giống như em, đều có bị mật cả sao?
Kim Phượng hít hít mũi nói:
- Em có thể lừa gạt được người khác, nhưng sao có thể gạt được chị. Tiểu Vũ, nếu chị đoán không sai, trên người của em còn tồn tại một loại năng lượng cường đại.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Long Vũ ngắn lại, sững sờ một lúc. Long Vũ cười ha ha:
- Chị Phượng thật biết nói đùa, em không hiểu chị đang nói cái gì?
- Nếu em dám cùng chị về nhà, chị tất nhiên có biện pháp chứng thật lời của chị.
Nói tới đây, Kim Phượng đi tới, khoác cánh tay của Long Vũ, như con chim nhỏ nép vào ngực hắn nói:
- Tình nhân nhỏ bé, chúng ta xuất phát thôi.
Long Vũ ngửi ngửi mùi thơm, bàn tay còn chạm vào da thịt mềm mại, tâm thần có chút nhộn nhạo. Ngay lập tức hắn âm thầm niệm Phổ Thiện Thanh Tâm chú đè nén du͙© vọиɠ xuống. Sau đó hắn nói:
- Chị Phượng, xin lỗi chị, em còn phải cứu người. Chuyện này chị cũng đã biết, để lần sau vậy…
- Chị biết, dù sao trong lòng em cũng không muốn.
Kim Phượng nói.
Long Vũ xấu hổ, há miệng nhưng không biết nói gì.
Ngừng một chút, Kim Phương buông Long Vũ ra cười nói:
- Long Vũ, từ giờ trở đi, em là tiểu tình nhân của chị. Nhớ kỹ, lần sau tới Huyền Cảnh, chị sẽ dẫn em về nhà.
Đêm thứ ba ở thế giới sự thật, đoàn người Long Vũ phản hồi hồ Linh Trạch. Nhưng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mọi người vội vàng tới trang viện Huyền Môn tại Thiên Hải.
Khi nhóm người đi trên đường cũng đã thông tri cho Phù Hoa. Phù Hoa đã dẫn người đợi sẵn. Sau khi đi vào phòng Hàn Duyệt đang nằm đó, Long Vũ lấy ra linh phù dán vào ấn đường của nàng.
Một lát sau, linh phù phát ra ánh sáng màu vàng, chui vào trong cơ thể của nàng.
Ngay sau đó, Hàn Duyệt liền mở mắt.
Hết thảy đều vô cùng đơn giản.
Mọi người không khỏi thầm hô, thủ đoạn của Kim Phượng vô cùng cao minh.
Chậm rãi mở mắt, thấy trước mặt nhiều người, vẻ mặt Hàn Duyệt nghi hoặc:
- Tiểu Vũ, Tuyết Cơ lão sư… Tại sao mọi người lại ở đây. Đúng rồi, đây là chỗ nào.
- Để tôi nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuyết Cơ cười cười đi lên phía trước, chậm rãi nói ra quá trình xảy ra trên người nàng.
Xong việc, Tuyết Cơ an ủi:
- Đã không còn việc gì nữa rồi.
- Thực như vậy sao? Tiểu Vũ?
Những người trước mắt, người nàng quen thuộc nhất là Long Vũ. Theo bản năng nàng nhìn Long Vũ, hi vọng được đáp án đúng.
- Đúng vậy.
Long Vũ gật gật đầu, lập tức bấm điện thoại gọi cho Hàn Hùng. Mặc dù là mười hai giờ đêm, nhưng Hàn Hùng rất nhanh bắt máy. Hiển nhiên, mấy hôm nay lúc nào hắn cũng chờ điện thoại. Có lẽ, lúc này hắn đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Nghe tin con gái đã khôi phục, Hàn Hùng nói sẽ lập tức chạy tới, hơn nữa trong điện thoại không ngừng cám ơn.
Sau khi cúp điện thoại, Long Vũ mỉm cười:
- Hàn lão sư. Hàn tổng đang vội vã tới chỗ này. Đến lúc đó chị có thể về nhà.
- Ừ.
Hàn Duyệt cảm giác tất cả giống như trong mơ.
Bình ổn tâm tình một chút, Hàn Duyệt cẩn thận suy nghĩ. Nàng nhớ lúc mình tới khách sạn Shangri – La tiếp đãi Long Vũ. Đang trên đường đi, nàng cảm thấy hơi đau đầu.
Lập tức, nàng không biết gì nữa.
Nói cách khác, nàng chỉ nhớ được đến lúc đó.
Nhìn thấy Hàn Duyệt không có việc gì, Mã Ngọc, Mã Hiểu Mai lên tiếng chào rời đi.
Hành trình tới Huyền Cảnh lần này, hai cha con có lợi ích không nhỏ. Ở Thanh Tân Tiểu Trúc hai mươi ngày, bọn họ chẳng những được Kim Phượng chỉ điểm, tu vi tăng mạnh, hơn nữa từ Mã Chính Phong lấy được nhiều pháp khí cùng linh phù. Vài thứ này ở Huyền Cảnh là rác rưởi, nhưng tại thế giới sự thật không phải là đồ vật tầm thường. Nhất là đối với việc trảm yêu trừ ma, có trợ giúp rất lớn. Trong lòng hai cha con chỉ muốn mau chóng về nhà, đem vài thứ kia cùng chia cho người trong gia tộc.
Tuyết Cơ hiểu được suy nghĩ của bọn họ, vui vẻ nhận lời.
Nửa giờ sau, Hàn Hùng vội vã chạy tới đây, nhìn thấy con gái đã khôi phục bình thường. Tuy là người kiên cường nhưng tròng mắt ông đã ẩm ướt.
- Tiểu Duyệt… Con không có việc gì, tốt rồi.
Hàn Hùng đi qua, cẩn thận nhìn con gái. Nhìn thấy nàng tất cả đều bình thường, trong lòng liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ngừng một chút, hắn hướng tới Long Vũ bái thật sâu nói:
- Tiểu Vũ, cám ơn cháu.
- Hàn tổng, chú làm cái gì vậy.
Long Vũ cố ý nói:
- Hàn tổng, chú làm cái gì thế? Nguyên tắc của cháu là lấy tiền tài, thay người tiêu trừ tai họa. Cháu lấy tiền của chú, dĩ nhiên phải vì chú làm việc. Huống hồ, yêu hồ vì cháu mà gây ra, Hàn lão sư cũng vì cháu mà gặp rắc rối. Chuyện này vẫn chưa hết, cháu sẽ đem yêu hồ tiêu diệt hoàn toàn.
Hàn Hùng cười nói:
- Tiểu Vũ, tốt lắm. Chú cho tới bây giờ chưa bao giờ bội phục người khác. Nhưng đối với cháu, chú từ đáy lòng bội phục.
Lúc này, Hồ Mân cùng Hoàng Đạt Phát ngồi trên ghế salon, đang thương nghị cái gì đó.
Chỉ thấy Hồ Mân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Long Vũ đáng giận, nhất định phải băm thây vạn đoạn. Tôi muốn hắn vĩnh viễn không siêu sinh.
Hoàng Đạt Phát nghe vậy, tiến lên ôm thân thể mềm mại của Hồ Mân, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mê người của nàng. Hai chiếc lưỡi không ngừng hòa quyện vào nhau.
Hồ Mân dưới tình hình tác động của Hoàng Đạt Phát dần dần động tình. Hai tay bắt đầu vuốt ve sau lưng hắn, khuôn mặt nóng bừng, hơi thở dồn dập.
Hai tay của Hoàng Đạt Phát bắt đầu vuốt vẻ thân thể nàng, thuần thục vuốt ve bầu ngực căng tròn, đẫy đà của nàng, cảm nhận được đầu nhũ hoa đã cương cứng.
Tiếng rêи ɾỉ không tự giác của Hồ Mân vang lên không ngừng, thân hình vặn vẹo. Lúc này hai thân thể không mảnh vải ấm áp trà sát lên nhau. Rất nhanh, cây súng mang đầy đạn của Hoàng Đạt Phát không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trở nên vô cùng cứng rắn.
Cảm giác được vật thể cứng rắn liên tục chọc vào bụng mình, cả người Hồ Mân run rẩy. Nhẹ nhàng nhấc mông lên, liền ngồi trên đùi hắn không ngừng uốn éo.
Ngay lập tức, trong phòng tràn ngập tiếng vang hoan ái.
Nếu bên ngoài lúc này có người ngoài bắt gặp có thể phát hiện. Theo sự hoan ái của đôi nam nữ, chỗ nửa dưới của hai người có một cỗ hắc khí, không ngừng tiến vào trong người Hoàng Đạt Phát.
Sau một lúc, hai người tê liệt nằm xuống ôm nhau một chỗ. Ánh mắt Hồ Mân nhìn chằm chằm vào Hoàng Đạt Phát, thở hổn hển:
- Giúp tôi tìm kiếm mười người đàn ông khỏe mạnh đến đây.
Đối với Hồ Mân, một mình lão già Hoàng Đạt Phát cơ bản không thể thỏa mãn. Huống hồ nàng bị Thiên Sư kiếm quyết của Long Vũ làm bị thương, hiện giờ thuốc chữa thương, chỉ có đàn ông.
Hoàng Đạt Phát nghe vậy, khồng hề cự tuyệt, lập tức mặc quần áo đi ra ngoài phân phó. Hội giải trí này là sản nghiệp của hắn, tìm kiếm vài người căn bản là không khó.
Rất nhanh, mười tên bảo vệ cường tráng bị mang vào.
Theo yêu cầu của Hồ Mân, Hoàng Đạt Phát ra lệnh cho bọn họ cởi hết quần áo, chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng.
Nhìn thấy mười người đàn ông cường tráng, Hồn Mân theo bản năng liếʍ liếʍ môi, thân thể bắt đầu khô nóng.
- Ông đi ra ngoài đi.
Hồ Mân nói một tiếng, sau đó tỏa ra làn khói màu hồng bao phủ toàn bộ gian phòng. Đây là khói mê của yêu hồ. Dù là người tu đạo giống như Long Vũ cũng không thể chống lại được, huống chi đây là những người bình thường.
Rất nhanh, những người này liền ý loạn tình mê.
Sau đó, toàn thân Hồ Mân xuất hiện, lần thứ hai trong phòng phát ra những tiếng hoan ái say đắm lòng người.
Một giờ sau, Hoàng Đạt Phát đi vào, trong phòng chỉ còn mười người khô quắt. Nếu như bình thường, Hoàng Đạt Phát thấy cảnh này chắc chắn sợ tới mức đứng không vững. Nhưng hôm nay, hắn không coi nó ra gì.
- Mân Mân, còn có yêu cầu gì không?
Hoàng Đạt Phát giống như một thuộc hạ.
- Ông lại đây…
Hồ Mân ngồi trên ghế dang rộng hai chân ra:
- Lại đây liếʍ…(Các bợn cứ tưởng tượng đi)
- Cám ơn Mân Mân đã ban thưởng.
Hoàng Đạt Phát mỉm cười, quỳ rạp xuống đất bắt đầu làm việc của mình. Hồ Mân khẽ vặn vẹo thân thể, khóe miệng nổi lên một nụ cười đắc ý.
- Tìm mấy hảo thủ, tại khách sạn Shangri – La làm một vụ bắt cóc, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Duyệt… Nói với cô ta dẫn Long Vũ tới.
Hai tay Hồ Mân xoa đầu Hoàng Đạt Phát nói:
- Gϊếŧ hắn cho tôi… Nhớ kỹ, gài thêm cả bom.
- Tôi hiểu.