Đặc Thù Không Gian

Quyển 2 - Chương 7: Lão sư? Hàn cảnh quan

- Người anh em, theo tôi, lên trước chiếm chỗ.

Đại Ngưu lôi kéo Long Vũ đi tới một cách nhiệt tình. Sau khi ngồi xuống, Đại Ngưu cười nói:

- Long Vũ, cậu còn chưa biết gì à? Văn lão sư của lớp cậu nghỉ rồi đấy, thế là cục mới điều một vị nghiên cứu sinh xuống dạy, thấy không? Hôm nay có khá nhiều người không phải là ban của cậu, có biết tại sao không?

- Tất nhiên là soi gái! Không phải vừa nói xong à?

Lên lớp soi gái chính là phong cách của Đại Ngưu. Từ khi lên trung học ở thị trấn đến nay, đồng chí Đại Ngưu dường như được lột xác, từ đầu là một nam sinh thuần khiết, nay đã trở thành sắc lang chân chính. Đôi khi, Long Vũ còn nghĩ rằng, chẳng lẽ tên này đã có con rồi?

Người không phóng đãng trong đồϊ ҍạϊ thì cũng là biếи ŧɦái trong sự trầm mặc.

Đại Ngưu chắc là loại biếи ŧɦái trong trầm mặc a.

- Làm sao cậu biết?

Đại Ngưu vẻ mặt đầy kinh ngạc:

- Nguyên lai tên tiểu tử như cậu cũng biết, đã thế còn giả bộ thánh nhân trước mặt tớ. Nghe nói, vị giảng viên này là hoa hậu ở đại học cảnh sát, hơn nữa học hành cũng cực tốt, hiện đang làm ở cục cảnh sát Thiên Hải. Ngoài ra, nghe nói nàng là con nhà giàu, tóm lại nàng chính là tình nhân trong mộng của mấy tên sắc lang trong trường.

- Khoan đã, cái gì mà tình nhân trong mộng với con nhà giàu, tớ chả thèm biết. Đại Ngưu, lần trước cậu nói là hồi tâm chuyển ý quay lại với Tiểu Như, sao giờ lại lộ nguyên hình rồi?

- Haiz! Chuyện cũ như mây, con tiện nhân Tiểu Như lại được Môi lão bản bao nuôi rồi.

Long Vũ lại nhìn Đại Ngưu, tức giận nói:

- Tớ đã nói rồi, con bé Tiểu Như kia có đôi mắt đào hoa như thế, cũng không phải là loại đứng đắn gì, không thèm nghe tớ, giờ hối hận rồi à?

- Không hối hận, tối thiểu, tớ cũng lấy được đêm đầu tiên của cô ấy.

Trương Đại Ngưu cười rất vô sỉ:

- Tớ tí nữa là thông ass của nàng, đáng tiếc…

Long Vũ nghe vậy thì im lặng, tên Đại Ngưu này quả là biếи ŧɦái.

Đều được lớn lên ở đất Hoa Hạ, sao người với người lại khác nhau vậy chứ? Tại sao Đại Ngưu lại không thể thuần khiết như mình?

- Vậy là cậu định cam chịu tiếp tục làm tên hoa tâm đại la bặc à? Không truy tìm tình yêu cao thượng kia nữa à?

- Tình yêu rất phức tạp. Một thử hai nếm ba là say. Sau ba lượt sẽ không có ai dám nâng ly uống cạn, cho nên, tớ đã nghĩ rồi sau này quyết tâm hi du hoa tùng thôi.

Trương Đại Ngưu quăng xuống một câu rất hùng hồn, nghe cũng có chút đạo lý. Sau đó lại vỗ bả vai Long Vũ:

- Người an hem, kỳ thật, đôi khi tớ rất hâm mộ cậu, từ cao trung đến nay tớ chưa thấy cậu động tâm với nữ sinh nào cả. Mà cậu không bị gì đấy chứ?

Mình bình thường đến mức không thể thường hơn được, buổi tối làm ba lượt, sáng hôm sau vẫn thế chưa hề gián đoạn lần nào.

Về tán gái thì không phai là không muốn mà hắn không có thời gian. Ở đại học tán gái cũng không phải là cái gì cả.

Bây giờ mà tán gái là phải có thời gian. Tặng hoa dưới ánh trăng, rồi này nọ thì phải có thời gian, nếu không thì chả có em nào thèm đi với mình cả.

Trên thế giới này rất công bằng. Cậu muốn được cái gì đó thì phải trả giá bằng thứ khác. Long Vũ muốn mạnh mẽ hơn. Cho nên hắn phải tạm thời buông tha cho chuyện nữ nhi tình trường.

- Reng reng reng!

Đúng lúc này, chuông vang lên, một vị giáo viên nữ mặc váy đen từ bên ngoài đi vào. Khuôn mặt của nàng rất thanh tú, dáng người lả lướt, uyển chuyển, nhất là cặp đùi với tất đen phối hợp với giày đen cao gót đã bộc lộ được mị lực của nàng.

Trong phòng học liền trở nên im lặng. Tất cả sắc lang trong phòng đồng loạt nhìn vào nữ giáo viên. Long Vũ nhìn kỹ thì thấy một tên đã chảy cả nước miếng.

- Là cô ta, Hàn Duyệt!

Long Vũ cẩn thận đánh giá vài lần thì mới biết nữ giáo viên này mình lại quen. Nàng chẳng phải là nữ cảnh sát đã từng hợp tác phá án với mình mấy hôm trước sao?

- Còn giả vờ ngu với tớ nữa, ngay cả tên của người ta cũng biết. Haiz, quá giả dối a.

Long Vũ lại không thèm nghe Đại Ngưu nói cái gì mà chỉ đưa mắt nhìn Hàn Duyệt. Đúng là nàng, cái vẻ mặt lạnh lùng như ai cũng nợ nàng mấy trăm vạn này thì không lẫn vào đâu được.

- Nhìn tất chân kìa, cả giày nữa, thật là đẹp, không hổ là tình nhân trong mộng của đại học Thiên hải chúng ta.

Trên mặt Đại Ngưu biến thành bộ dạng của trư ca, chỉ thiếu nước ép cả mắt vào trên người mà nhìn.

- Một đám dê con.

Ấn tượng của Long Vũ về Hàn Duyệt là không tốt tí nào, lần cuối hai người gặp mặt cũng chẳng hề vui vẻ tí nào. Nhìn vài lần, Long Vũ mất cả hứng liền nằm gục xuống bàn mà ngủ.

Ngủ trong giờ đã là lệ thường của hắn.

Long Vũ thích ngủ trong giờ học, không phải là hắn thích ngủ mà là lịch dạy học chẳng gây cho hắn tí hứng thú nào cả. hiện tại, phần lớn giáo viên đều dạy một cách máy móc, vô vị, không có giá trị để nghe. Bình thường, Long Vũ đều tự học, hơn nữa hiệu quả cũng cực tốt.

Với giáo viên đại học thì chỉ cần học sinh không gây ồn ào cho lớp học là được, còn cậu làm cái gì thì mặc kệ.

Đương nhiên là ở đại học nổi tiếng như Thiên Hải thì cuộc thi cuối kỳ cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa, chứng nhận tốt nghiệp cũng không phải dễ lấy, cho nên nếu đi học mà ngủ thì xác suất tốt nghiệp là không cao.

Vì vậy, những người đi học mà ngủ ngoại trừ thiên tài thì là mấy tên ngu ngốc. Long Vũ không phải ngu cũng không phải thiên tài, nhưng năng lực tự học của hắn rất cao.

Sau khi giới thiệu một cách đơn giản thì Hàn Duyệt bắt đầu giảng bài, âm thanh của nàng như thiên lại chi âm tràn ngập khắp phòng học.

Toàn bộ học sinh, không kể nam hay nữ đều bị hấp dẫn, mỗi người đều tập trung tinh thần nghe giảng. Sự thật chứng minh, Hàn Duyệt diễn giải khác với các giáo viên khác, vì nguyên nhân nghề nghiệp, nàng hiểu rất sâu đối với luật học, cho nên khi giảng bài, nàng thường trích dẫn một chút thực tế, khắc sâu phân tích vấn đề khiến học sinh nghe như say như dại, ngay cả người đơn giản như Trương Đại Ngưu cũng hiểu được đôi chút.

- Khò khò

Đột nhiên, một thanh âm không hài hòa vang lên.